Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước

Chương 9: Vọng Nguyệt thanh lâu




Rượu ngấm vào người, Phan Đức cũng trải lòng tâm sự.

Hắn xuất thân trong một gia đình nho giáo truyền thống. Cha hắn là một thầy nho trong thôn, ông là người cha tốt, là người chồng hiền, là vị quân tử chân chính.

Dòng thời gian trôi, vị thầy nho dần thay đổi. Ông không còn quan tâm gia đình như trước kia, ông hay lấy cớ dạy học ở trấn trên mà thường xuyên vắng nhà, tình cảm vợ chồng cũng lạnh nhạt hơn trước. Phan Đức giữ lấy nghi vấn này trong suốt nhiều năm, cũng bởi vì hắn cho rằng cha hắn là một người chồng chung thủy. Mãi cho đến khi hắn tròn 18 tuổi, hắn mới đích thân theo dõi cha mình. Đắng cay làm sao, thứ hắn nhận lại được chính là sự sụp đổ và thất vọng.

Cha hắn từ lâu đã có mối tình mập mờ với một kỹ nữ, ông thậm chí còn dùng số tiền lớn chuộc nàng ấy ra khỏi thanh lâu, chu đáo bố trí cho nàng một chỗ ở thoải mái tiện nghi. Chứng kiến một gia đình bốn người đang hạnh phúc trong sân nhà, con tim hắn như bị bóp nghẹn lại, hắn thương cho số phận của mẹ hắn. Mẹ hắn thân là tiểu thư đài cát, lại bất chấp sự phản đối của gia đình mà quyết định gả cho cha hắn. Phan Đức muốn nói hết thảy sự thật cho mẹ biết, lại lo sợ căn bệnh tim của bà, hắn chỉ đành ngậm lấy bồ hòn làm ngọt, quyết định dấu giếm.

Giấy không gói được lửa, mẹ Phan Đức cuối cùng cũng biết chuyện. Nước mắt hóa châu sa, mẹ hắn òa khóc trong lòng hắn. Cha mẹ hắn lựa chọn ly thân, ông vứt áo đi theo nàng kỹ nữ kia, để lại người vợ từng buông bỏ gia đình của mình để cùng ông trải qua bao sóng gió tuổi trẻ. Hắn hận người đàn bà kia, thân là kỹ nữ hạ tiện lại cướp đi cha của hắn. Hắn hận người đàn ông phụ bạc kia, thân là quân tử lại một dạ hai lòng.

Một năm sau thì mẹ Phan Đức mất, hắn cũng chẳng thiết tha với ngôi nhà lạnh lẽo hiu quạnh đó, đành nâng bước hành y cứu đời. Ngỡ thời gian có thể chữa lành tất cả, nhưng mấy ai chấp nhận quên chuyện buồn.

Tấn Tài hỏi Phan Đức: “ Vậy quá khứ của thầy thì có liên quan gì đến Lệ Hoa?”

“ Lệ Hoa...” Phan Đức lẩm nhẩm tên nàng, nhớ lại ánh mắt tràn đầy thất vọng đó, trái tim Phan Đức chợt đau nhói. Nàng chẳng có lỗi gì với hắn cả, chính lồng giam ký ức đã khiến hắn không thể nhìn nhận sự việc bao quát hơn. Xuất thân không quyết định nhân cách, tình yêu không phân biệt sang hèn. Càng nghĩ về nàng, hắn càng cảm thấy bản thân thật tệ hại. Phan Đức bây giờ rất muốn gặp Lệ Hoa, hắn muốn đích thân xin lỗi nàng.

Vọng Nguyệt thanh lâu là địa điểm nổi tiếng nhất trong phạm vị ba thành lân cận, ngụ tại thành Cổ Sơn, ngay bên cạnh con sông Lam. Màn đêm buông rèm, Vong Nguyệt thanh lâu rực rỡ sắc đèn, người tấp nập ra vào cửa viện, những kỹ nữ sắc vóc dụ hoặc đứng dưới đường lớn và trên lầu cao, bàn tay phe phẩy khăn tay mềm mại, giọng nói ngọt ngào mời khách nhân ghé thăm.

