Hưởng Tang

Hưởng Tang - Chương 32: 32: Tiểu Thúc Thúc




Ba thi thể lần lượt được vớt lên, đặt bên cạnh bờ sen. Mỗi tứ chi đều bị xoắn lại thành một hình thù kỳ dị, giống như chữ “lớn” viết bằng nét vẽ nguệch ngoạc của đứa trẻ chưa biết viết.

Bảo Điền ngồi bên cạnh xem xét thi thể một lúc lâu, trước khi đến cạnh Triệu Tử Mại, hắn thì thầm bẩm báo:“Công tử, xương cốt của ba người này đã bị gãy nát, trong lồng ngực có rất ít nước, phần nước đọng trong ngực rất ít, hẳn đã bị giết trước sau đó mới đem bỏ xuống hồ sen này.”

“Tà túy, ngoại trừ nó sẽ không có ai khác.” Triệu Tử Mại nhìn Diêm Thanh Thành liếc mắt một cái, nói thêm một câu: “Cấm bà này thậm chí không thể bảo vệ chính mình, lại muốn trấn áp tà túy, cho nên mới phát hỏa.”

Vừa dứt lời, một vài người hầu từ trong sân hốt hoảng chạy vào, cả người ướt đẫm mồ hôi, bộ dạng hoang mang lo sợ như là sau lưng có lệ quỷ đuổi theo.

“Nhị thiếu gia, đại thiếu phu nhân không thấy nữa. Dây thừng và lá bùa vương vãi khắp nơi, cửa mở toang, người không thấy đâu.” Nói xong, hắn liếc mắt nhìn ba thi thể quái dị trên mặt đất, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, “Nhị thiếu gia, mấy người này sẽ không...không phải bị thiếu phu nhân giết chết chứ?”

“Không được nói bậy.” Diêm Thanh Thành tức giận mắng, nhưng Triệu Tử Mại nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, rõ ràng đã bị câu nói này đâm trúng.

“Thanh Thành.” Triệu Tử Mại bước lên một bước.

Diêm Thanh Thành giơ tay lên, giọng nói nghẹn ngào trong cổ họng hồi lâu mới thốt ra được, “Tử Mại, ngươi không cần nói thêm nữa. Ta hứa với ngươi, sẽ báo với người trong quan phủ những việc đã xảy ra, chuyện này cứ để họ giải quyết. Ta sẽ không nhúng tay vào.”

Gia Ngôn vẫn đang ngủ trên giường, lần này nó ngủ lâu hơn một chút, từ giữa trưa đến hoàng hôn mà chưa thức dậy.

Diêm Thanh Thành lại cảm thấy có chút vui mừng. Gia Ngôn ngủ say như vậy, sẽ không nghe được động tĩnh bên ngoài. Vừa rồi, hơn chục quan quân ba chân bốn cẳng muốn đào sâu ba thước nhà họ Diêm lục soát nhiều lần, nhưng cũng không tìm thấy kẻ giết người mà họ đã xác định – Tương Trinh.

Đối với kết quả này, Diêm Thanh Thành không biết nên vui hay nên buồn. Một mặt, hắn rất rất muốn tìm thấy Tương Trinh, muốn hỏi rõ nàng, hỏi nàng vụ án đẫm máu này có thực sự do chính tay nàng gây ra, mặt khác, hắn lại hy vọng nàng có thể trốn đi thật xa, đến núi non sông nước xa xôi và không bao giờ bị tìm thấy, ngay cả khi hắn sẽ không bao giờ gặp lại nàng trong đời mình nữa.



Diêm Thanh Thành xoa xoa khối ngọc bội trong tay, nó hiện tại đã bị nhiệt độ cơ thể của hắn làm nóng lên, tay có cảm giác trơn trượt rất nhiều. Hắn lật tới lật lui mà nhìn một lúc lâu, lại thở dài, lúc này mới đem nó cùng túi tiền đặt ở bên gối Gia Ngôn.

“Tiểu thúc thúc, người tại sao lại thở dài?” Gia Ngôn tỉnh dậy, mở mắt nhìn chằm chằm Diêm Thanh Thành, trong giọng nói hàm chứa điểm ủy khuất, “Tiểu thúc thúc, mẫu thân của ta đâu rồi? Bọn họ đã đưa mẫu thân đi đâu?”

“Gia Ngôn chớ có lo lắng.” Diêm Thanh Thành trong lòng đau xót, ngón tay khẽ vuốt cái trán nó, “Mẫu thân ngươi đi mấy ngày liền sẽ trở về.”

Gia Ngôn bĩu môi:“Tiểu thúc thúc gạt ta, ta vừa nằm mơ thấy mẫu thân đưa ta ông già thỏ đã vỡ nát, vỡ thành từng mảnh, không thể nào xếp lại được nữa. Ta biết, mẫu thân sẽ không về nữa, sẽ không trở về.”

Nói xong, nước mắt nó liền rơi xuống “lạch cạch lạch cạch” như chuỗi ngọc đứt đoạn, làm ướt đẫm một mảnh lớn trên gối.

