Hiện tại, Khương Hy đương nhiên có thể phá được Thiên Lý Băng Phong Phù Trận, tất nhiên là sẽ tốn chút thời gian rồi nhưng hắn có thể phá được.
Tần gia lão tổ biết hắn không có pháp khí cũng là chuyện bình thường, ban nãy hắn phá Huyết Tế Phù Trận vốn dĩ cũng đâu dùng pháp khí hỗ trợ, lão nhìn vào đó đoán ra là được.
Nếu đã đoán ra được mà vẫn còn mời hắn đi phá trận, vậy thì lão nhân này tất có hậu thủ.
Khương Hy ngầm nghĩ một chút rồi nói ra:
“Tần tiền bối có đối sách gì sao?”.
Tần Khiêm mỉm cười, hắn đưa một tay ra phía trước, một luồng quang mang đột nhiên hiện lên rồi tán đi, để lộ ra một cây bút.
Cây bút này đương nhiên là pháp khí, hơn nữa còn là trung phẩm pháp khí.
Khương Hy tiếp nhận cây bút rồi xem qua một chút. Thân dài tầm ba mươi phân, chất liệu cứng cáp nhưng cầm vào rất nhẹ, đây mới đích thật là Thiết Trúc.
Ngòi bút phi thường mảnh, khó mà đi được các nét dày, được làm từ lông của một loài yêu thú nào đó mà Khương Hy không biết tên.
Bất quá ngòi rất êm.
Hắn thử cầm bút lên rồi họa một đạo Thủy Tự Phù trên không trung. Thiên địa linh khí liền nhanh chóng tụ tập lại mà hiện ra theo từng nét bút của hắn.
Một đạo ‘Thủy’ tự liền xuất hiện trên không trung vô cùng linh động, nhưng không được bao lâu thì nó lập tức đóng băng lại do hiệu ứng của Thiên Lý Băng Phong Phù Trận.
Thấy cảnh này,Tần Khiêm giật mình nói ra:
“Hư không họa phù?”.
Khương Hy mỉm cười nói ra:
“Tần đạo hữu tuệ nhãn như đuốc”.
Tần Khiêm cười xấu hổ đáp lại:
“Vô Nhai đạo hữu, đạo hữu không cần phải chọc tại hạ. Đạo hữu thấy cây Trúc Nguyên Bút này thế nào?”.
Tần Khiêm đương nhiên đã từng thấy hư không họa phù rồi, bất quá ở Trúc Cơ cảnh thì hắn chưa từng biết có người nào có thể làm được như vậy cả.
Bất quá nếu vị Vô Nhai đạo hữu này thật sự làm được hư không họa phù thì cái trận này khả năng cao có thể phá được.
Chỉ có điều phong hiểm khá cao, hắn không chắc vị đạo hữu này sẽ đồng ý.
Nghe vậy, Khương Hy liền rơi vào trầm tư, một tay khẽ xoay xoay Trúc Nguyên Bút. Cái tên này cũng không đến nỗi tệ, chí ít đọc đúng tên của vật liệu.
Mặt khác, cây Trúc Nguyên Bút này hắn dùng rất ổn, có thể họa được phù văn từ hai thuộc tính Thủy cùng Mộc, dùng để phá trận này thì như thế là được rồi.
Một lát sau, hắn nói ra:
“Giao dịch như thế nào?”.
Tần Khiêm thở ra một hơi nhẹ nhõm, cũng may còn nói đến giao dịch, nếu không động đến hai chữ này, e rằng khó mà để cho Vô Nhai đạo hữu động thủ.
Hắn mỉm cười nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu, chỉ cần phá được cái trận này, Trúc Nguyên Bút liền về tay đạo hữu, ngoài ra Tần gia nguyện ý xuất hai vạn linh thạch làm thù lao cùng với một yêu cầu bất kỳ”.
Nghe vậy, con mắt Khương Hy liền có chút khép hờ lại, Trúc Nguyên Bút đối với hắn không quá cần thiết, sau sự kiện này hắn đã có thể cầm Hắc Trúc Bút về rồi.
Hai vạn linh thạch cũng không phải số nhỏ, bất quá Khương Hy nhận nhiệm vụ của Dạ Ma đi giết một, hai người thì cũng kiếm được.
Chân chính để hắn động tâm lại một cái yêu cầu cuối cùng kia.
Hắn nói ra:
“Giới hạn của yêu cầu như thế nào?”.
Tần Khiêm mỉm cười đáp lại:
“Lão tổ bảo còn tùy vào biểu hiện của đạo hữu”.
