Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 130




Edit: Ring.

“Cho nên, Hồng Nguyệt, em đừng quỳ nữa. Thế gian này nếu còn một người có thể hiểu, có thể biết lòng của ta, người đó cũng chỉ có em. Nếu ngay cả em cũng không chịu giúp thì ta biết dựa vào ai?”

“Tiểu thư, ô…….”

“Đừng khóc, ta biết quyết định lần này của ta đã khiến em lo lắng.”

Giang Mộ Yên kỳ thật cũng rất muốn khóc, vì lòng trung thành của Hồng Nguyệt, cũng vì bản thân nàng vậy mà lại thích một nam nhân có thân phận không hợp như Bùi Vũ Khâm.

Nhưng thích chính là thích, không thể bởi vì thân phận này của hắn mà nàng chuyển cái thích đó lên người khác.

“Tiểu thư, cô là thật sự thích lão gia, muốn gả cho lão gia sao? Hay cô chỉ là bất mãn thiếu gia đối xử với cô như vậy nên muốn từ chỗ lão gia tìm chút an ủi, đồng thời cũng đả kích đại thiếu gia một chút?”

Hồng Nguyệt vẫn còn khóc, bất quá tiếng khóc đã không còn lợi hại như trước nữa. Nàng cuối cùng cũng là một nha hoàn, chủ tử có thể đối xử với nàng như vậy đã đủ khiến nàng cảm động, thân làm nô tỳ sao có thể vẫn không biết đúng mực mà tiếp tục khóc nữa đây? Nàng hẳn là nên nhanh chóng nghĩ cách cho chủ tử mới đúng!

Đây là trách nhiệm của thân làm nô tỳ!

“Hồng Nguyệt, em cảm thấy tiểu thư nhà em là người bốc đồng như vậy sao?”

“Tiểu thư! Vậy cô là thật lòng thích lão gia, muốn làm phu nhân lão gia tái hôn sao?”

Hồng Nguyệt bây giờ ngay cả khóc cũng đã quên, chỉ trợn mắt nhìn Giang Mộ Yên.

Giang Mộ Yên gật đầu thật mạnh, khẳng định “Đúng vậy, Hồng Nguyệt. Em sẽ giúp ta đúng không? Hồng Nguyệt –”

“Tiểu thư, nhưng, nhưng lão gia rất yêu Tử Yên phu nhân đã mất a. Nhiều năm qua, nếu lão gia có ý định tái giá, cửa lớn Bùi gia chúng ta đã sớm bị bà mối đạp sập. Không nói đến tài phú của lão gia phú khả địch quốc, chỉ bằng dung mạo xuất sắc kia thôi, tiểu thư, cô cũng có thể tưởng tượng được mà.”

“Hồng Nguyệt, những chuyện này ta đều biết, nhưng thích chính là thích, ta cũng không có cách nào. Bất luận ra sao em cũng phải giúp ta!”

Nếu đã bị Hồng Nguyệt nhìn ra, Giang Mộ Yên cũng dứt khoát không dấu giếm nữa. Dù sao sau này Hồng Nguyệt còn phải hầu hạ bên cạnh nàng, chuyện này sớm muộn gì cũng không thể giấu được.

Còn không bằng sớm để Hồng Nguyệt biết. Lấy lòng trung thành của nàng đối với Giang Mộ Yên, kết quả cuối cùng chắc sẽ là giúp đỡ chứ không phải cản chân.

“Tiểu thư, cô quyết định không thay đổi chủ ý?”

“Không đổi, đời này quyết không phải Bùi Vũ Khâm không lấy!” Giang Mộ Yên nhất thời khẳng định.

Hồng Nguyệt âm thầm kêu khổ không ngừng trong lòng, bất quá thấy vẻ mặt kiên định của tiểu thư nhà mình cũng biết là không thể nào khiến nàng thay đổi chủ ý, khuôn mặt tròn non nớt liền nghiêm túc hẳn lên.

Hồng Nguyệt cũng bất chấp mà nói “Được rồi! Nếu tiểu thư đã nói thế, vậy cho dù trong lòng không đồng ý, nô tỳ cũng muốn vì hạnh phúc của tiểu thư mà chết không chối từ!”

“Cám ơn em, Hồng Nguyệt.”

