Huyền Lục

Chương 211




“Vô Nhai đạo hữu, ngươi có ở đó không?”.

Thanh âm này hữu lực mười phần, lại thuộc về giọng của nam. Khương Hy liền mỉm cười phất tay, cửa động phủ liền mở ra, hắn bước ra ngoài cười nói:

“Tần đạo hữu, ngươi đến có việc gì không?”.

Người đến dĩ nhiên là Tần Khiêm, trải qua hai tuần, thực lực của hắn đã sớm trở lại đỉnh phong, bất quá thương thế còn có chút hơi miễn cưỡng.

Tần Khiêm mỉm cười đáp lại:

“Vô Nhai đạo hữu, lão tổ nhà ta cho mời ngươi đến, bất quá hai tuần này ngươi không có ở đây, thật không nghĩ đến ngươi lại sống ở trong động phủ của Tần gia”.

Sau khi hồi thành cùng xử lý các việc râu ria của gia tộc thì Tần Khiêm được đặc cách cho ở cùng với Tần gia lão tổ trị thương, đồng thời cũng nhận được một số chỉ điểm nhất dịnh.

Đương nhiên, hành động này của Tần gia lão tổ cũng là cố ý muốn đẩy địa vị của Tần Khiêm trong gia tộc lên một chút.

Thời điểm thương thế của Tần Khiêm ổn định được một chút thì Tần gia lão tổ liền lệnh cho hắn đi tìm Khương Hy. Đối với mệnh lệnh này, Tần Khiêm đương nhiên vui vẻ tiếp nhận.

Lấy thế lực hiện tại của Tần gia, Tần Khiêm rất nhanh liền tìm đến được động phủ của Khương Hy, mà đáng ngạc nhiên hơn lại là động phủ thuộc gia sản nhà hắn.

Những ngày đầu hắn tự nhiên không thể tìm được Khương Hy vì lúc đó Khương Hy vẫn đang đi trốn Trác Nhiên. Kiên trì mấy ngày liền, cuối cùng cũng có thể gặp rồi.

Khương Hy nhìn Tần Khiêm một chút rồi đáp lại:

“Cũng xem như trùng hợp đi. Tần đạo hữu, chúng ta đi thôi”.

Tần Khiêm gật đầu, sau đó hắn liền tế ra phi kiếm rồi ngự khí mà bay về một hướng ở trong nội thành. Khương Hy theo sau liền vận Nhân Gian Hành Tẩu cùng với Thần Hành Thiên Nhai Phù lên.

Hắn muốn kiểm tra một chút thực hư tốc độ hiện tại như thế nào.

Một bước vừa ra, Khương Hy liền đã tiến ra ngoài được hơn mười mét, bước đi thêm vài bước nữa, tốc độ của hắn ngày một càng nhanh.

Trong chớp mắt, thân ảnh của hắn đã siêu việt Tần Khiêm lúc nào không hay. Tần Khiêm còn sợ Khương Hy không biết đường nên cố tình đi chậm một chút.

Bất quá nhờ vào đám nhãn tuyến của mình, Khương Hy tự nhiên biết được vị trí Tần phủ nằm ở đâu. Lúc hắn đến nơi thì Tần Khiêm vẫn còn đang ở trên đường.

Thân ảnh loé ra, thần sắc Khương Hy liền chuyển thành vẻ hài lòng. Nên nhớ hiện tại hắn chỉ mới là tu sĩ Trúc Cơ cảnh sơ kỳ, vậy mà tốc độ đã sớm siêu việt hậu kỳ cảnh rồi.

Sở hữu được tốc độ này, về sau có chạy trốn thì vẫn đảm bảo an toàn được nhiều hơn.

Khương Hy thu công lại, đồng thời Liễm Tức Thuật cũng không quên thôi động lên mà quan sát một chút Tần phủ này.

Thế gia Kim Đan cảnh hắn cũng chưa chính thức đi qua lần nào, trừ bỏ một lần đột nhập vào Tô gia ra. Nhưng nhìn vào bên ngoài thì không khác gì Tô gia là mấy.

Đều là một khối kiến trúc xa hoa đậm mùi khoe của.

Chưa kể dạo gần đây thanh thế của Tần gia cũng bắt đầu bạo phát ra bên ngoài nên cái mùi khoe của này tựa hồ có chút nồng đậm hơn.

Đến mấy tên tu sĩ Luyện Khí cảnh canh cổng cũng chỉ nhìn hắn bằng nửa con mắt. Đương nhiên, Khương Hy cũng không để tâm đến mấy tên này làm gì, hắn chỉ tiện đứng đó đợi Tần Khiêm mà thôi.

