Huyền Lục

Chương 241




Tuyết vụ bình thường thì không có vấn đề gì nhưng tuyết vụ sinh ra từ tuyết lở của cả một ngọn núi thì lại là một vấn đề khác.

Thân thể của Khương Hy gần như bị chúng nhào nặn đến không biết chỗ nào là đất, chỗ nào là trời.

Đồng thời dưới sự ảnh hưởng của tuyết chi ý cảnh, lớp da ngoài của hắn cũng dần dần có dấu hiệu bị đông cứng. Hắn liền không nghĩ nhiều mà vội vàng vận Sắc Dục Thiên lên hộ thể.

Mặt khác, hai mắt nhanh chóng nhắm lại mà cảm nhận xung quanh. Hắn không được phép hoảng, càng lâm vào thế nguy, hắn bắt buộc phải bình tĩnh mới được.

Trên đời này, vô luận là băng, tuyết hay hàn thì xuất phát điểm của chúng vẫn là nước, khác nhau chỉ là ở hình dạng cùng trạng thái mà thôi.

Thủy chi ý cảnh ngay lập tức vận lên, thế giới xung quanh Khương Hy bỗng nhưng chậm đi rất nhiều, hoặc nói đúng hơn, cảm nhận của hắn đã nhanh hơn so với tốc độ vận hành của tự nhiên.

Khương Hy cảm nhận được một cỗ đại thế phát ra từ đám tuyết vụ này, đồng thời chúng cũng liên kết ra bên ngoài mà hướng về phía Tuyết tướng.

Dưới tác dụng của thủy chi ý cảnh, hắn rốt cuộc cũng đã nắm được quy luật ‘nhào nặn’ của đám tuyết vụ này rồi.

Hắn liền nhanh chóng vững người lại rồi vận Nhân Gian Hành Tẩu cùng Thần Hành Thiên Nhai Phù lên mà chạy theo quy luật của tuyết vụ.

Tốc độ của hắn phi thường nhanh, chỉ trong chốc lát, hắn đã thoát ra bên ngoài mà tung ra một chiêu Đại Hà đánh thẳng về phía Tuyết tướng.

Đại Hà hiển hóa thành một con sông lớn vắt ngang giữa núi rồi đồng loạt càn quét thẳng đến chỗ của Tuyết tướng, sức phá hủy mười phần kinh dị.

Tuyết tướng cũng có chút ngạc nhiên, hắn không nghĩ Khương Hy vậy mà lại thoát nhanh đến thế. Cảm nhận được một cỗ đại thế nghiền ép đến từ Đại Hà, khóe miệng hắn khẽ cong lên mà tán thưởng:

“Ra vậy, là thủy chi ý cảnh”.

Sau đó, Tuyết tướng liền xuất ra một chưởng, vô tận hàn khí cùng tuyết chi ý cảnh hòa nhập vào nhau mà kết lại thành cuồng phong bão tuyết.

Cuồng phong quét đến, con sông lớn của Khương Hy liền bị đóng băng lại thành một tảng băng cực lớn mà rơi xuống dưới núi.

Một tiếng động kinh hồn liền phát ra, một phần của ngọn núi vì độ rơi va chạm này mà phá hủy.

Đột nhiên, thân ảnh của Khương Hy bất ngờ xuất hiện sau lưng Tuyết tướng mà xuất ra một chưởng.

“Ái Tâm Minh Sắc Dục”.

Một chưởng này Khương Hy đã nén phần lớn Sắc Dục Khí vào, đến tay của hắn cũng đỏ lên như sắp bốc cháy đến nơi.

Oanh!

Một chưởng rất nhanh liền đập thẳng vào lưng Tuyết tướng, hắn liền phun ra một ngụm máu, một cỗ nhiệt lực kinh hoàng lập tức xông thẳng vào thể nội.

Tuyết tướng gặp nguy không loạn, hắn nhanh chóng vận thân pháp của mình mà lẫn vào bên trong tuyết vụ, mượn hàn khí của nó cùng hàn khí của bản thân mà hóa giải đi số nhiệt lực kia.

Khóe miệng của Khương Hy cũng co rút lại không thôi, tên Tuyết tướng này quả thực giảo hoạt, lợi thế của hắn trong tuyết vụ tuyệt đối cao hơn Khương Hy.

Khương Hy lao vào đó chắc chắn sẽ nhận mệnh, vậy nên Tuyết tướng liền có thời gian điều trị thương thế.

Cũng tranh thủ lúc này, Khương Hy cũng nhanh chóng vận Thực Dục Thiên lên mà khôi phục pháp lực, vận Sắc Dục Thiên lên mà khôi phục Sắc Dục Khí.

