Sau khi đợt tuyết đầu tiên qua đi, Trường trung học Tinh Tế đã bắt đầu kỳ nghỉ đông.
Sầm Chân Bạch thu dọn hai thùng sách và tập đề thi lớn để mang về Hoắc gia. Trong bữa cơm, Hoắc Khải hỏi cậu có muốn tham gia trại huấn luyện quân sự mùa đông hay đi du lịch ở đâu không.
Sầm Chân Bạch lắc đầu từ chối từng cái một.
Bữa tối của Hoắc gia không phải là bữa ăn xa hoa, chỉ có những món ăn rất bình dị như sườn hấp, mướp đắng xào thịt bò, thịt viên hấp lá sen, đậu bắp mù tạt và canh.
Sầm Chân Bạch nhìn Hoắc Khải ngồi đối diện đã xới đến bát cơm thứ tư, cuối cùng cậu cũng hiểu ra Hoằng Ngưỡng ăn nhiều là do di truyền từ ai.
Omega ăn rất chậm, cũng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ nhai, nhai xong mới ăn miếng khác, cứ như thể chỉ ăn để duy trì sự sống.
Hoắc Ngưỡng từng ăn chung một bữa với Sầm Chân Bạch, ba alpha đã gọi rất nhiều món, bàn ăn phủ kín thức ăn chỉ trong phút mốt đã quét sạch cả bàn, vậy mà bát cơm của Sầm Chân Bạch còn chưa ăn hết.
Giống như mèo ăn, mất hết cả hứng ăn.
Hoắc Ngưỡng thầm phàn nàn, nếu không có Hoắc Khải ở đó, có lẽ đã nói thẳng ra rồi.
"Vậy còn con thì sao Hoắc Ngưỡng," Hoắc Khải hỏi: "Trại huấn luyện quân sự màu đông, vẫn đi chứ?"
Hoắc Ngưỡng không chút do dự nói: "Tất nhiên là đi rồi ạ."
Sầm Chân Bạch tạm ngừng động tác nhai, đi mấy ngày? Chẳng phải kỳ mẫn cảm vẫn chưa qua sao?
Hoắc Khải nói: "Sầm Chân Bạch không đi được đâu."
Hoắc Ngưỡng buồn bực nhét mấy miếng thịt bò vào miệng, "Con sẽ nghĩ cách."
Hoắc Ngưỡng từ mười tuổi, mỗi kỳ nghỉ đông và hè đều tham gia trại quân sự. Ngoài việc tăng kinh nghiệm, rèn luyện thể lực và làm quen mặt, còn có một điểm quan trọng là được tiếp xúc với các thiết bị, cơ giáp, súng ống, đạn pháo, v.v.
Alpha có một niềm yêu thích khó diễn tả với những thứ kim loại lạnh lẽo này.
Hoắc Khải nói: "Ngày mốt là thời gian bắt đầu, huấn luyện khép kín trong một tháng, có cách gì thì mau nghĩ đi."
Thấy hai người còn có chuyện muốn nói, Sâmd Chân Bạch ăn xong rồi về phòng trước.
Không chỉ Hoắc Ngưỡng đang nghĩ cách, mà cậu cũng đang nghĩ.
Người ta có câu, bệnh nhỏ mà kéo dài sẽ sinh biến, chỉ sợ những thứ có thể chữa khỏi được, cứ như thế này một hai lần, sẽ hoàn toàn hỏng.
Số phận nằm trong tay người khác, cậu không dám đánh cược chút nào.
Cách giải quyết tốt nhất thực ra là tạm thời đánh dấu cho nhau.
Omega tạm thời đánh dấu alpha, cắn sâu một chút, pheromone có thể duy trì lâu nhất là nửa tháng.
Alpha tạm thời đánh dấu omega thì cần loại bỏ hết pheromone dư thừa vào tuyến thể của omega.
Nói trắng ra, Sầm Chân Bạch không quá kháng cự đánh dấu tạm thời, chỉ cần không đánh dấu thường xuyên, thỉnh thoảng làm một lần thì thực ra cũng chẳng có ảnh hưởng gì.
