Đoàn người trở lại tường thành xong thì bóng người ghi chép kia cũng hiện thân mà bàn giao lại công tích. Lý Trường Không là đội trưởng nên đại diện đi nhận.
Còn những người còn lại thì ngồi đả tọa mà khôi phục linh lực.
Khương Hy thì không cần thiết phải khôi phục bởi hắn luôn luôn ở trong tình trạng tu luyện rồi. Thực Dục Thiên quá bá đạo, bất kể hắn đang chiến đấu hay không thì nó vẫn cứ một mực cắn nuốt linh lực.
Khương Hy cũng không dám xuất thủ quá nặng tay vì sợ hao hụt đi pháp lực thì ‘thức ăn’ đâu mà cho ‘con heo’ Thực Dục Thiên kia ăn đây.
Hắn ngồi lên trên tường thành, hai chân thả dọc xuống bên dưới tựa hồ rất ung dung, ánh mắt như có như không mà quan sát ở phụ cận xung quanh chiến trường bên dưới.
Bất quá hắn cũng không thật sự đi quan sát đám yêu thú này làm gì cả. Hắn quan sát là một người đang núp ở trong bóng tối.
Ban nãy khi đấu chiến với yêu thú, hắn đã sớm phát hiện ra có người theo dõi rồi nhưng không phải là theo dõi hắn.
Theo đánh giá của hắn thì có phần giống với việc theo dõi trận chiến này thì đúng hơn.
Mặt khác, hắn cũng không cảm nhận được bất kỳ sự địch ý nào từ phía kẻ đó cả nên mới không ra tay trừ khử.
Sau khi trở về tường thành rồi thì Khương Hy vẫn cảm nhận được sự hiện diện của kẻ kia, ánh mắt vẫn một mực hướng về chiến trường.
Loại ánh mắt này . . . có chút quen.
Nghĩ nghĩ một hồi, ánh mắt hắn liền lướt qua một tia tinh quang, khóe miệng bất giác mà cong lên.
Người của Quan Nhân Các.
Khương Hy từng thắc mắc bằng cách nào mà Quan Nhân Các có thể lấy được nhiều thông tin đến vậy nhưng giờ đây hắn đã có thể hiểu được rồi.
Nguyên lai, bọn họ luôn có một đội ngũ chuyên đi rình mò như thế này. Hơn nữa một thân công phu ẩn thân phi thường cao minh.
Khương Hy sở dĩ có thể phát hiện ra được bọn họ là vì linh thức của hắn mạnh vượt trội, hơn nữa hắn đã ngộ ra tĩnh chi ý cảnh.
Chỗ nào càng an tĩnh, hắn lại càng dễ phân biệt ra. Vừa vặn, bắt được trúng người của Quan Nhân Các rồi.
Hắn đương nhiên cũng sẽ không điên mà đi cản trở công việc của bọn họ làm gì, mất công lại bị chú ý. Hơn nữa bọn họ cũng không phải là đi ghi chép hắn, hắn vội làm gì.
Tiểu Hoàng đã không ở đây, tên thật cũng không sử dụng, dung mạo cũng đã bị che đậy, dấu vết thì bị xóa mất tăm.
Giờ đây, Khương Hy tạm thời có thể yên tâm được tình thế của mình. Trước mắt hắn vẫn an toàn, không lo tung tích của mình bị lộ tẩy.
Hai chân hắn đung đưa một chút, một tay chống ra phía sau, mặt hơi hướng lên trên trời mà hít thở không khí trong lành.
Lý Cầm cùng Triệu Hoa đang đả tọa tu hành cũng không nhịn được mà ghé mắt nhìn hắn một chút.
Mặc dù dung mạo đã sớm bị che đi nhưng tổng thể gương mặt cùng dáng người của hắn vẫn rất thu hút nữ nhân. Chưa kể dung mạo có thể đổi nhưng khí chất thì không.
Khí chất của hắn vẫn cứ luôn luôn mang theo một chữ ‘dụ hoặc’ mà hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Dung mạo sáu thành mà kèm thêm loại khí chất này nữa thì cũng xem như bảy thành, đủ điều kiện để làm một mỹ nam tử rồi.
Triệu Hoa còn tốt, chí ít nàng đã có phu quân rồi nên tình cảm đối với những nam nhân khác vẫn rất rạch ròi.
