Quan võ nói không thể nhường, quan văn bèn nói nếu đánh nhau thì phải làm sao bây giờ, Tiêu Linh Linh nghe đến mức cảm thấy cực kì đau đầu.
Mắt nhìn lão thái sư với bộ dạng chưa tỉnh ngủ, hiển nhiên là không có chút hứng thú muốn xen vào nào, nói không chừng lúc này còn đang nổi giận.
Văn võ bá quan ầm ï cả nửa ngày cũng không thể thống nhất được cách giải quyết nào, Tiêu Linh Linh quát: “Đủ rồi!”
Tất cả quan viên nhìn qua, Tiêu Linh Linh nói: “Bảo các ngươi nghĩ cách giải quyết chứ không phải kêu các ngươi cãi nhau, cãi tới cãi lui nước bọt bay mấy chục cân có tác dụng gì không? Chuyện này để sau sẽ bàn lại. Bãi triều!”
Sau khi bãi triều, Nữ Đế bệ hạ vẫn luôn rầu rĩ không vui.
Mỏ sắt là một chuyện cực kì quan trọng, rút dây động rừng, không thể sơ suất.
Trong hậu cung, vừa nghe tiểu thái giám đến báo là trên đại điện ầm ï nửa ngày, tâm trạng của bệ hạ bây giờ đang rất khó chịu, Tiêu Huyền Sách bèn vội
vàng sai người lấy sách ra bắt đầu học thuộc lòng.
Giọng nói lớn như đang ca hát, Tiêu Linh Linh đi ngang qua đứng ở ngoài đình viện nhìn một lúc lâu sau mới hài lòng gật đầu, đi vào trong.
“Thần đệ tham kiến bệ hạ”.
Tiêu Huyền Sách như thể mới nhận ra bệ hạ đến, vội vàng hành lễ.
Tiêu Linh Linh khoát tay áo: “Không cần đa lễ, đứng lên đi, gần đây lại học thêm những gì?”
Hoàng tử điện hạ vừa nghe vậy vội vàng nói: “Bệ hạ, mấy ngày nay Triệu đại nhân cũng không tới thượng thư phòng, cho nên chúng ta chỉ có thể tự học”.
“Hắn ta làm sao vậy?”.
Vừa nghe thấy việc Triệu Tĩnh đã không đến làm việc mà ngay cả thông báo cũng không, Tiêu Linh Linh sửng sốt một chút.
Tiêu Huyền Sách lắc đầu: “Chúng ta cũng không biết, đã ba bốn ngày rồi, sai người đi hỏi, hắn chỉ nói là bị bệnh không tới được”.
“Thành ra thể thống gì nữa, hắn cho rằng nơi này là phủ nha của huyện Nguyên Giang sao, nói không đến là không đến! Lục Uyên!”. Nữ Đế bệ hạ lúc này đang muốn tìm một nơi để trút giận.
Lục Uyên: “Bệ hạ”.
“Đi gọi Triệu Tĩnh tới đây cho ta”.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Không lâu sau, nghe nói Tiêu Linh Linh triệu kiến mình, Triệu Tĩnh đang bận nghiên cứu chuyện làm mộc vội vàng dừng việc đang làm lại để tiến cung, dọc theo đường đi còn suy tư không biết mình đã phạm phải chuyện gì.
Lục Uyên vừa nói xong thì hắn mới phát hiện, mình mấy ngày nay bận rộn nghiên cứu guồng quay tơ nên không đi dạy, mẹ nó đúng là sơ sót!
Đi vào trong hậu cung, vẫn hành lễ như thường.
Nhìn Nữ Đế bệ hạ một cái, rất tốt, không mang kiếm, xem ra vấn đề của hôm nay không lớn.
Tiêu Linh Linh trầm mặt: “Nghe nói gần đây ngươi bị bệnh?”
“Khụ khụ khụ, tạ ơn sự quan tâm của ạ, thần chỉ là nhiễm phong hàn bình thường thôi, đã tốt hơn nhiều rồi”. Làm bộ làm tịch ho khan hai tiếng, trong lòng Triệu Tĩnh do dự không biết có nên nói ra chuyện guồng quay tơ hay không.
Nghĩ lại, mẹ nó, đây là đồ mà lão tử nghĩ ra, tại sao lại phải cho nàng ta biết, theo cái nết của nàng ta, nếu biết thì không lập tức trưng dụng luôn sao?
Hắn còn đang tự nói thầm trong lòng, Tiêu Linh Linh không khách khí hừ một tiếng: “Mùa hè nóng nực mà cảm phong hàn, thế mà ngươi cũng nói ra miệng được”.
Không biết bị cảm nắng à?
Triệu Tĩnh trợn mắt lên nhưng vẫn không có dũng khí cãi lại, chỉ có thể nói: “Thần biết tội”.
Bộ dạng cúi đầu thuận tai, khiến cho Tiêu Linh Linh tức giận cũng không có chỗ nào để xả, chỉ có thể quát lớn vài câu, khiến cho Triệu Tĩnh tự kiểm điểm lại mình.
Còn mình thì đi đến ngự thư phòng nghĩ cách.
Nữ Đế bệ hạ đi rồi, Triệu Tĩnh mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Huyền Sách vui sướng khi thấy người gặp họa, hai người đã rất thân rồi nên trong lời nói không có gì cố ky: “Nàng ấy làm sao vậy?”
“Nghe nói là chuyện về mỏ gì đó, bách quan trong triều cãi nhau ầmƒ, tỷ ta cứ phiền lòng lại muốn đánh người, coi như vận khí của ngươi không tốt”.
Tiêu Huyền Sách cười đùa hai tiếng liếc mắt nhìn Triệu Tĩnh cũng tò mò nói: “Mấy ngày nay ngươi đang làm gì vậy?”
“Liên quan quái gì đến ngươi, qua một bên chơi đi! “
“Ngươi phản rồi, ta là hoàng tử, có tin ta cho người đánh mông ngươi không!”
Triệu Tĩnh: “Tin ta đi nói cho bệ hạ là mấy ngày nay ngươi học hành như thế nào không, đừng tưởng rằng ta không biết”.
“Đừng mà ca ca, ta thừa nhận vừa rồi mình nói chuyện có hơi lớn tiếng”.