Pháp lực cường hoành cũng tốt, có thể đối kháng được với linh lực của Tuyết tướng nhưng thứ khắc chế được hàn khí kinh thiên kia cũng chỉ có mỗi Sắc Dục Khí mà thôi.

Khương Hy khôi phục được bao nhiêu thì hắn nắm chắc được bấy nhiêu, một khi Sắc Dục Khí tiêu hao hết, hắn buộc phải từ bỏ cuộc chiến này mà chạy.

Nếu cứng đầu đánh tiếp, hắn chết là cái chắc.

Vô tận hàn khí nhập thể trấn áp cỗ nhiệt lực kia, Tuyết tướng rất nhanh liền trở lại chiến trường, linh lực của hắn bành trướng ra một cách kinh khủng.

Linh lực toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ cảnh Hợp Cửu Kiều há có thể yếu ớt?

Rất nhanh, hắn lại tiếp cận Khương Hy mà tung quyền chưởng ra đối phó. Khương Hy cũng nhanh chóng xuất thủ mà tiếp chiến.

Trận chiến tay đôi lại tiếp tục diễn ra, bọn hắn đánh cực kỳ lâu, hơn nữa Khương Hy cũng dần dần rơi vào thế hạ phong.

Không phải vì hắn không đủ Sắc Dục Khí mà pháp lực của hắn không đủ để đối chiến với Tuyết tướng, chưa kể Tuyết tướng còn có địa lợi.

Phiến thiên địa bí cảnh này khắp nơi đều là tuyết, Tuyết tướng lĩnh ngộ tuyết chi ý cảnh đến một tình trạng tinh thâm, tự nhiên có thể tự nhiên vận dụng dược yếu tố địa lợi này đi đánh Khương Hy.

Đối mặt với tình huống này, Khương Hy chỉ có thể chuyển thế công về thủ, cũng may Lưu Thủy Quyền Pháp vốn là chiến kỹ hệ phòng thủ nên trong thời gian ngắn, Tuyết tướng không thể làm gì hắn được.

Trong đầu hắn đang loạn chuyển thông tin, hắn phải nhanh chóng tìm ra đối sách mới được.

Bỗng nhiên, Tuyết tướng nói:

“Lâm trận phân tâm, ngươi mệt rồi?”.

Vừa dứt lời, Tuyết tướng bỗng dưng đổi thế, hai chân của hắn liền động, một cỗ áp lực đầy lực lượng bất ngờ phóng tới đánh thẳng vào ngực Khương Hy.

Một tiếng động nứt vỡ bắt đầu vang lên, Khương Hy liền phun ra một ngụm máu tươi mà bay ngược trở về cánh rừng thông.

Thân hình hắn liền đập thẳng vào một gốc thông, gốc thông đó nhận xung lực liền trực tiếp gãy đôi ngã rạp ra đất.

Khương Hy đưa tay lên sợ tại ngực, sắc mặt đau đớn mà nhìn về phía Tuyết tướng ở phương xa.

Lúc này, một chân của Tuyết tướng đã đưa về phía trước, xung quanh cái chân đó được bao phủ với một lam quang lạnh lẽo cùng một vài đạo phù văn lượn lờ xung quanh.

Khương Hy không nhận ra số phù văn đó là gì bởii chúng không được dùng ngôn ngữ của nhân loại để họa, hẳn đây là ngôn ngữ của Lam Thiên Tuyết Tộc.

Bất quá đó không phải vấn đề, vấn đề là Tuyết tướng vậy mà vẫn còn bài tủ.

Khương Hy cùng hắn vẫn luôn sử dụng quyền, chưởng đối phó với nhau, thi thoảng cũng có dùng cước để đánh nhưng cước pháp đó chỉ mang tính tùy tiện, không thể tạo thành chiến kỹ được.

Nhưng ăn vào một cước vừa rồi, Khương Hy mới nhận ra nguyên lai Tuyết tướng thực sự biết cước pháp, hơn nữa là một cước pháp thiên luyện thể.

Khương Hy có chút khó khăn nói ra:

“Chả trách ngươi nhanh đến vậy, thì ra nửa thân dưới là luyện thể”.

Luyện thể nhất đạo rất huyền diệu, loại huyền diệu này không phải thuộc dạng bí ẩn khó dò như luyện hồn.

Cái huyền diệu của nó là người luyện có thể lựa chọn bộ phận trên thân thể mà tu luyện. Có người luyện nửa thân trên, có người luyện nửa thân dưới, có người chỉ luyện mỗi hai cánh tay.

