Tam sinh tam thế, do bản thân không an phận, chấp nhận luân hồi. Ngoảnh mặt quên đi, đã quá hai kiếp. Quay đầu nhìn lại Vong Xuyên hà bên dưới cầu Nại Hà, nước sông tịnh mặc sắc bất phù bất động, tĩnh lặng tựa như đã chết, vô sinh vô niệm. Đúng, chính là vô sinh vô niệm.
Bước đến Vọng Hương Đài, lão phu nhân đã chờ sẵn đưa ngươi một chén canh Mạnh Bà. Có người nói Mạnh Bà thang là loại thuốc vô sắc vô vị, vô tình vô dục, chỉ cần uống rồi sẽ quên hết mọi chuyện tiền sinh, để linh hồn vô lo vô ưu tiến vào luân hồi. Chỉ là chân tình có dễ dàng bị xóa bỏ đi như vậy hay không? Vì một chữ ' tình' mà ta chịu cảnh luân hồi tam sinh, thật ngốc phải không?
Ta cũng biết bản thân như vậy cũng thật ngốc nghếch, nhưng nếu có thể ngăn chặn tình cảm này ta có lẽ đã không còn là bản thân ta nữa rồi. Ba kiếp làm người đã qua mất hai kiếp, mỗi kiếp ta và người đều bỏ qua nhau vì uống Mạnh Bà thang. Kiếp này ta cả gan làm trái ý trời mf đổ bỏ canh Mạnh Bà xuống sông Vong Xuyên mà phải chịu báo ứng. Quả đúng là báo ứng mà, ôm mối tình sầu khổ này ta phải sống đến hết kiếp này không oán không hối sao?