Nghe xong, khóe miệng Khương Hy liền cong lên, hắn nhẹ giọng nói ra:
“Thành giao”.
Vừa dứt lời, Tần Khiêm liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt hiện lên chút ý mừng. Sau đó, hắn liền đưa Khương Hy đến nơi tập kết của các Phù sư khác.
Đương nhiên trải qua một hồi ác chiến cùng loạn chiến, số lượng Phù sư cũng đã giảm xuống tương đối nhiều.
Hiện tại ngoại trừ Khương Hy ra thì chỉ còn bốn vị Trúc Cơ Phù sư cùng ba vị Luyện Khí Phù sư mà thôi, số lượng ít đến thảm thương.
Chưa kể tinh thần của những người này bây giờ cũng không tốt lắm.
Thấy vậy, Khương Hy liền đánh cho Tần Khiêm một ánh mắt. Ý bảo những người này không có tác dụng gì cả.
Con ngươi Tần Khiêm liền có chút hơi nhảy lên, đây là số Phù sư còn sống sót mà hắn có thể tìm đến được rồi, vậy mà vẫn không được sao.
Hắn truyền âm cho Khương Hy:
“Vô Nhai đạo hữu, những người này mặc dù chiến ý có chút suy sụp nhưng dù sao một thân phù đạo vẫn còn đó, chí ít bọn họ vẫn có thể giúp được đạo hữu một hai”.
Khương Hy không cần suy nghĩ nhiều, hắn tự biết mình cần làm gì, vậy nên liền truyền âm đáp lại:
“Tần đạo hữu, Thiên Lý Băng Phong Phù Trận không phải phù trận đơn giản, những người này đi phá trận chung quy lại là đi chịu chết, chi bằng đạo hữu để bọn họ tham chiến giết yêu thú thì hơn”.
Tần Khiêm liền rơi vào trầm mặc, hắn không ở gần lúc Mị Cơ khai triển trận pháp nên không biết cái trận này tên là gì, ngay cả lão tổ nhà hắn cũng không rõ cái trận này là gì cả.
Vị Vô Nhai đạo hữu này có thể gọi ra được Thiên Lý Băng Phong Phù Trận, vậy thì hắn hẳn phải biết cách phá rồi.
Không bao lâu sau, Tần Khiêm liền nhẹ gật đầu rồi truyền âm:
“Được, theo ý của đạo hữu vậy, tại hạ sẽ ở phụ cận, nếu đạo hữu cần giúp gì thì cứ thông báo một tiếng, tại hạ sẽ dốc sức đi làm”.
Khương Hy mỉm cười gật đầu, sau đó hắn liền vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà biến mất. Tần Khiêm liền giật mình, trước đó hắn vốn nghĩ vì bất ngờ nên không bắt kịp được thân ảnh, vậy mà bây giờ ngay trước mắt đây hắn lại không thể bắt được nữa rồi.
Nội tâm Tần Khiêm liền bất khả tư nghị không thôi.
Nếu như biết được ý nghĩ này của Tần Khiêm thì có khi Khương Hy liền lăn ra cười cũng nên.
Nhân Gian Hành Tẩu đâu phải bộ pháp thông thường, tương truyền rằng tốc độ nhanh nhất của nó có thể so với Thiên Địa Độn Pháp của Cổ Linh Môn.
Chuyện này thì ngoại trừ Cửu Tiêu tổ sư ra thì không ai có thể biết được cả nhưng Thiên Địa Độn Pháp nhanh đến mức nào thì Khương Hy rõ ràng.
Môn đạo pháp thông thần này của Cổ Linh Môn phi thường có danh tiếng, đương thời Cổ Linh Môn chủ đã nhờ vào nó mà đánh ra thanh danh.
Bởi khi môn đạo pháp này kết hợp với Thiên Mạch Trúc Cơ của lão thì Cổ Linh Môn chủ được mệnh danh là cường giả nhanh nhất trong lịch sử tu chân giới.
Là nhanh nhất trong lịch sử mà không phải trong thời đại hoàng kim.
Tạo nghệ Thiên Địa Độn Pháp của lão được tụng xưng là thâm sâu nhất trong lịch sử, thậm chí so với khai phái tổ sư của Cổ Linh Môn còn muốn sâu hơn nửa bậc.
Đương thời Cổ Linh Môn chủ không hổ danh là vạn thế kỳ tài.
. . .