Dù mang danh là chốn thanh lâu, Vọng Nguyệt thanh lâu vẫn có quy tắc riêng của nó. Nữ tử làm việc ở đây được phân làm 4 cấp bậc: Kỹ nữ chuyên phục vụ nhu cầu về thể xác, Đào nữ chuyên phục vụ nhu cầu về tinh thần. Kiều nữ là cấp bậc cao hơn của kỹ nữ và Đào nữ, giá tiền trả ra cũng cao hơn gấp vài lần. Cấp bậc cao nhất là Ngọc nữ, cầm kỳ thi hoa tinh thông, sắc vóc tuyệt phẩm, cũng là tấm kim bài giúp Vọng Nguyệt thanh lâu thu hút lượng lớn khách nhân ghé thăm chiêm ngưỡng.

Tại Vọng Nguyệt thanh lâu, dù được phân chia cấp bậc cùng đãi ngộ, nhưng những nữ tử tại đây vẫn chỉ con cờ trong tay Kim tú bà, có một số chuyện không thể tự làm chủ.

Trên con sông Lam xinh đẹp, hơn ngàn cái đèn lồng đủ hình dáng màu sắc treo trên không trung, soi chiếu khung cảnh thuyền bè trên mặt sông. Sau gần ba tháng ẩn thân, con thuyền treo rèm châu sa của Ngọc nữ cuối cùng cũng xuất hiện. Đôi bàn tay xinh đẹp lướt trên đàn tỳ bà được khảm bằng xà cừ và chỉ vàng, tiếng hát đằm thắm ngọt ngào tựa những miếng điểm tâm đẹp mắt trên bàn trà, mùi hương hoa anh thảo hòa cùng cơn gió mát tràn ngập khắp thanh lâu. Sự kết hợp giữa nghệ thuật và tâm lý xoáy sâu vào từng giác quan, khiến ai nấy đều chìm đắm khó dứt.

Tiết mục kết thúc, tràn vỗ tay náo động một khúc sông Lam. Một vị khách nhân ngồi trên chiếc thuyền nhỏ đứng dậy, quạt giấy họa phong cảnh phe phẩy trước ngực, tầm mắt phóng về thân ảnh mỹ nhân trên thuyền.

Trước sân lớn bên ngoài Vọng Nguyệt thanh lâu, trăm vị khách nhân hung hăng xô đẩy cùng chen lấn, tìm một vị trí thích hợp chờ đợi may mắn đến. Từ trên tầng cao, Ngọc nữ cầm quạt tròn che mặt, đôi mắt thờ ơ nhìn xuống đám đông hỗn loạn.

Kim tú bà ngồi dựa người bên ghế đệm, đôi môi đỏ chói hút lấy tẩu thuốc lá thon dài. Dù đã gần 50 tuổi, sắc vóc của bà vẫn khiến biết bao lão gia say đắm. Có một chàng thư sinh trẻ tuổi lần đầu đến Vong Nguyệt thanh lâu, khoảng khắc nhìn thấy Kim tú bà, hắn mới thốt lên một câu: “ Rượu càng ủ càng say.”

Kim tú bà nhẩm nhẩm thời gian, tẩu thuốc nâng lên cao ra hiệu. Bốn phía trống đánh liên hồi, vô số cánh hoa hồng được tung lên không trung, một Kiều nữ ăn mặc sang trọng tao nhã giới thiệu:

“ Tiểu nữ thay mặt Vong Nguyệt thanh lâu, cảm ơn các vị đã dành thời gian quý báu của mình đến đây. Như đã thông báo từ trước, đêm nay Ngọc nữ sẽ đích thân lựa chọn một vị khách quý cùng nàng thưởng trăng ngâm thơ. Mong rằng các vị tuân thủ quy tắc của Vọng Nguyệt thanh lâu, chúc các vị tận hưởng một đêm vui vẻ.”

Suốt chặng đường dài cưỡi ngựa trong tiết trời lạnh giá, Thiên Tâm và Nghĩa Hiệp cuối cùng đã đến được thành Cổ Sơn.

Trở về thời điểm trước đó mười ngày. Lúc nhìn thấy Phan Đức thương tích đầy mình trở về thuyền, Nghĩa Hiệp vội vàng xuống thuyền đỡ người. Tấn Tài không thấy bóng dáng Lệ Hoa liền lên tiếng hỏi Phan Đức, biết được Lệ Hoa cùng Kim tú bà trở về Vọng Nguyệt thanh lâu, đôi mắt hắn từ ngỡ ngàng dần thành lo lắng.



Khi cả ba nam tử vừa đặt chân lên thuyền, Thiên Tâm tựa cơn gió lướt đến tóm lấy cổ áo Phan Đức, lớn tiếng chất vấn: “ Nói thật đi, thầy đã làm gì Lệ Hoa?”

Phan Đức chột dạ, cụp mắt lẩn tránh: “ Thiên Tâm, tôi không làm gì nàng cả.”