Không bao lâu sau, Tần Khiêm rốt cuộc cũng ngự khí đến, nhìn thấy Khương Hy, thần sắc hắn liền giật mình nói ra:

“Vô Nhai đạo hữu, ngươi đến từ bao giờ vậy?”.

Mặc dù hắn đã chứng kiến tốc độ của Khương Hy ở trên thảo nguyên rồi nhưng không nghĩ đến trên thực tế lại nhanh đến mức này.

Khương Hy cười khan không đáp, Tần Khiêm hỏi vậy cũng chỉ tính là một câu cảm thán thôi, hắn cũng không thật sự muốn một câu trả lời.

Sau đó, cả hai người liền trực tiếp tiến thẳng vào bên trong Tần phủ. Trên đường đi, Tần Khiêm đương nhiên không quên giới thiệu Khương Hy cho mấy trưởng lão khác ở gia tộc.

Có thân phận Phù sư treo ở đấy, những người này tự nhiên liền hòa khí với Khương Hy hơn rất nhiều. Lại nói trải qua một trận chiến với yêu thú kia, số lượng Phù sư ở Tinh Sơn Thành đã giảm đi một con số rất lớn.

Từ đó cũng đồng nghĩa với lượng phù lục cung ứng ra thị trường sẽ bị hạn chế đi rất nhiều. Trong mắt mấy vị trưởng lão kia, có thể làm quen được với Khương Hy tự nhiên là chuyện tốt.

Mà nếu lôi kéo được hắn gia nhập vào Tần gia thì lại càng tốt hơn.

Khách khách khí khí được vài câu, Tần Khiêm tự nhiên biết những trưởng lão này có ý định gì, hắn liền vội đưa tay lên miệng khụ khụ vài tiếng mà nói ra:

“Các vị trưởng lão, lão tổ đang đợi Vô Nhai đạo hữu nên chúng ta tạm ngưng một chút vậy”.

Mấy vị trưởng lão kia nghe xong liền chấn kinh.

Lão tổ cho gọi?

Phải biết bình thường ngoại trừ lão gia chủ, gia chủ cùng đại trưởng lão ra thì tại Tần gia này không còn ai có tư cách được đi diện kiến lão tổ cả.

Trận chiến lần trước có thể xem là một trong số những lần hiếm hoi bọn hắn được diện kiến Tần gia lão tổ.

Thậm chí ở thế hệ trước có người một đời còn không được gặp lão tổ nữa kia.

Vậy mà nay lão tổ lại cho gọi một vị Phù sư bên ngoài rồi. Bọn hắn liền bất khả tư nghị không thôi.

Sau đó, bọn hắn tự nhiên đành cáo lui, thái độ so với trước đó còn muốn hòa hoãn nhiều hơn vài phần.

Khương Hy cùng Tần Khiêm tự nhiên nhìn ra được ánh mắt đó của bọn hắn, chung quy lại cũng chỉ là vì lôi kéo quan hệ mà thôi.

Hai người bọn hắn đi thêm được một đoạn đường tương đối dài, càng đi sâu vào trong Tần phủ, số lượng người cũng dần dần ít đi, cho đến lúc tiến vào bên trong một mật thất thì cước bộ của cả hai mới dừng lại.

Tần Khiêm lách qua một bên rồi bày ra tư thế mời, một tay hướng về phía trước mà dẫn đường.

Mật thất này không tối, ngược lại sáng không ít, hai bên đều được bố trí Dạ Minh Châu rất có trật tự.

Ở phía cuối con đường nơi tay Tần Khiêm chỉ có một cánh cửa lớn có chút đơn sơ.

Đằng sau cánh cửa đó hẳn là nơi Tần gia lão tổ bế quan rồi.

Khương Hy hít vào một hơi, cước bộ liền bình tĩnh tiến nhập đến cuối đường rồi ôm quyền nói ra:

“Vãn bối Vô Nhai, gặp qua Tần tiền bối”.

Một đạo âm thanh già nua hữu lực liền vang lên:

“Vào đi”.

“Tạ tiền bối”, Khương Hy đáp.

Sau đó, một tay hắn liền đưa lên cửa mà đẩy, nhưng cánh cửa này lại không có chút xê dịch nào. Hắn liền có chút nhíu mày lại mà hoài nghi.

Sẽ không phải là đạo khảo quan gì đấy chứ?

Ngẫm nghĩ một chút, hắn liền vận pháp lực lên rồi đẩy cánh cửa vào trong, y như rằng, cánh cửa liền mở ra.