Còn Lý Cầm thì không, trong mắt nàng, Lý Trường Không là cột trụ chống trời của nàng, huynh trưởng của nàng là lợi hại nhất.
Nhưng sau khi chứng kiến tràng cảnh băng bạo tàn khốc kia thì nàng lại có cảm nhận khác về Khương Hy. Cái kế hoạch kia đương nhiên là do Khương Hy đề ra, đây cũng gián tiếp nói lên trí lực của hắn không phải rất cao sao.
Thân phận lại còn là một Phù sư, chưa kể vũ lực còn rất mạnh nữa.
Người này . . . quả thực rất có phong vị nam nhân.
Khương Hy đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của hai nàng, bất quá hắn ngó lơ. Đến hàng loạt mỹ nhân ở cấp độ của kỹ viện mà còn không làm hắn xiêu lòng được thì Lý Cầm không có cửa.
Bên cạnh đó, sự kiện của Thanh Tiêu Nhi đã cho hắn được một bài học nhớ đời, liên quan đến tình cảm thì bắt buộc phải dứt khoát.
Càng do dự thì nhân quả kéo dài không dứt.
Đến cuối cùng người thiệt là ai còn chưa biết được đâu.
. . .
. . .
Lý Trường Không nhận bàn giao của người ghi chép bên Phủ Thành chủ xong liền vội vàng trở về mà phân chia điểm công tích.
Nhìn chung mà nói, tổ đội bọn hắn tương đối đều nhau nên chia cũng không khó. Lý Trường Không cùng Văn Nhân nhìn nhau một chút rồi khẽ gật đầu.
Sau đó, Lý Trường Không liền hướng Khương Hy mà nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu, như đã nói lúc trước, chúng ta nguyện ý để ra hai thành công tích cho đạo hữu, phần này đạo hữu nên nhận.
Còn dựa vào liệp sát ban nãy thì chúng ta đều thống nhất Vô Nhai đạo hữu là người xuất lực nhiều nhất nên sẽ chia tiếp cho đạo hữu hai thành, tổng cộng là bốn.
Về phần tu sĩ Trúc Cơ cảnh thì mỗi người một thành rưỡi, Luyện Khí cảnh thì một thành”.
Nghe vậy, Khương Hy nhìn qua mọi người một chút rồi nói ra:
“Tại hạ cầm bốn thành các vị đạo hữu thật không có ý kiến?”.
Lý Cầm lắc đầu nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu khiêm tốn rồi, nếu không nhờ tràng băng bạo lúc cuối kia của ngươi, chúng ta chưa chắc đã nhiều điểm công tích thế này”.
Triệu Hoa gật đầu đồng tình với Lý Cầm mà nói ra:
“Cầm muội muội nói đúng. Hơn nữa, ban nãy nhờ có Vô Nhai đạo hữu xuất thủ nên ta mới thoát được nguy hiểm, tấm Hồi Mệnh Phù này xin trả lại cho đạo hữu”.
Nói xong, nàng liền rút ra một trương phù mà đưa cho Khương Hy. Bất quá hắn đưa tay ra từ chối mà nói:
“Triệu đạo hữu cứ giữ lấy đi, phòng thân vẫn hơn”.
Sau đó hắn quay sang chỗ Trương Tiến mà nói ra:
“Trương đạo hữu cũng vậy”.
Trương Tiến đang định rút phù ra trả lại nhưng gặp phải Khương Hy nói xong thì sắc mặt có chút hơi đỏ lên nhưng cũng ôm quyền mà thành tâm nói ra:
“Đa tạ Vô Nhai đạo hữu, về sau nếu đạo hữu cần luyện khí thì có thể liên hệ với tại hạ, tại hạ sẽ giúp đỡ tận tình”.
Triệu Hoa đương nhiên cũng không nói gì thêm, nàng thu lại tấm phù rồi đồng dạng ôm quyền mà cảm tạ.
Tiếp theo, tổ đội liền ở lại mà bàn chuyện phiếm một chút rồi trao đổi một chút phương thức liên lạc, về sau nếu chuyện tương tự xảy ra thì có thể một lần nữa tập hợp lại.
Trò chuyện xong hết, mọi người liền phần ai nấy về.