Huống hồ, sau này bọn họ sẽ tách nhau ra, thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ, cuối cùng chắc chắn cả cơ thể cũng sẽ quên mất mùi vị đó.
Chỉ là alpha chắc chắn sẽ không đồng ý mà thôi.
Cảm giác như nếu cắn Hoắc Ngưỡng một miếng, hắn sẽ lập tức nhảy từ tầng hai xuống, khiến Sầm Chân Bạch lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được.
Chiều hôm sau, alpha vẫn không có động thái gì, Sầm Chân Bạch không chịu nổi nữa, chủ động gõ cửa phòng bên cạnh.
Đợi một lúc, Hoắc Ngưỡng đi ra mở cửa, alpha đứng chắn ở cửa:"Làm gì?"
Sầm Chân Bạch nói thẳng: "Tôi có thể tạm thời đánh dấu cậu không?"
Có lẽ vì quá phi lý, đại não của Hoắc Ngưỡng tự động bỏ qua câu nói này để bảo vệ bản thân, hắn nói: "Cậu đến đúng lúc lắm, lát nữa nghe tôi sắp xếp."
Sầm Chân Bạch dùng giọng bình thản lặp lại: "Hoắc Ngưỡng, tôi có thể tạm thời đánh dấu cậu không?"
Alpha lúc này mới nghe thấy, nhưng hắn nghi ngờ mình nghe nhầm, trên gương mặt hiếm khi lộ ra chút mơ hồ: "Cái gì?"
Sầm Chân Bạch rất kiên nhẫn, nói lại lần nữa, rồi cậu chứng kiến vẻ mặt thay đổi của Alpha trong nháy mắt, vô cùng đặc sắc.
Đầu tiên là trống rỗng, sau đó là kinh ngạc, tiếp theo là hoảng hốt, cuối cùng là tức giận để che giấu, dẫn đến biểu cảm hơi méo mó vì không kịp thay đổi. Hắn suýt chút nữa cắn phải lưỡi mình: "Cậu... cậu điên rồi à?!"
Sầm Chân Bạch bình tĩnh đáp: "Không."
"Không thể nào." Hoắc Ngưỡng lập tức lùi lại một bước lớn, cương quyết nói: "Không thể nào."
Sầm Chân Bạch không nói gì thêm, nhìn thoáng qua còn có chút thất vọng.
Omega này điên thật rồi... Chẳng lẽ muốn nhân lúc hắn đi trại quân sự để biến việc đã rồi thành sự thật? Tham vọng của cậu ta giờ đây không còn che giấu nữa?
Hoắc Ngưỡng trông như muốn lấy khăn quàng cổ che lại tuyến thể của mình, giả vờ điềm tĩnh, buộc phải cảnh cáo: "Tốt nhất cậu đừng có ý định với tôi."
Sầm Chân Bạch: "Vậy cậu đã nghĩ ra cách chưa?"
"Qua đây," Hoắc Ngưỡng kiên quyết giữ khoảng cách hai mét với omega, sau đó quay lại: "Đừng đến gần tôi!"
Sầm Chân Bạch rất hợp tác, lùi lại vài bước. Cậu thấy Hoắc Ngưỡng mở cửa tủ quần áo, sau đó mở cái tủ lớn nhất, bên dưới có tám ngăn tủ nhỏ, trên cùng là những chiếc áo lót và áo len được xếp gọn gàng.
Alpha kiêu ngạo tuyên bố: "Vào đi."
Sầm Chân Bạch nhìn đống quần áo chất đầy: "Vào?"
"Cậu ngồi lên quần áo." Dường như thấy Sầm Chân Bạch chậm hiểu, Hoắc Ngưỡng hiếm hoi giải thích: "Thả pheromone ra, sau đó tôi sẽ bọc chúng lại bằng túi chân không."
