Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 307




“Yên nhi, giờ nàng đã biết viên đá này đến với ta là rất có cơ duyên rồi đúng không?”

Bùi Vũ Khâm cười kể xong chuyện xưa, Giang Mộ Yên lại càng nổi lên hứng thú với núi Bạch Nham kia, không nhịn được mà hỏi “Vũ Khâm lần này là định mang ta đi đâu?”

“Hửm? Yên nhi nàng hỏi vậy không phải là muốn đến núi Bạch Nham một chuyến chứ?”

Đã ở chung với Giang Mộ Yên lâu như vậy, Bùi Vũ Khâm tuy không dám nói rằng có thể đoán được trăm phần trăm suy nghĩ của Giang Mộ Yên nhưng nhiều lúc muốn nhìn thấu suy nghĩ nàng vẫn rất dễ dàng.

“Vũ Khâm, chàng thật thông minh. Đúng vậy, ta chính là muốn đi xem ngọn núi Bạch Nham kia là như thế nào. Không phải chàng nói nếu đi qua núi Bạch Nham thì từ Phỉ Thúy thành đến Bạch Nham thành chỉ có năm ngày đường thôi sao? Chúng ta có ít nhất nửa tháng để hưởng tuần trăng mật, cho dù đi về mất mười ngày thì cũng còn lại năm ngày tham quan những chỗ khác, không phải sao?”

“Yên nhi, núi Bạch Nham có gì mà xem chứ? Nguyên ngọn núi trụi lủi chỉ toàn đá là đá, cái gì cũng không có, hơn nữa càng đến gần núi Bạch Nham thì không khí càng hanh khô, gần đó cũng không có phong cảnh gì đẹp. Ta mang nàng đi là muốn cho nàng nhìn thấy sông núi tươi đẹp của Đông Vân quốc, cũng không phải muốn nàng đi nhìn núi Bạch Nham.”

Bùi Vũ Khâm lúc này không tán thành với sự hiếu kì của Giang Mộ Yên, bởi vì hắn là người đã từng vượt qua ngọn núi đó, thật sự không biết ngọn núi toàn đá kia có chỗ nào giá trị.

“Vũ Khâm, chàng nói vậy không đúng. Ta hỏi chàng, chàng dẫn ta ra ngoài chơi không phải vì muốn ta cảm thấy vui vẻ sao?”

Bùi Vũ Khâm tất nhiên sẽ không phủ nhận, liền gật đầu “Đó là tất nhiên.”

“Nếu đã vậy thì cần gì phải so đo tính toán đi đâu chứ? Giờ ta rất hứng thú với núi Bạch Nham kia, muốn đến đó xe, chàng thật sự không chịu dẫn ta đi sao?”

Lúc nói những lời này, Giang Mộ Yên dùng ánh mắt rạng rỡ nhìn Bùi Vũ Khâm khiến hắn thật sự bất đắc dĩ không thôi, đành nói “Yên nhi, không phải ta không chịu dẫn nàng đi, mà là ngọn núi Bạch Nham kia thật sự không có gì để xem. Nàng chưa đi nên mới thấy tò mò, nếu thật sự đi, nàng tuyệt đối sẽ thất vọng! Hơn nữa muốn vượt qua núi Bạch Nham thì thể lực phải thật tốt. Trong chúng ta, ta và Thanh Thư miễn cưỡng xem như có thể, nhưng nàng và Hồng Nguyệt thân là nữ lưu, sao có thể làm được?”

“Vũ Khâm, ta chỉ nói muốn nhìn xem núi Bạch Nham như thế nào thôi, cũng không có nói muốn leo qua a. Tạm thời ta không muốn đi Bạch Nham thành, chỉ muốn nhìn xem ngọn núi trơ trọi đá trắng mà chàng nói rốt cuộc là như thế nào thôi. Nếu cảm thấy không khỏe, ta đáp ứng với chàng, chỉ nhìn một cái rồi sẽ cùng chàng đi liền được không? Cũng chỉ là qua sông Yên Ba thêm một lần thôi mà, không phải sao?”