“Tiểu thư, cô là tiểu thư, làm sao có thể nói cảm ơn với nô tỳ!”

“Không, phải nói. Hồng Nguyệt, cám ơn em một lòng vì ta, cám ơn em vẫn luôn ở bên cạnh ta, cám ơn em dù biết rõ yêu cầu của ta rất vô lí nhưng vẫn giúp đỡ!

Nếu không có em bên cạnh, ta khẳng định sẽ chịu không biết bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu tịch mịch. Cho nên, Hồng Nguyệt, ta cam đoan, chỉ cần một ngày Giang Mộ Yên ta còn sống, ta nhất định sẽ đối đãi với em như chị em ruột.”

“Tiểu thư, có một câu này của cô, nô tỳ đã cảm thấy mỹ mãn, chết cũng không hối tiếc!”

“Hồng Nguyệt, về sau ở bên cạnh ta không cho phép nói cái gì chết không chết. Giống như lời của Bùi Vũ Khâm vừa nãy, Vũ Khâm nói hy vọng ta sống lâu trăm tuổi, ta đây nếu sống đến trăm tuổi, không có Hồng Nguyệt bên cạnh sao được chứ?”

“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ cũng sẽ cố gắng sống lâu một chút. Đến ngày nào đó tiểu thư đi, Hồng Nguyệt sẽ lập tức đi theo, để tiểu thư ở âm tào địa phủ cũng có người hầu hạ.”

(R: 2 bạn hơi quá rồi nge, da gà da vịt của tui triển lãm ra hết rồi nè trời).

“Phi phi phi, Hồng Nguyệt, em nha đầu này càng nói càng quá đáng, cái gì mà âm tào địa phủ ở đây nữa?”

Hồng Nguyệt đỏ mặt lên, ngượng ngùng nói “Thực xin lỗi tiểu thư, nô tỳ không nói nữa!”

“Được rồi, chúng ta không bàn chuyện này nữa, trời cũng đã sáng, dù sao ngày sau cũng còn rất dài!”

Giang Mộ Yên vừa nói xong, Hồng Nguyệt mới giật mình thấy trời đã tờ mờ sáng, nhất thời trên mặt hiện lên vẻ hổ thẹn tự trách “Tiểu thư, cô nên lên giường nằm. Đều do nô tỳ không tốt, chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của tiểu thư, giờ trời cũng đã sáng……”

“Được rồi, được rồi. Hồng Nguyệt, ta không trách em, em cũng đừng tự trách. Ta không sao, đâu có khó chiều chuộng như vậy. Cũng không phải con nít, thiếu ngủ một chút cũng sẽ không chết. Lại nói ta ngủ còn thiếu sao?”

Giang Mộ Yên vừa nói vừa dưới sự giúp đỡ của Hồng Nguyệt mà ngồi trở lại giường.

Lúc này sắc trời đã gần như sáng hẳn, nồi cháo hâm trên bếp cũng vì quá lâu mà không thể ăn nữa, Hồng Nguyệt vội vàng nói “Tiểu thư, cô trước đừng ngủ, nô tỳ lập tức đến phòng bếp mang chút cháo tổ yến lên cho cô, ăn xong rồi ngủ cũng không muộn!”

“Tổ yến? Hồng Nguyệt, trụ cột cơ thể ta không tệ, về sau chút bệnh nhỏ không cần lãng phí thứ tốt như tổ yến, tùy tiện nấu là được rồi.

Gia nghiệp Bùi gia có lớn đi nữa cũng không phải tự nhiên mà có, tất cả đều là do Bùi Vũ Khâm vất vả ngày đêm đổi lấy. Gia đình lớn như vậy, tiêu dùng mỗi ngày phải tốn bao nhiêu a, sau này cái gì có thể tiết kiệm được thì liền tiết kiệm đi!”

“Dạ, tiểu thư. Bất quá tổ yến này không phải Yên Vân lâu chúng ta đến khố phòng lĩnh về mà là nhị phu nhân đưa tới. Nếu cũng đã đưa đến đây thì tiểu thư ăn hết cũng không sao.” Hồng Nguyệt gật đầu dạ một tiếng, đồng thời cũng nhớ ra chuyện nhị phu nhân đến đây còn chưa nói cho tiểu thư nên cũng thừa dịp này nói ra.