Sầm Chân Bạch im lặng. Đó cũng là một cách, chỉ là... Cậu nhìn đống quần áo cao đến ngang ngực mình, không có chỗ nào để cậu có thể đặt chân leo lên. Cậu cân nhắc kéo ngăn tủ phía dưới ra rồi giẫm lên đó ——
Hử?
Tầm nhìn trước mắt đột nhiên cao lên, gần như có thể nhìn thấy đỉnh tủ. Hai tay bất ngờ bị luồn vào dưới nách, nhấc bổng cả người lên.
Alpha nhấc cậu lên dễ như nhấc một con gà con vậy.
Hoắc Ngưỡng chờ một lát nhưng không thấy Sầm Chân Bạch có động thái gì, chỉ đứng ngơ ra, còn tưởng cậu không muốn, nên tự tay giúp đỡ.
Sầm Chân Bạch có chút hoảng sợ, vô thức tìm kiếm chỗ bám, vô tình nắm chặt cánh tay của Hoắc Ngưỡng.
Cơ bắp trên cánh tay của Hoắc Ngưỡng căng cứng.
Chiếc dép của Sầm Chân Bạch rơi xuống đất, cậu co chân lại, ngón chân chạm vào đống quần áo, sau đó ngồi lên trên.
Alpha còn tỏ ra chê bai: "Cậu tắm chưa đấy? Đừng làm bẩn quần áo của tôi."
Sầm Chân Bạch cẩn thận ngồi sát mép, ôm lấy đầu gối, đáp: "Tắm rồi."
Hoắc Ngưỡng hừ một tiếng, tay đinh cầm mép tủ quần áo định đóng cửa. Ánh mắt hắn vô tình rơi xuống bàn chân trắng nhợt nhạt của Sầm Chân Bạch, trên mu bàn chân còn hiện rõ những mạch máu màu tím, móng chân được cắt tỉa gọn gàng, ngón chân thứ tư có một nốt ruồi nhỏ.
"Rầm!"
Một tiếng động lớn.
Sầm Chân Bạch không hiểu alpha lại phát điên cái gì, ngay cả cánh cửa tủ cũng bị đóng mạnh.
——
Hoắc Ngưỡng không có nhiều hành lý để mang theo, quân phục sẽ được phát khi đến quân trại, hắn chỉ cần mang theo những bộ đồ lót dính mùi của omega là đủ.
Hắn nhanh chóng thu dọn đồ dùng cá nhân và bỏ vào túi quân dụng. Nhìn đồng hồ, đã một tiếng trôi qua.
Hoắc Ngưỡng tự nhiên có chút không muốn đối mặt. Lúc đầu hắn chỉ muốn nhanh chóng để omega làm việc, giờ ngồi suy nghĩ một mình, lại tự nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
Một omega ở trong tủ quần áo cá nhân của mình, lát nữa hắn sẽ phải mặc những bộ đồ dính đầy pheromone đó. Nhận thức này khiến một alpha nam sinh trung học chưa từng trải qua AO như hắn cảm thấy đầu óc hơi nóng lên, dù omega đó không phải là người hắn thích.
Không đúng, có gì mà phải xấu hổ? Omega này là do gia đình hắn mua về để chữa bệnh cho hắn, làm gì cũng không quá đáng.
Hoắc Ngưỡng bất chợt hiểu ra, hắn đi thẳng vào phòng thay đồ, kéo mạnh cửa tủ quần áo: "Này..."
Câu nói bị ngắt giữa chừng.
Mùi cỏ phả vào mặt, còn trong tủ quần áo omega đã ngủ thiếp đi.
Có lẽ mấy ngày nay cậu chưa ngủ ngon, dưới mắt Sầm Chân Bạch hiện lên những quầng thâm nhẹ. Cậu nhìn như ngủ không yên, vô cùng thiếu cảm giác an toàn.
Cơ thể vốn đã nhỏ gầy, giờ đây còn co quắp lại ở một góc, ôm chặt lấy mình, mặt áp vào đầu gối, toàn thân chỉ có chút thịt ở má bị ép phồng lên.
