Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 202




Edit: Ring.

Ánh mắt nhìn nàng trước sau hoàn toàn khác biệt của Thanh Thư như vậy, Giang Mộ Yên tất nhiên vừa thấy liền hiểu.

Tuy bị người ta nhìn như bàn đạp khiến trong lòng có chút không thoải mái nhưng nghĩ lại, chỉ cần sau này khi nàng ở cùng một chỗ với Bùi Vũ Khâm không bị Thanh Thư này nhìn với ánh mắt không cho là đúng thì đã là chuyện tốt rồi.

Cho nên Giang Mộ Yên cũng coi như không phát hiện.

Mà Thanh Thư nhất thời vui vẻ phục tùng cung kính thi lễ với Giang Mộ Yên.

“Mộ Yên tiểu thư, là Thanh Thư ngu dốt. Thanh Thư bây giờ rốt cuộc đã hiểu được. Trước đây có chỗ nào vô lễ, xin tiểu thư trăm ngàn lần đừng để trong lòng, Thanh Thư sau này tất nhiên sẽ tận tâm hết sức hầu hạ lão gia cùng tiểu thư.”

“Thanh Thư, ngươi đa lễ, không cần như vậy. Ngươi vẫn luôn là người tính tình trầm ổn, làm việc đáng tin cậy, nhiều năm qua bên cạnh tiên sinh cũng nhờ có ngươi chiếu ứng chu toàn. Sau này Mộ Yên cũng có rất nhiều chuyện phải phiền Thanh Thư ngươi. Những lễ nghi phiền phức khách sáo này liền miễn đi!”

Giang Mộ Yên vươn tay đỡ Thanh Thư một chút, ôn hòa mỉm cười nói.

Thanh Thư sau khi biết được khả năng của Giang Mộ Yên thì gần như đã hoàn toàn đối đãi nàng như nữ chủ nhân, nghe vậy tuy nhất thời cũng gần gũi không ít nhưng động tác lại càng tỏ vẻ kính cẩn.

“Dạ, Mộ Yên tiểu thư, Thanh Thư hiểu được. Thanh Thư đi gọi người chuyển án thư cùng giấy bút, dụng cụ vào cho tiểu thư.”

“Ừm, làm phiền Thanh Thư!”

“Tiểu thư xin đừng nói vậy, đây đều là chuyện Thanh Thư phải làm.”

Thanh Thư nói xong liền lui về sau ba bước mới xoay người đi ra ngoài.

Thanh Thư vừa đi, Bùi Vũ Khâm liền nhịn không được cười nhẹ “Yên nhi, nàng nói như vậy, tâm của Thanh Thư đúng là hướng về nàng, nhưng vậy lại khiến nàng phải chịu ủy khuất..”

Giang Mộ Yên cũng không đồng ý, xoay người lại nói “Lời ấy của tiên sinh sai rồi, này không có gì ủy khuất hay không. Tuy ta không phải Giang Mộ Yên trước kia, nhưng thân thể này vẫn là của nàng, thân phận cũng là dùng thân phận của nàng.

Giang Mộ Yên thân là đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc, bản thân vô cùng tài năng, đã đọc hàng vạn quyển sách. Ta mặc dù trở thành nàng nhưng rất nhiều chỗ cũng không bằng. Nếu đã vậy, ta tất nhiên phải cố gắng, không cầu có thể bằng nhưng tổng cũng không thể để người ta xem thường. Vậy cũng không phụ chuyện ta đã mượn thân thể nàng.

Chỉ cần tiên sinh có thể phân rõ Mộ Yên là ai, ánh mắt cùng suy nghĩ của những người khác thì có trở ngại gì cho Mộ Yên đâu?”

Bùi Vũ Khâm nhìn Giang Mộ Yên, cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ của nàng. Nàng chỉ cần một mình hắn biết nàng là ai, về phần ánh mắt của người khác, nàng là Yên nhi bây giờ cũng được, là Giang Mộ Yên, nữ nhi của trung thư thị lang cũng không sao, nàng đều không thèm để ý.

