Hữu Duyên Thiên Lý

Chương 3




Chỉ có nằm trên giường, Lý Thống mấy hôm đã cảm thấy chán ngán, hết ngủ như sâu lười lại kêu Tiểu Đinh vào ngồi nói chuyện. Có lần đó, vì tò mò với khuôn mặt này, Lý Thống sai Tiểu Đinh đi kiếm chiếc gương đến, trước giờ thiếu gia Lý Thống đâu có động đến gương đâu, nam tử hán không màng đến chuyện nhan sắc.

Được hôm thấy thiếu gia sai kiếm, khiến Tiểu Đinh phải chạy ra nhờ mấy nô tì kia, bị mấy nha đầu đó chêu khiến ngượng đỏ mặt mà không dám nói là do thiếu gia sai bảo.

Lý Thống ngồi trong phòng, đang tính toán, tưởng tượng trong đầu "Nghe giọng nói này thì nam tính vô cùng, có độ trầm ấm xoáy sâu và tai người nghe, có chút ồm ồm, giọng nói này ở thời nào cũng thế rất dễ khiến đối phương phải chú ý. Gặp nữ nhân thì đem lòng yêu quý, gặp nam nhân thì ngưỡng mộ. Chỉ cần mở miệng nói một từ thôi, đảm bảo ấn tượng sâu đậm."

Lý Thống đắc ý, không ngờ lại có giọng nói quyến rũ như vậy. Cậu bĩu môi lẩm bẩm " Bảo sao hay lăng nhăng, các chị em đổ túi bụi may mấy anh trai chưa đổ." Lý Thống nghĩ đến đây, lại ỉu xìu "Giá mà mình có được giọng nói này. Giọng mình không có sức quyến rũ như vậy. "

Lúc này, Tiểu Đinh chạy vội vào, đóng rầm cánh cửa như thể có ai đằng sau đuổi tới nơi. Lý Thống ghét lắm cái sự ồn ào này, cái cửa gỗ lâu năm, hơi dùng lực chút là đã thấy cái tiếng nghe ghê rợn rồi. " Tiểu Đinh, lần sau ngươi có thể nhẹ nhàng một chút được không?"

Tiểu Đinh đóng cửa lại, thở hổn hển, lấy trong áo ra chiếc gương "Thiếu gia, thứ đồ này trước giờ cậu ít dùng, tôi phải ra gặp mấy nha hoàn đó. Bị cười cho không biết cất mặt mũi đi đâu đây này."

Lý Thống nhận lấy cái gương, nhưng mà cậu vội úp nó xuống, nhìn Tiểu Đinh thở hổn hển " Ngươi, ra kia ngồi uống nước đi. " Tiểu Đinh ra bàn tự rót nước uống, mặc kệ thiếu gia. Lý Thống hồi hộp lật lại mặt gương, soi lên mặt, giây đầu tiên thôi đã phải trợn mắt mà ngạc nhiên " Đây là nhan sắc của con trai thời xưa á. " Lý Thống trước giờ chỉ nghĩ rằng con trai Trung Quốc đẹp, mũi cao cả tấc chân dài cả mét từ thời trước. Nhưng bây giờ thì cậu phải nghĩ lại thôi, trai Việt cũng ổn quá ấy chứ. Nhìn đi, nhìn Lý Thống này xem. Gương mặt không phải đẹp kiểu ủy mị, búng ra sữa như người ta. Da màu nâu sữa, lông mày sâu róm đẹp như khuôn vẽ, mũi dọc dừa đúng tiêu chuẩn Việt Nam. Đôi mắt đen láy, hai mí rõ ràng sáng ngời nhìn rất thông minh, môi không quá mỏng cũng không dày, nó mọng hơi đỏ. Xương mặt thì không quá bé, cũng lại chẳng thô to, nó hơi dài, nhìn xương hàm xem sắc nét quá.

Lý Thống theo con mắt nghệ thuật này, thì cậu cho gương mặt này ít nhiều cũng phải được 9 điểm. Gương mặt này đảm bảo dù có thời hiện đại cũng khiến hội chị em mê mệt. Khôn phải nhìn một lần liền yêu, mà cảm giác càng nhìn càng mê, mà mê rồi thì không dứt được.