Đằng sau cánh cửa cũng không phải là Tần gia lão tổ mà là một thông đạo dài phi thường tối. Linh thức của hắn liền phát ra mà quan sát rồi bước tiếp.

Bước được một hồi, hắn liền bước vào một gian phòng tương đối rộng, ở trung tâm phòng liền là Tần gia lão tổ đang đả toạ nghỉ ngơi.

Khương Hy vừa đến, hai mắt lão cũng mở ra, lão mỉm cười nói ra:

“Đến rồi thì ngồi đi”.

Nói xong, lão liền phất ống tay áo, một cái bồ đoàn liền xuất hiện ở đối diện lão, nhưng so về vị trí thì lại thấp hơn một bậc.

Đây cũng không phải chuyện gì kỳ quặc cả, lấy tuổi tác cùng tu vi hiện tại của Khương Hy thì ngồi dưới một bậc đã được xem là đãi ngộ ngang với gia chủ đương thời rồi.

Biểu hiện của hắn trên chiến trường tuy nói là xuất sắc nhưng chân chính quyết định kết quả chiến cuộc vẫn thuộc về mấy vị lão tổ Kim Đan cảnh kia, công lao của hắn tự nhiên không thể so bằng.

Mặt khác, tu chân giới lấy khẩu hiệu cường giả vi tôn, Trúc Cơ cảnh lấy cái vốn gì mà đòi ngồi ngang hàng với Kim Đan cảnh?

Khương Hy ôm quyền đáp lại:

“Đa tạ tiền bối”.

Vừa dứt lời, thân ảnh của hắn liền loé lên rồi xuất hiện ở trên bồ đoàn. Ánh mắt của Tần gia lão tổ có chút hơi đổi mà nói ra:

“Thân pháp thật nhanh, tên của nó là gì?”

Khương Hy nghĩ nghĩ một chút rồi mỉm cười đáp lại:

“Bẩm tiền bối, là Thiên Địa Hành Tẩu của Bạch Dương Đỉnh”.

Nghe vậy, hai con mắt Tần gia lão tổ khẽ động một chút rồi thở dài ra mà nói:

“Vậy ra ngươi thật sự là đệ tử của đại tông môn, thất trách, thất trách rồi”.

Khương Hy mỉm cười đáp lại:

“Tiền bối, người dù sao cũng là Kim Đan cảnh, phóng tại Đại Tinh Hoàng Triều cũng là một phương cung phụng, người không cần phải để ý đến vãn bối”.

Tần gia lão tổ liền lắc lắc đầu rồi bật cười nói ra:

“Vô Nhai tiểu hữu, ngươi có thể bảo lão phu không để ý nhưng lão phu khó mà không để ý được. Cửu Tiêu Tông không phải là tồn tại mà lão phu dám thất kính”.

Khương Hy cười cười đáp lại:

“Những lời này nếu để mấy tên khác trong tông nghe được, tiền bối thể nào cũng sẽ bị bọn hắn xem nhẹ nha”.

Tần gia lão tổ cười cười không nói, nhưng ánh mắt lão nhìn Khương Hy tựa hồ đã thưởng thức hơn rất nhiều.

Khác với các thế lực khác ở Đại Nguyệt Hoàng Triều, tại Đại Tinh Hoàng Triều này, thanh thế của Cửu Tiêu Tông cực kỳ lớn, thế lực có thể nói phủ khắp nơi trên toàn Bắc Nguyên này.

Nếu đi đến bất cứ toà thành nào ở Đại Tinh thì sẽ tìm thấy được chí ít mười cái đạo quán của Đạo Môn. Hơn nữa số lượng người ra vào thờ phụng hằng ngày phải lên đến con số hàng vạn.

Tín ngưỡng được gia trì bởi dân chúng phải nói là nhiều không kể xiết.

Bởi vậy tại Bắc Nguyên này, không một tu sĩ nào dám mạo phạm Cửu Tiêu Tông cả.

Tần gia lão tổ là tu sĩ Kim Đan cảnh trung kỳ, thực lực có thể nói là cường hoành cùng giai nhưng cũng không dám đắc tội với Cửu Tiểu Tông, nhất là với đệ tử nội môn cùng thân truyền.

Dạng đệ tử này tại Cửu Tiêu Tông về sau nếu không có gì xảy ra thì xác suất vào Kim Đan cảnh vẫn phi thường cao, chí ít là đã bốn, năm thành gì đó rồi.