Nhìn thoáng qua, Hoắc Ngưỡng cảm thấy con mèo nhà hắn ăn còn nhiều hơn Sầm Chân Bạch. Hắn lặng lẽ đóng cửa tủ lại, bước đến cửa phòng, vừa định bước ra.
Chờ đã, không đúng. Hắn đến đây để thu dọn quần áo, sao giờ lại thành nhường chỗ ngủ cho Sầm Chân Bạch rồi?
Hắn bước nhanh quay lại, mở tủ quần áo ra lần nữa.
Lần này, omega bị tiếng động làm tỉnh giấc. Cậu tỉnh rất nhanh, như thể chỉ mới nhắm mắt, hơi ngẩng đầu lên: "...Xong rồi?"
Hoắc Ngưỡng lạnh mặt: "Ừ, quay về phòng của cậu mà ngủ."
Sầm Chân Bạch liền nhảy xuống, mang dép vào rồi rời khỏi phòng thay đồ.
Sáng hôm sau, khi cậu thức dậy, Hoắc Khải và Hoắc Ngưỡng đã rời đi, cả ngôi nhà chỉ còn lại mình cậu.
Cậu xuống nhà ăn sáng, sau khi ăn xong dẫn Mi Mi đi dạo quanh vườn, rồi trở về phòng làm bài tập.
Trường đại học Tinh Tế, Sầm Chân Bạch có khả năng thi đỗ vào trường này, cậu cảm thấy mình có thể bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi chuyên ngành hai năm sau.
Ngày qua ngày, cuộc sống của cậu đều khô khan nhưng đầy đủ. Nhóm người hầu chưa bao giờ thấy omega này có hoạt động giải trí nào, không đến rạp chiếu phim, không vào phòng game, thậm chí cũng không ra ngoài nhiều.
Đến ngày thứ năm, Giang Gia Năng trở về nhà.
Giang Gia Năng lại mang theo quà cho cậu, là một hộp sô cô la thủ công nhỏ, sô cô la được làm thành các hình dáng xinh đẹp khác nhau như mèo, chó, mặt trăng, ngôi sao, còn có vỏ sò và sóng biển.
Đây là lần đầu tiên cậu ăn sô cô la.
Có vị sữa, rất ngọt.
Giữa chừng, Giang Gia Năng lại đi công tác, chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.
Sầm Chân Bạch có chút lo lắng, ban đầu dự định điều trị định kỳ nửa tháng một lần kết hợp với kỳ mẫn cảm, không biết tuyến thể của Hoắc Ngưỡng có vấn đề gì không.
Cậu đi hỏi Giang Gia Năng, bà nói trong thời gian ở trại huấn luyện quân sự, ngay cả họ cũng không thể liên lạc với Hoắc Ngưỡng, trừ khi có giao tiếp riêng. Bà bảo cậu yên tâm, nếu có vấn đề gì, điện thoại sẽ trực tiếp kết nối đến bà và Hoắc Khải.
Kết quả đúng như lo sợ, vừa hỏi xong thì tối hôm sau, cuộc gọi khẩn cấp của Giang Gia Năng đã đến thiết bị liên lạc của cậu.
"Chân Bạch! Hoắc Ngưỡng không biết là phát bệnh hay là do kỳ mẫn cảm tới, năm phút nữa máy bay trực thăng sẽ hạ cánh xuống bãi cỏ phía sau nhà, con để chú Trần dẫn con ra ngoài chờ trước nhé!"
Sầm Chân Bạch vội vàng thay quần áo, vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng cánh quạt trực thăng ù ù, cậu nhìn thấy một alpha cao lớn mặc quân phục ngồi trên máy bay, vóc dáng tương đương với Hoắc Khải.
Bản năng của omega khiến trong lòng Sầm Chân Bạch nổi lên một chút sợ hãi, may mắn trong tình huống cấp bách như vậy, Giang Gia Năng vẫn còn đủ tinh thần để nghĩ đến tâm trạng của cậu, để chú Trần đi cùng.