“Nói thì nói vậy, nhưng mà Yên nhi, ta vẫn không quá tán thành –”

Bùi Vũ Khầm còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền đến giọng nói của Thanh Thư và Hồng Nguyệt “Lão gia, phu nhân, nên rửa tay, chuẩn bị dùng cơm.”

Giang Mộ Yên nhát thời cười khẽ thè lưỡi với Bùi Vũ Khâm “Được rồi, quyết định vậy nga. Vũ Khâm, ta đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi, được không?”

Bùi Vũ Khâm thật sự không có cách với nàng, chỉ có thể tạm thời gác đề tài này qua một bên. Dù sao muốn đến sông Yên Ba còn hơn bốn ngày nữa, hy vọng trong bốn ngày này, hắn có thể chuyển hứng thú của Yên nhi đối với nùi Bạch Nham sang một thứ khác.

Cơm chiều Giang Mộ Yên ăn được rất nhiều. Nói thật ra, ngồi xe ngựa hoàn toàn không tốn chút sức lực nào, có thể dùng mấy chữ ‘ăn rất ít’ để hình dung Bùi Vũ Khâm dùng cơm, hắn gần như chỉ ăn được hai phần ba lượng thức ăn hằng ngày, mà vậy hắn cũng đã cảm thấy rất no rồi. Cho nên đối với chuyện Giang Mộ Yên ngồi cùng xe ngựa với mình, hơn nữa giữa trưa còn ăn không ít, mà giờ này cư nhiên còn có thể ăn được nhiều như lúc trưa thì Bùi Vũ Khâm không khỏi cảm khái – tiểu kiều thê của hắn xem ra là thật sự trở nên ham ăn!

Mà sau khi ăn cơm xong, Giang Mộ Yên trước đây luôn muốn tản bộ một chút để tốt cho tiêu hóa lại lần nữa thay đổi mà ngáp liên tục. Không đợi Hồng Nguyệt cùng Thanh Thư dọn chén xuống đã ngã vào lòng Bùi Vũ Khâm muốn ngủ.

Tình cảnh như vậy lại khiến Bùi Vũ Khâm, Hồng Nguyệt và Thanh Thư sửng sốt một lúc, sau đó mới không hẹn mà cùng liên hệ Giang Mộ Yên với một loài động vật nào đó ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn.

Mà Thanh Thư lại chần chờ hỏi một câu “Lão gia, phu nhân đã buồn ngủ như vậy rồi, vậy thứ bên ngoài đã chuẩn bị còn cần không?”

Bùi Vũ Khâm nhịn không được bất đắc dĩ nở nụ cười, lại nhìn người nào đó đã không ngừng ‘gật đầu’ trong lòng, cuối cùng vẫn lắc đầu “Hôm nay sợ là không cần rồi, thu lại đi. Yên nhi mệt mỏi, chờ mai nếu vẫn còn qua đêm ngoài trời thì lại chuẩn bị!”

“Dạ, lão gia!”

Thanh Thư nhanh chóng lui ra ngoài, chỉ huy hai gã sai vặt tháo dỡ cái lều vừa dựng lên không được bao lâu.

Vốn Bùi Vũ Khâm định sau cơm chiều hôm nay sẽ cho Giang Mộ Yên một bất ngờ, mang nàng ngủ ngoài trời, cùng cảm thụ hương cỏ xanh cùng cảm giác chỉ cần ngửa mặt nhìn lên là đã có thể ngắm sao. Dù sao bản thân Yên nhi không phải đã nói nàng muốn qua đêm ở ngoài sao thử xem sao?

Giờ hắn phân phó Thanh Thư đi chuẩn bị, lều trại cũng đã dựng xong rồi, mà đối tượng hắn muốn lấy lòng, khiến nàng vui vẻ lại ngủ say sưa, thật sự khiến Bùi Vũ Khâm cảm thấy dở khóc dở cười.

Bất quá mặc kệ như thế nào, thấy Yên nhi ngủ ngon như vậy, hắn làm sao có thể ngắt ngang mộng đẹp của nàng chỉ vì rủ nàng đi ngắm sao chứ? Cứ để nàng ngủ đi, dù sao cũng còn hơn mười ngày, muốn ngắm sao, sau này còn có cơ hội khác.