Hoặc là nói, trong lòng Yên nhi, nàng hy vọng ngoại trừ hắn ra, mọi người đều cho rằng nàng vẫn là Giang Mộ Yên trước kia chứ không phải một Giang Mộ Yên hoàn toàn mới.

Loại tâm lý này không phải là Yên nhi không muốn làm chính mình, nàng chỉ là muốn thay Mộ Yên đã khuất kia để lại một chút dấu ấn mà thôi.

Nhưng điều chính Yên nhi cũng không nhìn thấu đó là, từ một khắc nàng sống lại trong cơ thể Giang Mộ Yên kia, Giang Mộ Yên trước đây kỳ thật đã không thể nào lưu lại cho đời sau kí ức gì nữa.

Bởi vì kí ức của những người tiếp xúc với Giang Mộ Yên sau này kỳ thật đều là nhớ Yên nhi trong thân thể Giang Mộ Yên chứ không phải người lúc đầu.

Nói như vậy thì có vẻ phức tạp, người bên ngoài chưa chắc có thể lập tức hiểu được, chính Yên nhi nàng hiển nhiên cũng không suy nghĩ cẩn thận, cho nên Bùi Vũ Khâm cũng không nói ra mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu “Nếu Yên nhi đã nói như vậy thì cứ theo như lời Yên nhi là được.”

Giang Mộ Yên vuốt cằm nở nụ cười, sau đó cũng không nhắc lại nữa, liền trực tiếp đi đến án thư gỗ tử đàn vốn là chỗ của Bùi Vũ Khâm.

Nàng không nóng lòng ngồi xuống mà chỉ đứng bên cạnh bàn, lấy một quyển trên cùng trong hai chồng sổ sách được xếp ngay ngắn. Vừa mở ra, Giang Mộ Yên nhất thời cảm thấy kinh ngạc.

Lại cẩn thận lật vài trang, sau khi phát hiện những trang sau cũng đều giống vậy, nàng liền quay đầu nhìn Bùi Vũ Khâm, vội hỏi “Đây là cách ghi chép ở cửa hàng Bùi gia sao?”

Bùi Vũ Khâm biết đối với Yên nhi mà nói thì phương pháp ghi chép như vậy có hơi loạn, đơn giản, lại dài dòng, kỳ quái, nhưng luật của Đông Vân quốc hiện tại là thương nhân không thể học tập phương pháp tính toán cùng ghi chép, cho nên bọn họ căn bản còn không nắm được tri thức nhập môn của số học, càng đừng nói đến có những quyển sổ sách chỉnh tề ngắn gọn, vừa xem liền hiểu.

Mà hắn sau khi trải qua nhiều năm nghiền ngẫm cùng trí tuệ trời sinh tuy cũng đã tự nghĩ ra cho mình một phương pháp tính toán, nhưng dù sao cũng chưa từng được học tập hay được chỉ dạy bài bản.

Lúc này, bản thân Bùi Vũ Khâm cũng không biết trình độ hiện tại của hắn so với những gì Yên nhi đã được học khác nhau đến mức nào.

Mà thương nhân, phàm là người biết cách tính toán sổ sách, ai lại không coi trọng mà giữ cho mình? Căn bản không có khả năng lộ ra ngoài, càng miễn bàn đến chuyện truyền thụ cho những quản sự của mấy cửa hàng cấp dưới.

Bởi vậy, trong hoàn cảnh này, quản sự các cửa hàng ngoại trừ dùng phương thức đơn giản lại trực tiếp như vậy ghi chép thì còn có cách nào khác?

Mà hắn ngoại trừ tốn một lượng lớn thời gian mỗi ngày sửa sang lại cho dễ hiểu rồi thẩm duyệt thì làm gì còn cách nào nhẹ nhàng nữa đâu.