Người đó tự giới thiệu là huấn luyện viên của Hoắc Ngưỡng, yêu cầu cậu lên máy bay.
Tiếng ồn xung quanh vang dội, Sầm Chân Bạch hít một hơi thật sâu rồi bước lên, trực thăng khá cao, suýt nữa cậu trượt chân.
Từ Hoắc gia đến trại huấn luyện quân sự mất ba giờ đi xe, vậy mà chỉ mất nửa tiếng bằng trực thăng. Cậu được yêu cầu đeo mắt bịt, sau đó đi qua rất nhiều khúc quanh mới bước vào bên trong và có thể tháo mắt bịt ra.
Trước mắt là một cánh cửa với ba chữ "Phòng giam" ghi trên đó.
"Hoắc Ngưỡng đang ở bên trong." Huấn luyện viên nói.
Sầm Chân Bạch vừa vặn nắm tay cầm cửa, đã ngay lập tức va vào một vòng tay rất chặt.
Nóng bỏng, cháy rực, mang theo ngọn lửa như núi lửa cuồn cuộn.
Giống như ngay khi omega bước vào tòa nhà này, alpha đã khóa mục tiêu bằng mũi của mình.
Lực va chạm rất lớn, Sầm Chân Bạch bị đẩy lùi mấy bước, bị alpha ép vào tường hành lang.
Dưới ánh mắt của bao người, hai người ôm chầm lấy nhau.
Chính xác mà nói, là một bên chủ động ôm.
Alpha dường như đã chờ đợi rất lâu, cơ thể run rẩy dữ dội, hơi thở nóng bỏng bên tai omega đủ để đốt cháy da thịt.
Hoắc Ngưỡng cao lớn, tay dài chân dài, siết chặt lấy Sầm Chân Bạch, một cánh tay vòng qua vai trái của cậu, khóa chặt vai phải, đến mức ngón tay cắm sâu vào da thịt.
Omega chỉ cảm thấy như mình bị kẹp giữa hai bức tường, nóng đến mức toát mồ hôi, thở cũng khó khăn.
Trong tầm mắt của Hoắc Ngưỡng là những vết đỏ loang lổ, còn nghiêm trọng hơn lần đầu tiên.
Không phải phát bệnh, mà là cơ thể phản ứng do không tiếp xúc với pheromone của omega quá lâu.
Sầm Chân Bạch không kịp nghĩ nhiều, lập tức thả ra một lượng lớn pheromone, cố gắng áp chế pheromone ngạo mạn của alpha.
Mọi người cũng nhanh chóng tránh đường, để lại hành lang và phòng giam cho hai người.
Bị alpha siết chặt đến mức không thể nâng tay, cơ thể không thể cử động, tuyến thể sau cổ cũng bị thứ gì đó lạnh ngắt ép vào, Sầm Chân Bạch ngẩng đầu lên, cố gắng hít thở mấy hơi, khó nhọc nhìn sang.
Kim loại đen phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, alpha bị cưỡng chế đeo dụng cụ ngăn cắn.
Không lạ gì, nếu không có nó, Sầm Chân Bạch có lẽ đã bị cắn ngay khi mở cửa.
Pheromone của omega liên tục được thả ra, nhưng sau mười phút, alpha vẫn không có dấu hiệu phục hồi.
Đồng tử của Hoắc Ngưỡng giãn ra, điên cuồng dùng dụng cụ ngăn cắn húc vào cổ Sầm Chân Bạch, làm cậu đau đớn.
Thấy tình trạng của alpha ngày càng tồi tệ, ánh mắt của Sầm Chân Bạch dần dần rơi vào bên phải của hắn.
Hôm nay là ngày thứ mười sáu của trại huấn luyện quân sự, còn nửa tháng nữa mới kết thúc.
Vừa vặn.
Sầm Chân Bạch hé miệng, nhắm thẳng vào tuyến thể của alpha, cắn mạnh xuống.