Khương Hy di chuyển một hồi, thân ảnh của hắn liền hiện ra ở một khu vực vùng rìa, cách tương đối xa so với tâm chiến của hai chiến trường Kim Đan cảnh kia.
Bất quá ở khoảng cách này mà hắn vẫn có thể cảm nhận được dư ba đáng sợ của cuộc chiến. Quả nhiên tại tu chân giới, Trúc Cơ cảnh chỉ có tư cách sinh tồn, còn Kim Đan cảnh mới thực sự là cường giả.
Sau đó, hắn liền hít vào một hơi thật sâu, Trúc Nguyên Bút liền nâng lên, linh thức của hắn lập tức được nhả ra.
Trước mắt mặc dù vẫn như cũ nhưng lúc này ở sâu trong mắt hắn, thế giới mà hắn đang nhìn thấy chính là một biển phù văn tạo thành một hệ thống các chuỗi đan xen nhau mà di động.
Khương Hy liền tặc lưỡi không thôi, thiên phú phù đạo của Mị Cơ này thật đáng sợ, cho nàng đủ tài nguyên cùng chỉ điểm, chỉ sợ cánh cửa Nguyên Anh cảnh kia nàng cũng bước vào được.
Lúc đó, tu chân giới tự nhiên sẽ sinh ra thêm một vị Nguyên Phù Sư.
Chỉ có điều con đường của nàng đi thật không dễ, hắn không chắc nàng có sống qua được một kiếp này không nữa.
Tinh Sơn Thành vẫn còn ba vị Kim Đan cảnh khác mà trong đó còn có tu sĩ Kim Đan cảnh đỉnh phong như Lục Thần Du.
Bất quá quẻ bói cho thấy phe hắn là tiểu hung thì Mị Cơ hẳn là an toàn.
Tiếp theo, hắn liền bắt đầu vận linh thức cùng pháp lực lên mà bắt đầu phá Thiên Lý Băng Phong Phù Trận.
Trước mắt, hắn liền phá Lục Giác Tuyết Hoa Phù Trận.
Theo từng đường nét hắn họa ra, từ sâu trong Thiên Lý Băng Phong Phù Trận, một chuỗi phù văn đột nhiên sáng lên một cách bất thường.
Khương Hy liền híp mắt lại, hắn biết Mị Cơ đang vận sức mạnh của đại trận, lần này nàng dùng là Hàn Khí Phù Trận.
Nàng đổi trận hình, vậy thì Lục Giác Tuyết Hoa Phù Trận hẳn cũng không đủ để ngăn được Chu gia lão tổ cùng Dương gia lão tổ liên thủ.
Nhưng hắn vẫn sẽ theo kế hoạch mà làm thôi.
Khương Hy khẽ dùng lực, nét phù liền đậm hơn, chuỗi phù văn của Lục Giác Tuyết Hoa Phù Trận liền dần dần chậm lại. Tiếp theo hắn liền nhanh chóng điều chỉnh một ký tự ở trên đó.
Tốc độ họa của hắn phi thường nhanh, kết hợp thêm hấp lực của Thực Dục Thiên nữa là hắn đã thành công họa xong rồi.
Theo đó, chuỗi phù văn vẫn sẽ hoạt động như bình thường nhưng qua thời gian, chuỗi phù văn sẽ mất đi cân bằng mà tự tan vỡ.
Mị Cơ chỉ cần tiếp tục vận Lục Giác Tuyết Hoa Phù Trận lên đối phó với hai vị Kim Đan cảnh kia thì nàng càng thất bại nhanh.
Tiếp theo, hắn liền nhắm vào cái trận tiếp theo mà từng bước phá giải.
Quá trình phá trận của hắn nhìn thì rất đơn giản, rất suôn sẻ nhưng thực chất lại phong hiểm vô cùng. Nếu tốc độ họa của hắn không nhanh bằng tốc độ thi triển của chuỗi phù văn thì hắn liền xong.
Số thiên địa linh khí chưa kịp được đóng kia sẽ bùng nổ ra làm mất trật tự chuỗi phù văn. Ở một khía cạnh nào đó, đây cũng được xem là một cách phá trận nhưng sau đó hắn liền trực tiếp hứng luôn chuỗi bạo tạc phía sau.
Đến lúc đó, chết toàn thây là một ước vọng phi thường xa xỉ.
Ban nãy, Khương Hy có thể để chỉ dẫn một tên làm điều tương tự để đi phá phù trận. Hi sinh một mạng mà có thể cứu vãn được tình huống này thì ai cũng sẽ đồng thuận cả thôi.