“ Nói dối. Nếu Lệ Hoa chỉ đơn thuần bị người dẫn đi, thầy sẽ không biểu lộ vẻ mặt áy náy hối hận như vậy. Thầy nói đi, thầy đã làm gì khiến Lệ Hoa buồn phải không?”

“ Tôi, tôi...”

“ Nói!”

“ Lúc biết về xuất thân kỹ nữ của nàng, tôi có chút bất ngờ và bối rối. Lệ Hoa...”

“ Chết tiệt!” Thiên Tâm buông áo Phan Đức, dứt khoác phóng người phi xuống thuyền. Trước khi rời đi, Thiên Tâm có để lại một câu: “ Phan Đức, quá khứ của anh không liên quan đến nàng ấy, đừng lấy đó làm lý do để biện minh cho sự ngu ngốc của anh.”

Nghĩa Hiệp chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ vội ném Phan Đức sang phía Tấn Tài, dùng hết tốc lực vội vàng bám theo nam tử tóc bối cao kia. Phan Đức cả người mềm nhũn, nhìn vào biểu hiện tức giận của Thiên Tâm, hắn biết lần này hắn đã đắc tội không chỉ một người.

Quay trở về thực tại, Nghĩa Hiệp cùng Thiên Tâm đang có mặt tại khúc sông Lam rực rỡ sắc đèn. Thiên Tâm lâu lâu lại đưa mắt nhìn về nam tử ngồi bên cạnh, trong lòng không khỏi cảm thán vài lần. Lần đầu gặp mặt Nghĩa Hiệp tại con hẻm nhỏ, Thiên Tâm đã chú ý đến phong thái cùng y phục trên người hắn. Một vị kiếm khách trẻ tuổi khoác trên người bộ y phục đắt tiền, mua đồ lại chẳng bao giờ nhìn giá, nếu không sinh ra trong một gia đình khá giả thì cũng có xuất thân không tầm thường.

Ngồi trên con thuyền nhỏ được mua bằng một tháng sinh hoạt phí của hắn, Thiên Tâm chỉ biết ngửa mặt nhìn trăng sao. Kim tú bà thật sự quá tài giỏi, một thân nữ nhi làm chủ Vọng Nguyệt thanh lâu, dành 10 năm để đè bẹp tất cả chốn thanh lâu khắp ba thành lân cận. Thanh lâu của bà rất khác biệt, kiến trúc xa hoa diễm lệ, mỹ nhân xinh đẹp tao nhã, cách thức phục vụ chỉnh chu, đổi lại tất cả điều này chính là mức giá đắc đỏ. Một lão hàng nước từng nói với Thiên Tâm rằng: Chỉ cần thấy một nam tử bước chân vào cửa lớn thanh lâu, trên người họ phải có ít nhất trăm lượng bạc, chục lượng vàng.

Quạt giấy phe phẩy trước ngực, Thiên Tâm hóa thành một thư sinh tao nhã, ngồi thưởng trà cùng Nghĩa Hiệp trên dòng sông Lam. Đôi môi cắn lấy miếng điểm tâm đẹp mắt, Thiên Tâm phóng tầm mắt quét một vòng, mong rằng sẽ tìm được bóng dáng Lệ Hoa trong hàng chục mỹ nữ lộng lẫy chốn thanh lâu.

Khi tiếng hát cất lên hòa cùng khúc nhạc tỳ bà, đồng tử Thiên Tâm mở to, lập tức tập trung vào thân ảnh Ngọc nữ ẩn hiện sau lớp rèm châu sa.

“ A Tâm, Lệ Hoa đang ở trên thuyền!”

“ Ừm.”

“ Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo?”

“ Nơi đây canh phòng nghiêm ngặt, dễ vào khó ra. Lát nữa tôi sẽ tìm cách gặp mặt riêng Lệ Hoa, anh hãy ở bên ngoài chờ đợi.”

“ Được, cậu nhớ cẩn thận.”

Thiên Tâm vội nắm lấy bả vai Nghĩa Hiệp, trấn định cảm xúc bất ổn của hắn. Con thuyền nhỏ quay trở về bờ, Thiên Tâm để Nghĩa Hiệp ngồi trong sảnh lớn của thanh lâu, rồi nhanh chóng hòa vào dòng người đang đứng trong sân lớn.



