Thời tiết ở Tam Tinh thay đổi thất thường và khắc nghiệt, tuyết đã rơi vài lần ở Nhị Tinh, nhưng ở đây, mặc dù đáng lẽ phải lạnh nhưng tiết trời lại nóng như thiêu đốt. Sau vài ngày nắng nóng bất thường, chỉ sau một đêm, không ai kịp chuẩn bị mùa đông bất ngờ ập đến.
Mùa đông ở Tam Tinh lạnh hơn nhiều so với Nhị Tinh, nhiệt độ đột ngột giảm xuống âm mười độ.
Sầm Chân Bạch mặc áo khoác do quân đội phát, vừa bước ra ngoài đã bị những mẩu giấy ghi chú dán đầy trên cửa làm cho bước chân chậm lại.
Đó đều là những lời xin lỗi của đám quân nhân alpha.
Điều bất ngờ là có không ít người đến gặp Tần Uy để báo cáo họ không tham gia vào vụ việc này, tổng cộng có đến hàng chục người.
Chân của Sầm Chân Bạch gần như đã hoàn toàn hồi phục, không cần dùng đến nạng nhưng bước đi vẫn còn hơi khập khiễng.
Mỗi ngày cậu đều đến thăm bệnh hai lần, một lần vào buổi trưa và một lần vào buổi tối.
Hầu hết thời gian Hoắc Ngưỡng đều ngủ.
Nhưng mỗi lần Sầm Chân Bạch đi ngang qua bên cạnh hắn, dù cậu đi rất nhẹ nhưng Hoắc Ngưỡng vẫn mơ màng tỉnh dậy.
Lần này thì khác, dường như tối hôm qua hắn ngủ không ngon, alpha ngủ rất sâu, cũng không gặp ác mộng.
Sầm Chân Bạch đi qua đi lại hai lần, không phát ra chút động tĩnh nào.
Các chỉ số đều bình thường, Sầm Chân Bạch sắp xếp lại thiết bị, chuẩn bị rời đi.
Đi được vài bước, một cảm giác bị ai đó kéo lại đột nhiên xuất hiện, có thứ gì đó đang giữ chặt cậu.
Quả nhiên, vẫn không ngoại lệ.
Alpha vẫn chưa hoàn toàn tỉnh dậy, hắn chỉ theo phản xạ dùng ngón tay móc lấy ống tay áo của cậu.
Sầm Chân Bạch hỏi: “Dậy rồi à?”
Hoắc Ngưỡng lẩm bẩm: “...Cậu đến rồi.”
Sầm Chân Bạch nói: “Ừm, tôi đi đây, cậu ngủ tiếp đi.”
Hoắc Ngưỡng ngay lập tức tỉnh táo hơn, hắn chỉ muốn Sầm Chân Bạch ở lại đây lâu hơn một chút, miệng vô thức tìm một lý do: “Tôi muốn đi tắm.”
Sầm Chân Bạch sửng sốt.
Hoắc Ngưỡng cũng phản ứng lại, vội vàng giải thích: “Tôi không có ý định làm gì xấu, chỉ là... tôi thật sự muốn tắm.”
Sầm Chân Bạch quay người lại, nói: “Cậu cởi quần áo ra.”
Hoắc Ngưỡng không nghĩ mình nghe nhầm, hắn nghi ngờ bản thân lại hiểu sai ý.
“Tôi kiểm tra vết thương cho cậu... Hừm, để tôi cởi giúp cậu.” Sầm Chân Bạch quên mất tay của Hoắc Ngưỡng vẫn chưa thể vận động linh hoạt.
Omega đến gần, mặc dù cả hai đều đã dán miếng ngăn cách nhưng không khí quanh mũi vẫn phảng phất mùi cỏ sau mưa nhè nhẹ.
Đã từ rất lâu rồi.
Trong nháy mắt, Hoắc Ngưỡng cảm thấy có chút khổ sở.
Không phải mùi đậm đặc lan tỏa từ máu, mà chỉ là mùi hương tự nhiên của omega.
Rất dễ chịu, cơ thể hắn rất thích, cả hắn cũng vậy.
Hoắc Ngưỡng không tự chủ được ngả người về phía sau, lưng dính chặt vào giường bệnh.
Nhưng chỉ cần rũ mắt xuống, hắn có thể nhìn thấy những mạch máu xanh nhạt trên mí mắt của omega.
Nỗi đau sắc bén không thể phủ nhận lan từ tuyến hạch ra khắp tứ chi, nhưng hắn chịu đựng rất tốt, không biểu hiện chút cảm giác đau đớn nào.