Nhưng như vậy sẽ không có lợi cho Khương Hy, hắn muốn mở rộng nhân mạch, mở rộng nhãn tuyến ở Tinh Sơn Thành này thì hắn phải chứng minh được chân tài thực học của mình.
Chưa kể hiện tại hắn vốn đang trốn, nếu vô tình vì để một tên hi sinh mà kéo theo vô số cừu hận không rõ nguồn gốc thì lại phiền phức vô cùng.
Thậm chí cái trường hợp tệ nhất là để cho ‘kẻ thù’ của hắn bắt tay với nhau . . . thì hắn sống sẽ thấp thỏm mất.
Quá trình phá giải phù trận của Khương Hy mất tương đối nhiều thời gian, dù sao tạo nghệ phù đạo của Mị Cơ cũng rất tốt, lớp phòng ngự cùng đánh lừa linh thức của nàng nhiều vô kể.
Hắn vốn đã tốn thời gian đi phá từng cái phù trận một rồi, nay lại còn phải nai lưng ra mà đi phá từng cái bẫy một nữa.
“Mị Cơ a Mị Cơ, ngươi với ta đúng là oan gia”, Khương Hy thầm nhủ.
. . .
Cùng lúc này, tại chiến trường của Kim Đan cảnh.
Mị Cơ càng đánh lại càng có cảm giác không tốt nhưng nàng lại không thể gọi tên ra được cái cảm giác này.
Một đạo kiếm quang không rõ quỹ tích đột nhiên xuất hiện, Mị Cơ liền nhíu mày lại mà bắn tuyết hoa ra đón đỡ, một tiếng bạo tạc nhẹ liền vang lên.
Chu gia lão tổ cầm kiếm trên tay mà nói ra:
“Mị Cơ, tiện nhân ngươi không còn sức đánh nữa sao?”.
Nghe vậy, Mị Cơ liền hừ lạnh một tiếng mà nói ra:
“Chu lão thái bà, Dương nát rượu, hai người các ngươi liên thủ lại mà đánh nãy giờ ta còn chưa rơi vào hạ phong. Không biết ai mới là người không còn sức đánh đâu”.
Dương gia lão tổ hừ một tiếng, lão ngửa đầu nốc rượu một hơi rồi phun ra, hàng loạt đạo nhiệt thủy như kim châm liền bắn về phía Mị Cơ.
Mặt kính trên tay Mị Cơ liền khẽ xoay tròn, tuyết hoa một lần nữa lại hiện ra mà đối ứng nhưng giữa lúc này, phân nửa số tuyết hoa đột nhiên nứt vỡ ra mà tan thành từng điểm lấp lánh trên không trung.
Con ngươi Mị Cơ liền co rụt lại, trong lòng liền mắng không tốt. Thủ pháp nàng thay đổi, mặt kính lại xoay tròn mà to dần lên.
Thấy vậy, Dương gia lão tổ liền cười lạnh.
Nhiệt thủy bắn xuống, xung quanh liền bốc lên một cỗ khói nhẹ. Trong chớp mắt, mặt kính kia liền bốc lên đại lượng khói trắng mịt mù, mặt kính liền không còn bóng loáng như trước.
Chu gia lão tổ lại huy kiếm, hư ảnh anh đào sau lưng lại lớn lên, cánh hoa liền rời cành hóa thành kiếm khí mà oanh tạc về phía Mị Cơ.
Mị Cơ thôi động linh thức triệu hồi tuyết hoa nhưng lúc này . . . tuyết hoa đã không hiện được nữa. Nàng liền cắn răng, nhịn không được mà mắng một tiếng:
“Chết tiệt, có người phá Thiên Lý Băng Phong Phù Trận”.
Dương gia lão tổ ngự pháp kiếm trên không, một tay đưa lên nốc chút rượu. Bỗng nhiên, ấn đường lão có chút nhăn lại, lão đưa tay lên gãi gãi trên đầu một chút mà nói ra:
“Quái lạ, hình như hàn khí càng ngày càng giảm thì phải”.
Chu gia lão tổ nghe vậy liền phóng linh thức ra kiểm tra một chút, nàng bình tĩnh nói ra:
“Không phải quái lạ, hàn khí đích thật đã giảm, hơn nữa . . . tiện nhân kia cũng không thể triệu hồi ra được tuyết hoa nữa”.
Nói đến đây, hai người không hẹn mà quay lại nhìn nhau một chút mà hiện ra ý cười.
Bởi bọn hắn đã biết được.
Thiên Lý Băng Phong Phù Trận . . . bị phá rồi.