Vì gia tộc của mình, Tần gia lão tổ tự nhiên cũng không đi chọc ra cái đại hoạ gì cho thế hệ sau của mình cả.

Trong mắt Cửu Tiêu Tông, Tần gia chỉ là con kiến hôi tiện tay chà đạp mà thôi.

Hai bên im lặng được một hồi rồi thì Tần gia lão tổ mỉm cười nói ra:

“Trúc Nguyên Bút ngươi dùng thấy thế nào?”.

Nghe vậy, Khương Hy mỉm cười đáp lại:

“Vãn bối dùng rất vừa tay, họa phù chi tiết rất thuận tiện. Riêng việc này thì vãn bối phải cảm ơn tiền bối rồi”.

Tần gia lão tổ cười vang lên, lão nói tiếp:

“Vô Nhai tiểu hữu vừa ý là được rồi, còn về phần hai vạn linh thạch kia một lát nữa Tần Khiêm sẽ đưa cho ngươi. Xét về công lao ngươi đã làm ra, lão phu tự nhiên sẽ tiếp nhận một yêu cầu của ngươi. Ngươi muốn gì cứ nói”.

Khương Hy vốn đã nghĩ ra từ trước rồi nên hắn liền không do dự nói ra:

“Vãn bối muốn một trương phù chứa một kích toàn lực của tiền bối”.

Lời vừa ra, thần sắc Tần gia lão tổ có hơi chút biến đổi, bất quá ngẫm lại thì cũng hợp lý. Tu sĩ nào đi chăng nữa thì cũng phải lưu lại hậu thủ cho mình mới được.

Tần gia lão tổ trầm mặc một hồi rồi nói ra:

“Chuyện này lão phu đáp ứng, bất quá thương thế hiện tại vẫn còn trên thân nên lão phu đành hẹn Vô Nhai tiểu hữu thêm hai tháng nữa vậy”.

Nghe vậy, Khương Hy liền suy nghĩ một chút, hai tháng đối với hắn cũng không phải là thời gian quá lâu. Hơn nữa hiện nay đã biết người truy đuổi là Trác Nhiên rồi nên hắn cũng có cách để ứng phó.

Hai tháng . . . có lẽ cũng đủ rồi.

Một lát sau, hắn liền gật đầu đáp ứng, giao dịch này xem như thỏa mãn đôi bên. Chỉ có điều hắn vẫn chưa vội rời đi mà mở miệng nói tiếp:

“Tần tiền bối, Tần gia có hứng thú làm một giao dịch với vãn bối không?”.

Nghe xong, Tần gia lão tổ liền có chút hứng thú, sau khi biết hắn là đệ tử của Cửu Tiêu Tông rồi thì lão tự nhiên sẽ tìm cách để gia tộc có thể đi gần với hắn hơn.

Đương nhiên, thực lực phải cường đại thì lão mới để tâm đến, cánh cửa cùng thông đạo tối om như mực kia chính là khảo quan.

Cánh cửa kiểm tra cường độ linh lực, còn thông đạo kiểm tra cường độ linh thức.

Tại Trúc Cơ cảnh này, vì Thực Dục Thiên nên Khương Hy không có linh lực nhưng pháp lực của hắn lại cực kỳ đa dụng, vô luận là về lượng hay về chất thì hắn đều mạnh ngang ngửa tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ phổ thông.

Còn linh thức thì khỏi nói, trải qua sự kiện liệp sát yêu thú kia cùng với hấp thụ máu thịt của Tử Ngân Lang, linh thức của hắn đã mở rộng đến bán kính một trăm mười mét rồi.

Luận về cường độ, hắn đã chính thức vượt qua tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ phổ thông.

Đương nhiên, Khương Hy dù có tận lực che giấu thực lực thì trước con mắt của tu sĩ Kim Đan cảnh trung kỳ như Tần gia lão tổ thì chẳng khác gì phơi ra cho người ta thấy cả.

Thực lực của hắn hoàn toàn vượt qua dự liệu của Tần gia lão tổ nhưng vì vượt qua một đạo dài như vậy cùng với thân phận đệ tử Cửu Tiêu Tông thì lão cũng tương tự như Mặc Hiên cùng Thẩm Hạo.

Đều não bổ xác định Khương Hy là đệ tử thân truyền của Cửu Tiêu Tông.

Với cái danh phận này, Khương Hy đi đâu thể nào cũng sẽ bị người người lôi kéo quan hệ cả, Tần gia lão tổ lại càng không ngoại lệ.

Vậy nên lão rất hứng thú với cái giao dịch này của Khương Hy.