Sầm Chân Bạch không tháo từng chiếc cúc áo bệnh nhân của Hoắc Ngưỡng mà trực tiếp kéo vạt áo lên cao, cậu nói: “Vết thương của cậu vẫn chưa ổn, chẳng phải có bác sĩ giúp cậu lau người sao?”
Hoắc Ngưỡng cảm thấy như bản thân đang bị xát muối.
Mùi thuốc khử trùng trong phòng bệnh quá nồng, hắn không thể ngửi thấy mùi của vị bác sĩ kia: “Bác sĩ đó là alpha hay...”
Sầm Chân Bạch: “Beta.”
Hoắc Ngưỡng lập tức quay đầu, không mấy vui vẻ: “Tôi ghét beta.”
Chỉ những lúc như thế này, alpha mới để lộ chút gì đó giống thời đi học.
Sầm Chân Bạch rời đi.
Hoắc Ngưỡng vừa thả lỏng người thì cửa đột nhiên bị mở ra, hắn nghĩ rằng Sầm Chân Bạch để quên đồ gì đó.
Nhưng khi nhìn thấy Vu Tiểu Ngư, biểu cảm trên mặt Hoắc Ngưỡng ngay lập tức nhạt đi.
Vu Tiểu Ngư “chậc” một tiếng, bất mãn nói: “Tôi đến giúp cậu đấy, là chuyện liên quan đến Tiểu Bạch.”
Hoắc Ngưỡng không biểu cảm: “Cái gì?”
Vu Tiểu Ngư: “Cậu phải cầu xin tôi.”
Hoắc Ngưỡng không để lại cho cậu ta chút thể diện nào: “Cút.”
Vu Tiểu Ngư quay người đi ngay, gần như đã bước ra khỏi cửa.
Hoắc Ngưỡng nghiến răng: “...Đợi đã.”
Vu Tiểu Ngư đắc ý đứng tựa vào khung cửa.
“Xin cậu.” Hoắc Ngưỡng cảm giác như đang có con dao trong miệng: “Về Nhị Tinh, tôi mời cậu ăn cơm.”
“Ha.” Vu Tiểu Ngư vui vẻ thốt lên một tiếng, có lẽ cậu ta là người đầu tiên được nghe hai từ “xin cậu” từ miệng Hoắc Ngưỡng!
Hoắc Ngưỡng: “Tốt nhất cậu hãy nói điều gì đó mà tôi chưa biết.”
Vu Tiểu Ngư không quan tâm, dù sao cậu ta cũng đã đạt được mục đích: “Vậy cậu có biết cậu đã làm vỡ món quà tốt nghiệp tôi tặng cho Tiểu Bạch không?”
——
Xin lỗi.
Kể từ khi gặp lại Sầm Chân Bạch, Hoắc Ngưỡng đã nói quá nhiều, quá nhiều lần nói xin lỗi.
Nhưng hai từ “xin lỗi” này, thường yếu ớt và vô nghĩa.
Hoắc Ngưỡng cảm thấy bối rối và lo lắng, hắn cảm thấy mông lung, không có manh mối, không biết làm cách nào để bù đắp sự thất vọng và giận dữ của Sầm Chân Bạch khi đó.
Thậm chí hắn còn lo sợ, liệu Sầm Chân Bạch có thấy chán ngán khi nghe những từ đó hay không.
Rõ ràng vừa rồi hắn còn rất vui vẻ bởi vì tối hôm qua, Sầm Chân Bạch đã nói rằng cậu không ghét hắn.
Hắn đã được gỡ khỏi danh sách đen, trở thành người có thể đứng cùng hàng với những người theo đuổi khác của Sầm Chân Bạch, đối với cậu, đó chỉ là người xa lạ không hề có cảm giác.
Nhưng bây giờ, niềm vui đó đã hoàn toàn tan biến.
Sầm Chân Bạch tha thứ cho hắn vì cậu là người tốt, chứ không phải vì hắn xứng đáng được tha thứ.
———
Ngày tháng như thường lệ trôi qua.
Tam Tinh bước vào mùa đông lạnh giá, nhiệt độ dưới lòng đất giảm xuống âm bốn mươi bảy độ.
Lâm Tử Bá và Vu Tiểu Ngư lần lượt rời đi. Khi đi, Vu Tiểu Ngư còn treo cánh tay bị gãy lên — là Sầm Chân Bạch cố định cho cậu ta.
Điều hài hước nhất chính là không phải do bị kẻ thù đánh cũng không liên quan đến chiến tranh, mà là cậu ta trượt ngã khi rời căn cứ Nhị Tinh để bảo vệ camera đang cầm trên tay.
Vu Tiểu Ngư nhìn vào ánh mắt ẩn chứa ý cười của Sầm Chân Bạch, cậu ta sốt ruột: “Cậu thì biết gì chứ! Đây là huy chương của omega!”