Thậm chí có người luyện thể mỗi một mình não bộ mà thôi, cốt là để phòng bị tu sĩ thiên luyện hồn.

Tuyết tướng là tu sĩ luyện thể một phần, hắn luyện thể ở nửa thân dưới của mình, kết hợp với thêm thân pháp lô hỏa thuần thanh kia nữa, hắn thực sự có vốn để so kè tốc độ với Khương Hy.

Từ nãy đến giờ, thương thế của Tuyết tướng đồng dạng đều nhận tại nửa thân trên, nên thành ra nửa thân dưới đều bị đem bỏ quên.

Khương Hy phải thật tâm công nhận rằng, kinh nghiệm chiến đấu của Tuyết tướng rất khủng khiếp, số trận chiến hắn kinh qua rất đáng sợ, nếu không thì không thể vừa đánh vừa lừa đối thủ được như thế này.

Tuyết tướng chắp hai tay sau lưng từ tốn đi về phía cánh rừng, khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười đáp lại:

“Cảm ơn ngươi, đã lâu rồi ta không được đánh một trận thoải mái thế này”.

Nghe vậy, Khương Hy cười khan nói ra:

“Thay vì cảm ơn, ngươi đáp lễ một chút gì đó không được sao?”.

Thân hình Tuyết tướng mỗi lúc một gần, hắn mỉm cười đáp lại:

“Đáng tiếc, bệ hạ không muốn nhân loại sống sót. Nhưng yên tâm, ta sẽ mai táng ngươi chu đáo theo nghi thức của nhân loại”.

Trong thâm tâm Tuyết tướng, mai táng đối thủ là hành động cao nhất cho việc kính trọng đối phương rồi, mà còn là mai tháng theo nghi thức của tộc loại đối phương. Đây chính là thái độ kính trọng cao nhất mà hắn thể hiện ra.

Tuyết tướng không có tên nhưng hắn là ‘tướng’, tướng tự nhiên xuất thân từ quân đội. Quân đội đánh nhau nơi sa trường chết mất xác không người mai táng là chuyện bình thường.

Thậm chí ước nguyện duy nhất của mỗi người lính chính là hi vọng đồng bào có thể tìm thấy thân xác của mình mà mai táng, dù sao thân hãm sa trường, ít nhiều cũng đã chuẩn bị tâm lý tử chiến rồi.

Vừa dứt lời, thân ảnh của Tuyết tướng bất ngờ xuất hiện trước mặt Khương Hy, một cước nữa lại xuất ra.

Hàn khí tỏa ra từ nó không khoa trương như mấy đòn tấn công trước đó nhưng độ nguy hiểm lại cao hơn nhiều thành.

Bởi hàn khí lần này dường như nhờ vào đám phù văn lam quang lượn lờ kia mà tụ tập hết lại tại một cước này.

Lấy trình độ phù đạo của Khương Hy, hắn đương nhiên nhìn ra huyền cơ của chiêu này nhưng ánh mắt nhanh không có nghĩa là thân thể nhanh.

Một lần nữa, Khương Hy liền đá văng ra phía sau, hàng loạt gốc thông sau lưng hắn liền bị thân thể hắn quét ngang.

Một tiếng nứt vỡ nữa lại vang lên, trên người hắn đã dần xuất hiện các vết bầm tím rất thê thảm.

Nếu không phải xương cốt cùng kinh mạch của hắn dẻo dai thì có khi đã gãy nát hết rồi cũng nên.

Khương Hy lăn lộn vài vòng trên tuyết vụ rồi chật vật đứng dậy, một bóng đen bất ngờ phủ lên thân hắn.

Khương Hy liền cắn răng quát lên:

“Thủy Hà Giá Y”.

Theo đó, thủy chi ý cảnh liền động, thân hình hắn trong chớp mắt liền phủ lên một tầng nước vô hình, một đạo giá y trong suốt phủ lam quang liền đột nhiên xuất hiện bao phủ lấy hắn.

Một cước từ trên trời của Tuyết tướng phủ xuống đánh thẳng về phía Khương Hy, ngay lập tức va chạm vào Thủy Hà Giá Y.

Một đạo bọt nước vô hình liền bắn ra, ánh mắt Tuyết tướng có chút hơi mở, cước lực của hắn vậy mà bị hao đi dần.

Nhưng rất nhanh, hàn khí từ một cước đó liền tuồn ra như thủy triều, đạo thủy cầu vô hình bao bọc Khương Hy rất nhanh liền bị đóng băng lại, vừa vặn cũng nhốt hắn lại ở bên trong.