Lý Thống rất ưng gương mặt này ngắm nghía rất lâu, nghiêng đủ góc độ " Ít ra thì mình ở với gương mặt này cũng gọi là tạm ổn đi. Đẹp thì đẹp nhưng không thể nào đẹp hơn mặt mình được." Trước đây chưa từng thấy qua hành động này của thiếu gia, Tiểu Đinh tò mò tiến lại gần nói nhỏ "Thiếu gia, có phải cậu sợ nhan sắc hỏng đi sao?". Thấy Tiểu Đinh nhòm ngó, Lý Thống liếc mắt một cái sắc lẹm, Tiểu Đinh giật mình cúi mặt như cún con bị dọa sợ.

Lý Thống đưa gương cho Tiểu Đinh " Trước đây ta chưa từng dùng, nhưng không phải là nhất định sẽ không động tới. Đây không phải là một hành động yếu đuối, đây là hành động thể hiện sự quan tâm đến chính bản thân mình. Từ mai, ngươi kiếm một cái gương để cho ta." Thấy Tiểu Đinh chuẩn bị ra ngoài, Lý Thống thấy mình lại sắp nằm đây một mình, chán lắm rồi. Cậu vội vàng vẫy tay kêu Tiểu Đinh lại "Ngươi quay lại cho ta. Mau đỡ ta ra ngoài cùng, ta sắp chết ngạt trong này rồi."

Tiểu Đinh lắc đầu "Thiếu gia, cơ thể cậu còn suy yếu. Vết thương chưa lành hẳn." Lý Thống cả giận lớn tiếng "Ngươi đợi đến khi nào thì vết thương này mới lành, ta đâu phải đến mức chân tay gãy. Đợi lành hẳn thì ta nằm mốc trong này hả. " Tiểu Đinh lại bị thiếu gia dọa thêm lần nữa, lại cúi mặt xuống hình như tủi thân rồi. Thấy bản thân cũng hơi quá lố, Lý Thống điều chỉnh lại cảm xúc, "Hừm.. ta không sao, đừng có lo quá như vậy. Mấy hôm nay, các vết thương được ngươi bôi thuốc cẩn thận cũng đã đỡ hơn nhiều rồi, nhìn xem. Đừng có suy nghĩ nữa, nào dìu ta ra bên ngoài chút."

Được ra ngoài, Lý Thống cảm giác cơ thể như được tái sinh lại, cậu phấn khích trong lòng, nhìn thấy mặt trời, cây cỏ cảnh vật xung quanh, hít một hơi đầy hai bên phổi. Sướng thật, trước giờ cậu vẫn luôn không thích ở trong phòng quá lâu. Lần này tính ra cũng đã bị nhốt tầm tuần rồi, giờ được thả như chim xổ lồng. Chỉ muốn được đi ra ngoài kia luôn, nhưng mà cái chân đau chưa cho phép cậu làm điều đó.

Lý Thống kêu Tiểu Đinh dìu mình ra bộ bàn đá, ngồi hóng gió chút, đang mải nhìn ngó xung quanh, thưởng ngoạn phong cảnh, quay sang thấy Tiểu Đinh ngoan ngoãn đứng bên cạnh, Lý Thống vỗ tay xuống cái ghế bên cạnh "Ngồi xuống đây, ngươi đứng làm cái gì." Tiểu Đinh ngạc nhiên, trợn tròn hai mắt, lắc đầu "Thiếu gia, Tiểu Đinh không dám đâu."

Lý Thống chép miệng, vỗ lần nữa " Còn dám cãi lời bổn thiếu gia, mau ngồi xuống. Ta không thích có người đứng bên cạnh lúc ta đang ngồi. " Tiểu Đinh rụt rè, ngồi xuống bên cạnh, nhưng dáng vẻ vẫn khúm núm lắm. Lý Thống lại quay ngang ngó dọc nhìn ngắm, thầm nghĩ " Úi chà, cảnh vật nơi đây đẹp thật đấy, hơn cả những gì thấy trong phim. Bên kia còn có cả đầm sen nho nhỏ."