Sầm Chân Bạch nói: “Vậy thì huy chương của mình nhiều hơn cậu.”
Thời gian cấm túc của Hoắc Ngưỡng đã kết thúc, với tư cách là một alpha cơ thể hắn hồi phục rất tốt, cánh tay cũng tạm thời sử dụng được, không cần ở lâu trong phòng bệnh nhưng vẫn chưa thể ra tiền tuyến.
Hắn bắt đầu quay lại với những công việc trước đây, rảnh rỗi thì chuẩn bị thức ăn cho Sầm Chân Bạch, ngoài giờ ăn, hắn chỉ yên lặng ở trong phòng bệnh đợi Sầm Chân Bạch đến.
Chỉ là mọi người đều không hiểu tại sao thiếu tá Hoắc lại không trở về Nhị Tinh, cho đến khi họ thấy bác sĩ Sầm bận rộn trong phòng y tế.
Vết thương ở chân của Sầm Chân Bạch đã hoàn toàn hồi phục, cậu vừa ra khỏi phòng phẫu thuật sau khi cố định xương bằng nẹp thép cho một quân nhân bị gãy xương quai xanh.
Trên mặt đất bắt đầu bị oanh tạc nhưng sau một năm ở tiền tuyến, mọi người đã dần quen.
Tuy nhiên, chưa từng có chuyện đèn chớp nháy vài lần rồi tắt, khi mọi người bắt đầu lo lắng, ánh sáng lại bật trở lại.
Các kỹ thuật viên kiểm tra nhưng không phát hiện vấn đề gì.
Không ngờ tới gần đến nửa đêm, khi mọi người chuẩn bị đi ngủ, toàn bộ căn cứ của Nhị Tinh bỗng nhiên bị mất điện.
Tần Uy nhanh chóng thông báo trạm trung chuyển điện không dây của họ đã bị phá hủy.
Tất cả các nhà máy và trạm điện của hành tinh ba đều bị hư hại nặng, họ phải dựa vào trạm phát điện không dây từ Nhị Tinh, nhưng vì khoảng cách quá xa nên cần trạm trung chuyển.
Việc xây dựng trạm trung chuyển cần ít nhất một tuần.
Sầm Chân Bạch đang nằm trên giường đọc sách, vì có hệ thống máy sưởi nên chăn do quân đội phát cũng không quá dày.
Khi căn phòng chìm vào bóng tối, cậu không nhìn thấy gì. Dù thiết bị đầu cuối có chế độ đèn pin, nhưng hiện tại không có điện, nếu thiết bị hết pin thì tình hình sẽ càng tệ hơn.
Cậu định cứ thế ngủ luôn, nhưng lại nhanh chóng cảm thấy lạnh.
Cậu vốn bị thiếu máu, vào mùa đông tay chân thường lạnh cóng, chưa kể đến cái lạnh khắc nghiệt khi không có hệ thống sưởi.
Đầu tiên là chân lạnh, rồi đến tay, cuối cùng là cả cơ thể. Dù đã đắp chăn và mặc thêm đồ nhưng cả người cậu vẫn không thể ngừng run rẩy.
Bên trong chăn hoàn toàn lạnh ngắt.
Không có điện, máy nước nóng cũng chỉ còn nước lạnh.
Sầm Chân Bạch nhìn vào thiết bị đầu cuối, trong nhóm bác sĩ có thông báo các quân nhân đang đi lấy củi và than để đốt lửa sưởi ấm.
Kết quả là không lâu sau, bác sĩ Lưu nói: “Chết tiệt, vừa đến đã hết sạch rồi.”
Người ở căn cứ đông, nhiên liệu cũng nhanh chóng cạn kiệt.
Sầm Chân Bạch nhìn thiết bị đầu cuối, nhiệt độ ban đêm ở ngoài trời tại hành tinh ba là âm 32 độ, dưới lòng đất là âm 27 độ.
Tần Uy lại thông báo, các kỹ thuật viên đang lấy dầu từ cơ giáp để tạo hệ thống sưởi tạm thời, ưu tiên cho y tế, nhưng cần ít nhất một giờ để hoàn thành.
Không thể tiếp tục như thế này, Sầm Chân Bạch bật đèn pin của thiết bị đầu cuối, vừa định ra ngoài tìm Tùng Kim ——
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Sầm Chân Bạch sửng sốt: “Ai vậy?”
Giọng Hoắc Ngưỡng vang lên: “Là tôi.”
Từ sau sự cố ở nhà ăn lần trước, Sầm Chân Bạch luôn khóa cửa khi ngủ. Cậu xuống giường, chân chạm vào giày, lạnh đến mức khiến cậu rùng mình.