Còn về tình huống của những cổng khác của Tinh Sơn Thành thì bọn hắn không cần phải lo, nhánh tu sĩ ở ba mặt kia còn cường đại hơn nhánh ở bên bọn hắn nhiều lần.
Coi như Trúc Cơ yêu thú xuất hiện cũng chưa chắc đã khiến trận hình ở bên kia loạn lên được nên bọn hắn liền không phải lo nghĩ lung tung.
Lý Trường Không cùng Lý Cầm ôm quyền chào hỏi rồi ngự khí mà bay về phía đông, Trương Tiến thì một thân tự đi về hướng nam.
Còn Khương Hy thì đì chắp tay sau lưng mà vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà tiến về phía tây.
Bóng người Khương Hy rời đi xa rồi mất hút, Triệu Hoa mới nhìn sang phu quân nhà mình mà nói ra:
“Lão công, ngươi thấy Vô Nhai đạo hữu là người thế nào?”.
Văn Nhân đăm chiêu một hồi rồi đáp lại:
“Vị đạo hữu này tính tình hòa khí, suy nghĩ lại rất thấu đáo, chưa kể lại còn là Phù sư. Vô luận là tu vi hay tạo nghệ phù đạo, hắn đều rất xuất sắc. Vô Nhai đạo hữu đáng để chúng ta kết giao”.
Nghe vậy, Triệu Hoa liền gật nhẹ đầu, bất giác nàng cảm thấy có một chút gì đó không đúng nên liền nói ra:
“Ngươi thấy Vô Nhai đạo hữu họa phù rồi sao?”.
Chưa thấy Phù sư họa phù thì không thể nhận định tạo nghệ phù đạo được, vậy mà Văn Nhân lại trực tiếp dùng một chữ ‘xuất sắc’ để nói về Khương Hy, Triệu Hoa thấy không đúng cũng là chuyện bình thường.
Văn Nhân hướng nàng mỉm cười đáp lại:
“Chúng ta đều thấy, tràng cảnh cuối cùng kia, Vô Nhai đạo hữu đã họa ba đạo phù. Và cả ba . . . đều là hư không họa phù”.
Triệu Hoa giật mình.
‘Hư không họa phù’ đương nhiên nàng đã nghe qua nhưng nghe đồn chỉ có Phù sư có tạo nghệ phù đạo lâu năm thì mới có thể làm được điều này.
Trong mắt nàng, vị Vô Nhai đạo hữu kia đương nhiên sở hữu tạo nghệ phù đạo cao. Dù sao không phải ai cũng có thể tự do sử dụng phù lục ở khoảng cách xa như vậy.
Tuy nhiên, Vô Nhai đạo hữu mới bao nhiêu tuổi?
Nhìn từ bên ngoài hẳn là không đến hai mươi đi.
Nhưng như thế không phải quá đáng ngờ rồi sao?.
Bất giác, một ý nghĩ liền lóe lên trong đầu, nàng vội vàng nói ra:
“Lão công, Vô Nhai đạo hữu sẽ không phải là người của đại phái chứ?”.
Văn Nhân híp mắt lại mà trầm mặc một đoạn thời gian rồi đáp lại:
“E rằng chỉ có thuyết pháp này mới giải thích được. Bất quá phu thê chúng ta quan tâm làm gì, về sau tận lực giao hảo với hắn là được”.
Triệu Hoa nghe xong liền gật đầu, nàng nhìn hướng Khương Hy đi thêm một chút nữa rồi mới cùng lão công của mình mà trở về.
Đồng dạng với đôi phu thê này thì đôi huynh muội Lý Trường Phong kia cũng có một đoạn đối thoại tương tự.
Nghe đến cụm ‘hư không họa phù’ xong, hai con mắt của Lý Cầm liền sáng chói không thôi. Nàng liền quyết định, về sau nếu gặp lại Khương Hy, nàng tuyệt sẽ không buông tay như lần này.
Còn về phần Trương Tiến, hắn làm gì có khái niệm ‘hư không họa phù’ gì ở đây, hắn bây giờ đang vui mừng vì nhận được tấm phù phòng thủ của Khương Hy cho rồi.
Hắn là xạ thủ nên lực phòng ngự vốn dĩ rất yếu, nay có tấm phù này tự nhiên liền tăng thêm một tầng bảo mệnh.
