“Tên Triệu Tĩnh trời đánh kia không chỉ ép buộc thần che giấu tình hình thực sự ở huyện Nguyên Giang cho hắn, mà còn ép thần phải nhận hối lộ. Hắn sẽ cho thần mười vạn lượng bạc trắng mỗi năm, nếu thần không nhận, hắn sẽ gán cho thần tội cưỡng gian”.
“Ngoài ra, hắn còn sẽ đưa đặc sản của huyện Nguyên Giang cho thần, những năm này, thần không lúc nào mà không bị hắn hiếp bức, bệ hạ, trong lòng thần rất khổ sởI”
Tiêu Linh Linh ngơ ngác, nghe Chu Bách Xuyên kể lại từng chuyện mà Triệu Tĩnh đã làm, lửa giận của Nữ đế bệ hạ càng ngày càng tăng.
Quả nhiên đối với một tên cẩu quan mở thanh lâu thì trấm không nên!
Ôm ảo tưởng!
Người như vậy mà trước đây trẫm còn muốn triệu hắn về kinh cống hiến cho quốc gia! Nữ đế bệ hạ cảm thấy đầu óc của mình lúc trước chắc chắn đã bị nước vào.
Huyền Sách điện hạ cảm thấy hôm nay chân trời mới của mình đã được mở ra, Càn Quốc còn có một nhân tài cực phẩm như vậy sao! Hắn ta ước gì có thể gặp mặt xem thử!
“Trãm hiểu, ngươi đã phải chịu thiệt thòi rồi”.
Tiêu Linh Linh tự mình đỡ Chu Bách Xuyên đang quỳ trên mặt đất lên, lúc này Tri phủ đại nhân cảm động đến rơi nước mắt, bao nhiêu năm tủi nhục đều hóa thành nước mắt chân thành.
Cuối cùng cũng lừa dối qua ải này!
“Người đâu, truyền lệnh của trãm!”
Tiêu Linh Linh hét lớn một tiếng, khiến Huyền Sách điện hạ và Chu Bách Xuyên toàn thân run lên, thật sự là kỳ quái, uy nghiêm của Thiên Tử lại có thể xuất hiện trên người một cô gái.
Tổng quản thái giám đang đợi ngoài Ngự Hoa Viên vội vàng chạy tới: “Bệ hạ”.
Tiêu Linh Linh nổi giận đùng đùng nói: “Truyền lệnh của trầm, lệnh cho Lại Bộ lập tức điều tra kỹ lưỡng, bắt giữ Huyện Lệnh huyện Nguyên Giang, Triệu Tĩnh, xử trảm sau mùa thu!”
“Nô tài tuân mệnh”. Tổng quản thái giám nuốt một ngụm nước miếng.
Trong lòng Chu Bách Xuyên kinh hãi, chỉ vậy đã giết hắn sao?
Điều hắn ta không biết là, việc mở thanh lâu và đưa hối lộ của Triệu Tĩnh đã chạm đến điểm mấu chốt của nữ đế bệ hạ, chỉ riêng điều này cũng đủ để Tiêu Linh Linh giết Triệu Tĩnh một trăm lần.
Chưa kể trong nhiều năm như vậy hăn đã lừa trên gạt dưới, không hề nộp một chút thuế nào!
Nếu bây giờ Triệu Tĩnh xuất hiện trước mặt Nữ đế bệ hạ, Tiêu Linh Linh có lẽ sẽ trực tiếp rút kiếm chém đầu chó của hắn.
Tổng quản thái giám đang chuẩn bị truyền lệnh thì Hộ Bộ
thượng thư, Trương Thiên Sơn, xách quan bào lao vào Ngự Hoa Viên.
“Bệ hạ! Bệ hại” “Có chuyện gì mà ồn ào nhốn nháo vậy!”
Tiêu Linh Linh đè nén tức giận, quát lớn.
Trương Thiên Sơn quỳ xuống, vội vàng nói: “Bệ hạ, Giang Châu báo nguy! Đập lớn vỡ đê làm ngập lụt hàng trăm huyện, đồng ruộng bị phá hủy, vô số bá tánh phải di tản khắp nơi!”
Thân thể Tiêu Linh Linh lắc lư, không thể đứng vững, suýt chút nữa ngã quy về phía sau, khiến tất cả mọi người kinh hãi.
Tiêu Huyền Sách vội vàng đỡ tỷ tỷ của mình, trong mắt tràn đây quan tâm: “Đại tỷ!”