Diêm Thanh Thành vội vàng ôm Gia Ngôn vào lòng, đau khổ vỗ nhẹ lên lưng nó, “Chỉ là mơ thôi mà, Gia Ngôn sao có thể xem là thật được chứ? Kìa ông già thỏ đặt trên kệ sách, ngươi chờ, tiểu thúc thúc đi lấy cho ngươi.”

Vừa nói, hắn vừa đứng dậy đi về phía giá sách. Hắn mơ hồ nhớ rằng ông già thỏ của lễ hội Koru được đặt phía trước trên tầng ba, nhưng bây giờ, nó đã biến mất.

“Kỳ lạ, đã có người cất nó đi rồi sao?” Diêm Thanh Thành lẩm bẩm từ trên giá sách nhìn xuống dưới, nhưng ông già thỏ màu sắc rực rỡ lại giống như đôi cánh bay đi mất không thấy tăm hơi.

“Không có rồi sao?” Trong ánh mắt của Gia Ngôn một hình bóng chớp qua, màu đen có chút đỏ, giống như ánh sáng lấp lánh của đèn lồng trong đêm đen.

“Không phải có người đã cất đi?” Diêm Thanh Thành kiễng chân lên nhìn xung quanh phía trên giá sách.

Bóng hình xuất hiện sau người Gia Ngôn. Lúc đầu, nó giống như một mảnh hơi nước, như muốn phân tán vào không khí. Nhưng ngay sau đó, nó đột nhiên di chuyển đến gần trung tâm, ngưng tụ thành một nhóm bóng đen, Nhỏ hơn một chút so với tầm vóc của Gia Ngôn, trên đầu đỉnh một khối yếm màu đỏ sậm.

Trên băng đô có thêu một con cá chép màu vàng, râu mỏng và dài, hai con mắt đen và sáng như vỏ một chiếc bình cũ.



“Tiểu thúc thúc, người tìm lại xem, tìm kỹ lại.” Giọng Gia Ngôn có vẻ mỏng hơn, nhưng Diêm Thanh Thành đang tập trung tìm ông già thỏ nên không để ý.

Bóng đen xuyên qua cơ thể của Gia Ngôn và hướng về phía Diêm Thanh Thành mà không phát ra tiếng động. Tấm vải đỏ bay lên bay xuống trên đỉnh đầu, đôi mắt đỏ rực lộ ra, đờ đẫn, không có một chút tức giận. Nó càng ngày càng gần, góc vải lủng lẳng gần như chạm vào lưng Diêm Thanh Thành.

“Cái gì có mùi khó ngửi vậy?” Diêm Thanh Thành nhăn mũi muốn nhìn lại, chính là khuỷu tay lại đụng vào cái gì, làm nó rơi xuống sàn, tuyệt vọng kêu lên “chíu chíu”.

“Là con dế ta mua ở Chiêu Đài.” Hắn tạm gác những thứ khác sang một bên, cúi xuống nhặt cái lồng, đặt lại trên giá sách. Con vật nhỏ trong lồng có vẻ sợ hãi và la hét rất to. Diêm Thanh Thành bực bội lắc đầu, giả bộ tức giận, “Đừng la nữa, Gia Ngôn không thích đâu, nhìn xem, cái lồng của ngươi thật là nhiều bụi. Aizz, ta biết rằng những thứ mà ta mua dù có là gì đi chăng nữa cũng không tốt như những gì mẫu thân nó mua, phải không, Gia Ngôn?”

Vừa nói, hắn vừa quay đầu lại, muốn xem biểu hiện của Gia Ngôn như thế nào, có bị mình trêu vui vẻ hơn một chút hay không. Nhưng ngay lúc quay đầu lại, hắn đã choáng váng. Bởi vì hắn nhìn thấy rõ ràng một bóng người lướt qua sau hai nhãn cầu mờ nhạt của Gia Ngôn và biến mất đột ngột.

Đó là cái gì?

Ánh nến dập vài cái, trong lòng hắn bỗng nhiên sáng ngời, chẳng qua là ánh sáng phản chiếu bởi ánh nến.

“Ta sẽ đưa con dế này cho người khác chơi. Dù sao ngươi cũng không thích.” Diêm Thanh Thành nhướng mày, cố hết sức để làm ra vẻ nghiêm túc trên mặt.

Hai giọt nước mắt trào ra trên mắt Gia Ngôn, “Không được, ông già thỏ Gia Ngôn thích, con dế Gia Ngôn cũng thích.”

Diêm Thanh Thành thấy nó lại khóc, trong lòng lập tức liền mềm nhũn, hắn qua đi giúp Gia Ngôn lau đi nước mắt, “Không khóc không khóc, đều là tiểu thúc thúc sai, tiểu thúc thúc không nên chọc ngươi. Gia Ngôn nói tiểu thúc thúc đều nhớ rõ ở Diêm gia người Gia Ngôn thích nhất là mẫu thân, người thích nhì chính là tiểu thúc thúc, có phải hay không?”

“Con cũng không quên.” Gia Ngôn lên tiếng, ánh sáng trong mắt biến mất, nó dựa qua, cúi người áp mặt vào ngực Diêm Thanh Thành.