Nội tâm hắn liền cảm kích Khương Hy không thôi, tự nhủ về sau sẽ tận lực mà đi giao hảo với Khương Hy một phen.
. . .
. . .
Những người khác suy nghĩ thế nào Khương Hy đương nhiên không biết bởi tâm tình của hắn bây giờ đang tập trung vào thứ khác.
Liệp sát yêu thú có lẽ chỉ là khởi đầu cho một chuỗi sự việc phía sau nhưng tạm thời hắn sẽ không quản chuyện này. Mà đúng hơn thì hắn không muốn quản, quá phiền hà.
Chỉ cần không liên can đến lợi ích thực chất của hắn thì hắn có thể đóng vai người qua đường là được rồi.
Hôm nay, trừ bỏ số điểm công tích hắn nhận được từ nhiệm vụ thì số thịt yêu thú kia chính là thứ khiến hắn cao hứng nhất.
Bởi tiểu Hoàng có đồ để ăn rồi.
Mà hắn cũng nhịn không được nữa rồi.
Trong suốt ba tháng qua, Khương Hy chỉ có thể cho tiểu Hoàng ăn Ích Cốc Đan để chống đói qua ngày. Còn bản thân hắn thì thổ nạp thiên địa linh khí là được.
Nhưng thân là người ăn chực gần chục năm ở quán Tứ nương, phẩm vị cùng khẩu vị của Khương Hy quá cao, thiên địa linh khí về cơ bản không thỏa mãn hắn được.
Cho nên một chuyến liệp sát này liền thu về không biết bao nhiêu là nguyên liệu để nấu nướng. Bất quá qua thêm bốn năm, Khương Hy vẫn chỉ có thể biết nướng mà thôi.
Những loại hình trù nghệ khác hắn vẫn không tiếp thu vào được chút nào cả.
Nghĩ đến đây, hắn liền thở dài ra một hơi không thôi.
. . .
Tổ đội của Khương Hy rời đi, chiến trường nơi cổng bắc cũng vừa vặn tiến vào giai đoạn cao trào nhất. Yêu thú liền thay nhau mà bạo nộ tấn công tu sĩ.
Còn tu sĩ thì đại khai sát giới, giết đến đỏ cả mắt.
Luận thực lực, những tổ đội này cơ hồ còn muốn yếu hơn tổ đội của Khương Hy nhiều, yếu nhất trong bọn hắn thì tu vi chí ít cũng là Luyện Khí cảnh tầng chín.
Nhưng ở một vài tổ đội, Luyện Khí cảnh tầng chín lại là cao nhất.
Lấy loại hình thực lực này mà đi xông pha chém giết giữa bầy yêu thú đương nhiên là đi tự sát, mà đúng là tự sát thật.
Trừ bỏ tu sĩ Trúc Cơ cảnh, đại đa số tu sĩ Luyện Khí cảnh đều rơi vào tình trạng lạc đàn mà bị yêu thú vây công đến chết.
Giữa lúc chém giết đỏ mắt như thế này, đột nhiên giữa chiến trường xuất hiện một thanh niên nhân đi qua đi lại mà nhìn ngó xung quanh, cứ như là đang đi ngắm cảnh vậy.
Nhưng có một điều lạ là không một ai ở đây để ý đến hắn cả, hay nói đúng hơn là không một ai có thể thấy được hắn cả, hắn cứ như là một người vô hình vậy.
Nét mặt của hắn có chút ngây ngô nhìn qua nhìn lại một hồi rồi thở dài mà nói ra:
“Lão thất lại chạy rồi”.
Đột nhiên, lông mày của hắn khẽ nhếch lên mà quay sang một hướng khác rồi mỉm cười gật đầu, tựa như đang chào hỏi một ai đó vậy.
Hay nói đúng hơn là muốn nói: “Đừng để ý, ta chỉ tiện đi ngang qua thôi”.
Sau đó thì hắn khẽ lắc mình mà biến vào trong hư không.
Ở hướng mà hắn chào, một bạch bào nhân đang ngồi ghi chép mà khẽ run rẩy liên hồi, cây bút đang cầm trên tay liền rơi xuống đất.
Bạch bào nhân run giọng mà nói ra:
“Nhậm . . . Nhậm Trác Nhiên . . .”