Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 64: Triệu Tĩnh có chút bất lực




Thực ra, việc dạy học không phải là việc của Triệu Tĩnh - một viên quan lục phẩm. Tuy nhiên, ai bảo hoàng tử điện hạ lại rất “quý mến” hắn chứ.

Khi Dương lão thái sư còn đang dự triều, Tiêu Huyền Sách bảo thái giám đi gọi Triệu Tĩnh tới.

Khi đến thượng thư phòng, sau khi chỉnh trang lại trang phục, lúc này Triệu Tĩnh mới đi vào, lập tức có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hẳn, trong đó nổi bật nhất là Tiêu Huyền Sách, người đang mặc hoàng bào.

Nhìn vết màu đỏ trên cánh tay Tiêu Huyền Sách, Triệu Tĩnh mỉm cười đầy ẩn ý, xem ra bệ hạ sẽ nghe lọt lời của mình, hơn nữa thực hiện rất nhanh.

“Triệu Tĩnh, Triệu Tĩnh, cuối cùng ngươi cũng đến rồi! Mau đến đây dạy ta cách chế tạo thuốc nổ! Nhanh lên, ta đã chuẩn bị sẵn vật liệu rồi!”

Thấy Tiêu Huyền Sách lấy ra một đống đồ, đều là những thứ trong công thức Triệu Tĩnh đã nộp lên, Tiểu Huyền Sách đã bí mật cho thái giám mang vào từ bên ngoài cung.

Triệu Tĩnh có chút bất lực.

Vậy là hắn ta đang chờ hắn dạy môn hoá à, phải không?

Ở đây mà nghịch thuốc nổ, ngươi cũng không sợ làm nổ tung cả Thượng thư phòng à?

“Bẩm điện hạ, bệ hạ không cho phép thần tự ý chế tạo thuốc nổ”. Triệu Tĩnh cứng rắn nói.

Đùa à, nếu lấy làm ra ngươi, nổ tung làm ngươi bị thương, người kia không cạo sống mình chắc?

Sắc mặt Tiêu Huyền Sách trầm xuống: “Ngươi nói linh tinh cái gì vậy, bổn điện hạ bảo ngươi làm thì ngươi làm, có xảy ra chuyện thì ta chịu!”

Một đứa trẻ mười mấy tuổi dám to tiếng với hắn như vậy, nếu không phải nể tình ngươi là hoàng tử, ông đã cho ngươi nếm thử cái gì là sự đả kích từ xã hội rồi!

Tiêu Huyền Sách quả nhiên giống như lời người phụ nữ nói, tính tình phản nghịch quá mà. Triệu Tĩnh cũng biết, đối phó với loại người này không thể cứng rắn với hắn ta, mà chỉ có thể phân tán sự chú ý của hắn ta.



Cười nói: “Thứ thuốc nổ này có gì hay đâu, điện hạ nếu thấy chán thì thần có cách khác để giải khuây cho điện hạ”.

“Cách gì?”, Tiêu Huyền Sách nhướng mày. Các hoàng tử và công chúa khác cũng tỏ ra hứng thú.

Nhìn xung quanh một lượt, Triệu Tĩnh ngồi lên chiếc ghế mà chỉ có lão thái sư mới có quyền ngồi.

Dạy người, Triệu Tĩnh tự nhận mình không có tài năng đó.

Nhưng lừa gạt đám nhóc này, chơi với chúng thì hắn vẫn làm được!

“Được, hôm nay ta sẽ kể cho các vị nghe một câu chuyện, người ta kể rằng có một ngôi làng tên là Hoa Kỳ ở bên ngoài huyện Nguyên Giang, một ngày nọ, có một gã tên là Diệt Bá đến..."

Lão thái sư vừa thượng triều xong đã chạy tới Thượng thư phòng, vừa đi còn vừa hỏi thái giám bên cạnh: “Hoàng tử điện hạ bọn họ đều đến rồi sao?”

“Đã đến từ sáng sớm, nghe nói dưới trướng có người nói, theo yêu cầu của hoàng tử Huyền Sách, đã triệu tập viên quan mới nhậm chức là Triệu Tĩnh đến Thượng thư phòng”.

Lão Thái sư gật đầu, sau đó sắc mặt có chút khinh miệt: “Một viên quan nhỏ bé, tuổi trẻ như thế thì có thể dạy gì? Chúng ta nhanh đi, kẻo hắn lại dạy hư các hoàng tử hoàng nữ”.

Hai người tăng tốc bước chân, vừa đến ngoài Thượng thư phòng đã thấy thái giám cung nữ vây quanh thì không khỏi ngơ ngác, thế này là sao?

Vào trong Thượng thư phòng, Tiêu Huyền Sách và một đám hoàng tử công chúa ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh Triệu Tĩnh, còn vị Chiêm sự mới nhậm chức đang hoa tay múa chân diễn tả.

“Diệt Bá dùng một chiêu hô mưa gọi gió, biến hóa khôn lường, như quỷ khóc thần sầu, đương nhiên, ta không cho phép hắn làm càn, lập tức tung ra một chiêu Phật Nộ Hỏa Liên, đánh cho tối tăm cả trời đất..:

“Rồi sau đó thì sao?”. Một hoàng tử vội vàng hỏi.