Lệ Hoa khoác lên y phục sa hoa lộng lẫy, làn suối tóc dài óng mượt khẻ động theo từng cơn gió thổi. Nàng đang chờ đợi người ấy, người nam tử khiến nàng ngày nhớ đêm mong. Đảo mắt vài vòng vào biển người phía dưới, ánh mắt vô cảm của Lệ Hoa chợt trở nên rạng rỡ, ngón tay chỉ vào một người. Nha hoàn bênh cạnh nhận lệnh, lập tức thông báo với người phụ trách. Chưa đến một khắc, vị nam tử kia đã được mời vào tư phòng của Lệ Hoa.

Bên trong tư phòng, hương trầm hòa theo làn khói trắng, vài cánh hoa anh thảo lặng lẽ rơi trên bàn. Lệ Hoa ngồi chỉnh dây đàn tỳ bà, bên cạnh nàng là một bàn nhỏ bày biện một số tranh vẽ và thư pháp. Thiên Tâm ngồi đối diện nàng, hắn cầm lấy ly trà được rót sẵn trên bàn, cảm nhận vị trà ngọt thanh trên đầu lưỡi.

“ Lệ Hoa, giữa biển người đông nghịt dưới sân, làm thế nào mà em tìm thấy được anh vậy?”

“ Thói quen gõ trán của anh, chẳng lẽ em lại không nhìn ra sao.”

“ Cũng đúng.”

Từ khi trúng độc, Thiên Tâm mỗi đêm đều mất ngủ, phải cưỡng ép dùng thuốc an thần cùng một số loại thuốc hỗ trợ. Cũng vì lạm dụng nhiều loại thuốc cùng lúc, cơn đau đầu cứ vài ngày sẽ xuất hiện, khiến hắn bất giác hình thành thói quen gõ trán như gõ cửa.

Lệ Hoa đưa sáo trúc đến trước mặt Thiên Tâm, ngụ ý bảo hắn cùng nàng song tấu nhạc. Thiên Tâm đưa hai tay đón nhận sáo trúc, trong lòng thầm tìm cách giúp nàng giải tỏa phiền muộn.

Khúc tỳ bà đong đầy nỗi ưu sầu, tiếng sao ngân an ủi lòng mỹ nhân. Một nam một nữ tấu nhạc trong tư phòng, âm điệu vang khắp không gian tầng hai. Các vị khách nhân lui đến Vọng Nguyệt thanh lâu ít nhiều cũng biết văn học thơ ca, tất cả đều không hẹn mà ngừng lại việc đang dang dở, tập trung cảm nhận bức tranh thính giác cùng xúc giác hoa lệ hiếm gặp này.

[ Du dương tiếng sáo đêm trăng,

Tỳ bà trầm bổng lúc thăng lúc trầm.

Lời ngọt rót vào trong tâm,

Cô đơn đưa mắt nhìn trâm nhớ người.

Bây giờ chỉ biết mỉm cười,

Chuyện xưa chốn cũ cũng lười nói ra.

Đố ai hiểu rõ tình ta,

Duyên nợ tan vỡ vì gia cảnh người.]

Từng viên pha lê rơi thấm áo, Lệ Hoa khóc nức nở trong lòng Thiên Tâm. Nàng thật sự rất yêu Phan Đức, nàng đã cố gắng quên đi hình bóng chàng, nhưng mỗi lần nhìn vào cây trâm cài tóc kia, hồ nước tĩnh lặn trong tâm lại dậy sóng không ngừng.

Bàn tay Thiên Tâm lơ lửng trên không trung, nam nữ thụ thụ bất thân, hắn muốn vỗ về bờ vai đang run rẩy trong lòng, lại sợ mạo phạm đến đức hạnh của Lệ Hoa. Đợi tiếng khóc trong lòng hóa thành tiếng nấc nhỏ, Thiên Tâm mới chậm rãi đưa khăn tay cho nàng. Lệ Hoa nhận lấy khăn tay, cảm giác toàn thân nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Lệ Hoa rất thích ở cạnh Thiên Tâm, trên người hắn có mùi thuốc thoang thoảng giúp thư giãn đầu óc rất rốt, bản thân hắn cũng mang đến cảm giác chữa lành mà chẳng cần dùng bất kì lời nói gì. Đôi lúc nàng ngỡ như đã yêu nam tử nho nhã trước mặt này, nhưng trong một lần thổ lộ tình cảm, hắn đã thẳng thừng từ chối nàng. Không thành tình nhân thì vẫn là bạn hữu, chí ít thì nàng đã biết thêm được một bí mật khác của hắn, như vậy thì hắn chẳng thể lấy cớ đuổi nàng ra khỏi thuyền nữa rồi.