Cậu mở cửa cho alpha.
Hoắc Ngưỡng thở hổn hển như vừa chạy tới, hắn mang theo một đống đồ, nói: “Tôi mang chăn đến cho cậu.”
Vừa ra khỏi giường, Sầm Chân Bạch liền run rẩy không kiềm lại được, không khí lạnh xuyên qua lớp áo mỏng, lan đến tận xương.
Lớp chăn mỏng vẫn có chút tác dụng, cậu nói: “Không cần…”
Hoắc Ngưỡng ném chăn và quần áo lên giường omega.
Hắn không cho phép cậu chối từ, giục Sầm Chân Bạch nhanh lên giường, giọng nghiêm nghị: “Nhanh lên.”
Sầm Chân Bạch khẽ nhíu mày: “Thật sự không cần, vậy còn cậu thì sao?”
Hoắc Ngưỡng nói: “Quân phục rất dày, có ba lớp, hơn nữa tôi còn là alpha.”
Alpha cũng là người, Sầm Chân Bạch định phản bác ——
Thấy omega vẫn đứng đó, Hoắc Ngưỡng liền dứt khoát hành động.
Sầm Chân Bạch chỉ cảm thấy hoa mắt, chân cậu bị Hoắc Ngưỡng bế lên, trong nháy mắt đã nằm trên giường.
Thiết bị đầu cuối trên cổ tay Hoắc Ngưỡng phát sáng, hắn đắp kín hai lớp chăn lên người omega, dùng quần áo nhét kín những góc mà không khí có thể lọt vào.
Sầm Chân Bạch không thể phản kháng, không khí lạnh làm cho mọi cử động của cậu trở nên chậm chạp cứng ngắc, lớp chăn và vải nặng nề trên người khiến cậu cảm thấy khó thở.
Ngay sau đó, Sầm Chân Bạch thấy alpha rút từ trong túi áo quân phục ra thứ gì đó.
Hoắc Ngưỡng lấy ra hai cục than bẩn, cả vụn cũng không bỏ sót, nói nhỏ: “...Tôi tranh được một ít.”
Có trời mới biết đám alpha đó giống như bầy sói đói, hắn bị dẫm lên chân nhiều lần, giày quân đội dày như thế mà hắn vẫn cảm thấy đau.
Than được bỏ vào hộp thức ăn của alpha, đốt lên, có chút ánh đỏ le lói.
Hoắc Ngưỡng đứng dậy, dù đã đắp lại chăn cho Sầm Chân Bạch nhưng hắn vẫn thấy không yên tâm, thực tế có quá nhiều trường hợp ngủ quên rồi bị chết cóng.
Hoắc Ngưỡng nhẹ giọng hỏi: “Tôi có thể ở lại đây không?”
Hắn chỉ muốn canh chừng, không làm gì khác.
Dĩ nhiên là được, Sầm Chân Bạch gật đầu.
Hoắc Ngưỡng đã đưa hết những thứ có thể sưởi ấm cho cậu, vậy sau đó hắn sẽ ở đâu? Chí ít ở đây còn có chút than.
Hoắc Ngưỡng ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hỏi: “Cậu còn lạnh không?”
Dĩ nhiên là lạnh, không có nguồn nhiệt, giường không thể ấm lên. Sầm Chân Bạch cố gắng kiềm chế nhưng giọng vẫn run rẩy: “Không lạnh.”
Rõ ràng Hoắc Ngưỡng nghe ra, hắn im lặng một lúc lâu, không biết nên làm gì.
Gió lùa qua khe cửa, alpha kéo ghế lại gần, dùng cơ thể chắn gió.
Hắn không có ý định tỏ ra yếu đuối, trước mặt omega, hắn luôn cố tỏ ra mạnh mẽ. Hắn hay giả vờ cứng rắn.
Như thể dù đau đến phát điên cũng phải nói là không đau.
Giống như bây giờ, dù đôi môi đã tái nhợt vì lạnh nhưng hắn vẫn ngồi thẳng, không động đậy, tư thế giống như đang canh gác, làm nhiệm vụ.
Trong lòng hắn tự nhủ không lạnh chút nào để cố giảm bớt sự run rẩy.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Dưới ánh sáng yếu ớt của than, Sầm Chân Bạch nhìn một lúc rồi ngồi dậy.
Hoắc Ngưỡng nhanh chóng nhíu mày: “Cậu mau nằm xuống, muốn bị cảm sao?”
Có thể Sầm Chân Bạch không biết, đội của họ có lính trinh sát, mỗi ngày đều báo cáo về số người chết vì lạnh trên bề mặt hành tinh ba.
Sầm Chân Bạch xốc chăn lên một chút, nói: “Cậu chui vào đây đi.”