Thấy cảnh đẹp, lại sinh tình muốn vẽ tranh, Lý Thống kêu Tiểu Đinh đi lấy giấy bút ra cho cậu. Tiểu Đinh rất nhanh nhẹn, được việc, một loáng sau đã có đủ mọi thứ cần. Lý Thống cao hứng cầm bút, quen với kiểu cầm bút hiện đại, Tiểu Đinh thấy thế vội kêu "Thiếu gia, cậu cầm sai rồi. " Lý Thống ngớ người nhìn lại, nhưng mà nếu cầm đúng dáng bút lông thì vẽ không có quen, Lý Thống cho qua, " Ta quen cầm bút thế này lúc vẽ rồi. Không có sao chứ." Tiểu Đinh bên cạnh lắc đầu không nói gì, chỉ ngồi im lặng quan sát bức tranh do thiếu gia vẽ. Thật sự càng nhìn lại càng mê, trước giờ không có nghĩ thiếu gia lại giỏi vẽ như vậy. Vài nét vẽ, liền ra hình dáng, Tiểu Đinh há miệng lớn nhìn đến không chớp mắt, cứ thế hai người họ, người vẽ kẻ chăm chú ngồi xem.

Đứng từ xa, lão gia vô tình trông thấy, đã rất lâu rồi ông không có thấy con trai mình lại điềm tĩnh, nhẹ nhàng như vậy. Bức tranh lần cuối ông nhớ mà thiếu gia vẽ là lúc 9 tuổi, vô cùng nhỏ. Lão gia đứng nhìn hai người họ lúc lâu, rồi mới dời đi.

Lát sau, bức tranh đã hoàn thành, Lý Thống đặt bút xuống, giơ bức tranh lên ngắm nhìn " Này Tiểu Đinh, ngươi thấy. ." Lời còn chưa kịp nói hết thành câu, đã vì gương mặt của Tiểu Đinh làm cho nín bặt. Tiểu Đinh hai mắt sáng ngời, nhìn mãi bức tranh kia, miệng không ngừng "Thiếu gia, thiếu gia, cậu vẽ giỏi thật. Họa ra mà như cảnh thật vậy. Thiếu gia, trước kia chưa từng như thế này." Lý Thống vui vẻ đặt bức tranh xuống, mỉm cười "S au trận đánh này, ta nhận ra nhiều điều, những chuyện trước kia ta xem như không tốt, nhưng bây giờ ta sẽ cho ngươi thấy tài lẻ của ta. " Tiểu Đinh nghe vậy vui lắm, vô tư đến mức nói sạch những lời trong bụng " Biết được thiếu gia tài giỏi như vậy, thì đã bảo lão gia đánh cậu sớm hơn chút."

Lý Thống trợn ngượng mắt, nhìn chằm chằm Tiểu Đinh "Ngươi nói cái gì á." Tiểu Đinh giật mình, hoảng sợ, vội tát mấy cái vào miệng " Là Tiểu Đinh ngu dốt, nói lời không nên nói. Thiếu gia xin tha lỗi cho Tiểu Đinh. " Lý Thống trông vậy nhưng lại không nhỏ mọn, cậu cũng không muốn làm khó dễ cho Tiểu Đinh, biết đây là cậu bé 20 tuổi còn ngây thơ, chưa biết gì, Lý Thống bỏ qua "Thôi, ta không có nhỏ mọn như vậy, ngươi lần sau nhớ cẩn thận trước khi nói." Ngồi một hồi im lặng, Lý Thống đưa cho Tiểu Đinh bức tranh, nói là tặng cậu. Tiểu Đinh lúc đó, vui sướng đến hai mắt sáng ngời, cất cẩn thận bức tranh vào trong lớp áo. Lý Thống lại tiếp tục im lặng, ngắm nhìn trời mây, bên cạnh Tiểu Đinh mải mê với bức tranh.

Không gian lại im lặng, phút lắng đọng lại dâng lên, gió nhẹ thổi tới, bên cạnh bàn đá có một cây liễu lớn, mấy tán lá rủ xuống gió thổi đung đưa. Lý Thống đắm chìm một mình một cõi tâm tư, trong lòng lại dâng lên một cỗ nhưng nhớ, mắt nhìn vào vô định

"Mẹ ơi, cha ơi. Con sống ở nơi này tuy không đến nỗi, nhưng dù thế nào vẫn không thể tốt được bằng nơi đó có gia đình mình. Con nhớ mọi người nhiều lắm. Có những đêm con nằm mơ thấy mọi người, vẫy tay chào tạm biệt con. Con sợ lắm, sợ cô đơn lắm.. sợ bị bỏ lại lắm.. mẹ ơi.."