Tuyết tướng khẽ nhếch miệng, hắn dùng một chân cắm vào trong thủy cầu bị đóng băng kia làm trụ, toàn thân liền xoay một vòng, cước còn lại liền tung ra đánh thẳng về phía băng cầu.

Oanh!

Băng cầu nứt vỡ, xung lực liền tản ra xung quanh, thân thể Khương Hy liền bay về phía sau đập vào một gốc thông.

Cũng may chỉ là xung lực nên Khương Hy không thụ thêm bất kỳ thương tích nặng nề nào, gốc thông sau lưng cũng còn toàn vẹn không bị ngã rạp.

Ánh mắt Khương Hy hiện ra vẻ kinh dị mà nhìn lấy Tuyết tướng.

Cái thằng này thật sự có thể đánh nát thần thông.

Thần thông sinh ra nhờ việc viên mãn một loại chiến kỹ, bản thân thần không mặc dù xuất phát từ đó nhưng không có nghĩa bản chất của nó giống chiến kỹ.

Thần thông sinh ra nhờ viên mãn, viên mãn cũng đồng nghĩa ngộ ý cảnh, thần thông chính là nhờ ý cảnh tạo thành.

Chiến kỹ có thể đấu với chiến kỹ, nhưng chiến kỹ không thể phá thần thông. Trên đời này, vô luận điều gì xảy ra thì chỉ có thần thông mới có thể phá vỡ được thần thông.

Cước pháp của Tuyết tướng chắc chắn là thần thông. Hơn nữa cấp độ lĩnh ngộ thần thông của hắn hoàn toàn vượt xa Khương Hy hiện tại, nếu không hắn cũng không thể phá vỡ thần thông Thủy Hà Giá Y được.

Tuyết tướng thở ra một hơi, một làn khói trắng nặng nhọc liền tỏa ra từ miệng hắn, hắn từ tốn nói ra:

“Ngươi quả nhiên có thần thông, nhưng đáng tiếc, Băng Chấn Thiên Cước của ta mạnh hơn”.

Một đạo tinh quang đột nhiên lướt qua, Khương Hy đột nhiên cười khan mà nói:

“Nhưng tình huống của ngươi có lẽ cũng không thể duy trì lâu được đi?”.

Tuyết tướng mỉm cười đáp lại:

“Ánh mắt ngươi rất tốt, thương thế ngươi gây cho ta cũng không nhẹ, ta cũng chỉ duy trì được thêm một giờ đồng hồ nữa thôi”.

Nghe vậy, nội tâm Khương Hy thật nhịn không được mà mắng một tiếng. Một tiếng là quá nhiều, Tuyết tướng dùng thần thông Băng Chấn Thiên Cước đi đánh hắn suốt một tiếng có khi giết được cả mười cái mạng của hắn cũng được ấy chứ.

Thân ảnh của Tuyết tướng lại biến mất, Khương Hy liền nhanh chóng vận Nhân Gian Hành Tẩu cùng Thần Hành Thiên Nhai Phù lên mà né tránh.

Tốc độ đôi bên là ngang nhau, Khương Hy chỉ cần đi trước hắn một bước là có thể toàn lực tránh được.

Tuyết tướng có kinh nghiệm sa trường, Khương Hy đương nhiên không kém, ngàn năm lịch luyện cùng kinh nghiệm đấu pháp cũng không phải chỉ để trưng.

Khương Hy am hiểu nhất là kiên nhẫn chờ đợi, vậy thì hắn liền liều mình chờ đợi thời cơ thoát thân.

Đôi bên một lần nữa lại lao vào một cuộc chiến rượt đuổi. Băng Chấn Thiên Cước của Tuyết tướng quả thực đáng sợ.

Kết hợp với nửa thân dưới luyện thể kia, vô luận là tốc độ hay sức phá hoại, Tuyết tướng quả thực có tư cách quét ngang chiến trường.

Nhưng để truy sát một người như Khương Hy mà nói thì hao tổn quá nhiều.

Tuyết tướng cũng dần có cảm giác ăn không tiêu rồi, nhưng cùng lúc đó, nội tâm hắn cũng rất cao hứng.

Nếu Khương Hy thật sự đơn giản bị đánh chết dưới Băng Chấn Thiên Cước thì hắn làm sao dám nói Khương Hy mạnh được.

Hắn cảm nhận Khương Hy mạnh bởi hắn có cảm giác nhân loại này... còn bài tủ chưa dùng.

Vậy nên Tuyết tướng cũng đang chờ.

Chờ Khương Hy xuất bài tủ của mình ra.

...

...

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!

Tác cảm ơn!