Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 309




Edit: Ring.

Vì thế, một đường đi lại đi hết ba ngày. Trong ba ngày này, mặc kệ Bùi Vũ Khâm làm gì, dù là kể những chuyện đã trải qua hay mang nàng đi mấy nơi phong cảnh tuyệt đẹp lại thú vị, Giang Mộ Yên vẫn không từ bỏ ý định muốn đi núi Bạch Nham nhìn một cái.

Hôm nay, mắt thấy đã sắp đến bến tàu, nếu đi núi Bạch Nham thì nhất định phải qua sông ở đây rồi hướng về phía Bắc, nếu không thì cũng phải lên thuyền ở đây, nhưng lại xuôi theo sông Yên Ba đi về phía nam, thưởng thức phong cảnh Giang Nam xinh đẹp hơn rất nhiều so với Phỉ Thúy thành.

“Yên nhi, nàng thật sự hạ quyết tâm không thể không đến núi Bạch Nham sao? Thật ra từ đây nàng đã có thể thấy rồi, nàng nhìn ngọn núi màu trắng kia, đó chính là núi Bạch Nham. Xung quanh đó đều là đá trắng, thật sự đâu có gì xem. Nếu nàng cảm thấy chuyện ta có thể tìm được một viên đá sáng trong khe núi đó là rất đáng kinh ngạc thì Yên nhi, nàng cũng biết chuyện đó dù sao cũng chỉ là may mắn mà thôi. Núi Bạch Nham này, trăm ngàn năm qua đã có biết bao nhiêu người đi, cũng không thấy có ai nhặt được viên đá sáng thứ hai không phải sao?

Cho nên –”

“Vũ Khâm, chàng không cần khuyên ta. Mấy hôm nay chàng đã nói vô số lần rồi. Ta cũng chỉ muốn tận mắt thấy núi Bạch Nham đó một lần mà thôi, chàng không cần lo lắng sợ ta thấy sẽ thất vọng như vậy. Nhưng thật ra nếu không thấy được, trong lòng ta sẽ cảm thấy tiếc nuối. Dù sao cũng đã đến đây rồi, sao không nhìn một cái xem như thỏa mãn tâm nguyện chứ? Ta vẫn cảm thấy núi Bạch Nham này có thứ hấp dẫn khiến ta không thể không đi.”

“Yên nhi, nàng nha, có ai nói nàng một khi cố chấp thì thật sự là mười con trâu cũng kéo lại không được chưa?”

“Chưa. Bất quá hôm nay Vũ Khâm nói rồi, ta cũng biết. Sau này ta sẽ cố gắng thay đổi. Bây giờ nàng liền chiều ta một lần đi!”

“Được, như vậy đi, đến đó nhìn một cái, sau đó chúng ta lập tức quay lại, thuận theo sông Yên Ba mà đi xuống Giang Nam ấm áp. Dù sao chúng ta cũng khó có được tuần trăng mật, không thể lãng phí thời gian với ngọn núi rách không có gì hết đó được.”

Nói đến đây, Bùi Vũ Khâm xem như đã lùi một bước, hơn nữa biểu tình cũng trẻ con hẳn ra, giống như chỉ cần Giang Mộ Yên không nghe, hắn liền không chịu đồng ý cho nàng qua sông đi xem núi Bạch Nham.

Giiang Mộ Yên thấy vậy thì làm gì có cách với Bùi Vũ Khâm, chỉ đành thỏa hiệp “Được, ta đáp ứng chàng!”

“Quyết định vậy đi!”

Bùi Vũ Khâm thấy nàng đồng ý thì sắc mặt cuối cùng mới tươi tắn lên một chút, trong lòng thầm tính toán nếu thuận lợi qua sông đến núi Bạch Nham thì cũng lắm là một ngày rưỡi sẽ quay lại, như vậy vẫn còn kịp đến Giang Nam. Nghĩ vậy, hắn cũng không nói gì nữa, chỉ gọi Thanh Thư vào phân phó mấy chuyện.

Thanh Thư tuy cảm thấy kì lạ nhưng cũng gật đầu nhớ kỹ.

Một canh giờ sau, cả ba cỗ xe ngựa của bọn họ đều đã lên thuyền vượt sông Yên Ba. Cũng may hôm nay trời trong nắng ấm, trên mặt sông cũng êm đềm, không có sóng quá lớn.

Bởi vì chiếc thuyền đã được bao trọn nên trên đó cũng không có người khách nào khác, Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm cuối cùng cũng bước xuống xe, dựa vào lan can thuyền, nhìn con thuyền rẽ sóng lướt về phía trước.

Giang Mộ Yên nhịn không được hít một hơi thật sâu không khí ẩm ướt trên sông, nhìn mặt sông bao la hùng vĩ khiến người ta cảm thấy rộng lớn vô cùng trước mắt. Đây mà là sông sao? Nàng thấy con sông này rộng lớn giống như biển vậy, tuy vẫn chưa tận mắt thấy biển nhưng cũng đã xem trên TV vô số lần rồi. Nước biển màu lam, mà con sông này lại có màu vàng đục.

Lại nói tiếp, con sông này thật sự rất giống những con sông lớn ở hiện đại, đều là uốn lượn chảy xuyên qua cả một quốc gia mấy ngàn km, bồi phù sa cho mấy vạn mẫu ruộng ven sông, cũng nuôi sống vô số dân chúng.

Đứng đón gió trên con thuyền này, nàng thấy sông Yên Ba, cũng như thấy được Trường Giang ở quê mình, không tự chủ được mà sinh ra cảm giác thân thiết.

Hồng Nguyệt thì không sao, có lẽ là bởi vì Giang Mộ Yên kia vốn quê ở gần sông Yên Ba cho nên nàng không cảm thấy khó chịu chút nào. Ngược lại, Thanh Thư thì không được êm xuôi như vậy. Tội nghiệp hắn ghé lên lan can, cơ hồ phun hết lục phủ ngũ tạng, hiển nhiên là đang bị say tàu.

Cũng may khúc sông này nhìn thì có vẻ dài nhưng thật ra nhờ giữa trưa sông lặng nên qua rất nhanh, chỉ nửa canh giờ mà thôi.

Cuối cùng cũng lên được bờ, Thanh Thư vừa xuống thì liền đặt mông ngồi bẹp dưới đất, khiến Hồng Nguyệt cùng Giang Mộ Yên thấy vậy thì lắc đầu không thôi.

Tuy trước đây Giang Mộ Yên cũng chưa từng đi thuyền nhưng nàng may mắn phát hiện, mặc kệ là ngồi xe ngựa xóc nảy hay ngồi thuyền lắc lư, nàng đều không có dấu hiệu say sóng, đây thật sự là chuyện vô cùng tốt.

Tóm lại, mặc kệ như thế nào, trải qua thêm hơn hai canh giờ ngồi xe ngựa nữa, cuối cùng cũng chỉ có ba người Bùi Vũ Khâm, Giang Mộ Yên cùng Triển Tịch ngồi một chiếc xe đến dưới chân núi Bạch Nham.

“Yên nhi, chúng ta đến rồi, đây chính là chân núi Bạch Nham. Nàng từng đáp ứng ta chỉ nhìn một cái là về ngay, giờ không được làm nũng nữa nha!”

Sợ nàng lại đổi ý, xe ngựa chưa hoàn toàn dừng lại, Bùi Vũ Khâm đã nhắc nhở thêm một lần nữa.