Hướng Dẫn Để Được Gia Đình Hào Môn Cưng Chiều

Chương 35: Nhân vật chính thụ trong nguyên tác




Editor: Sứa Không Não 

Các bác sĩ hàng đầu của nước A rất giỏi, sức khỏe của Sầm Nguyễn cũng đã hồi phục gần như hoàn toàn. Có lẽ vì mấy ngày gần đây tinh thần cậu không được tốt khiến Tần Viễn Hành sợ hãi, hoặc có thể vì mọi chuyện đã được giải bày đêm qua, nên Sầm Nguyễn không còn bị "giam giữ" nữa.

Tần Viễn Hành cho phép cậu dạo quanh khu vực trong thành phố, coi như thư giãn tinh thần một chút.

Gần đó không có danh lam thắng cảnh nổi tiếng nào, nhưng ngôi trường danh tiếng Đại học A lại nằm gần đây. Nếu nửa năm trước mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, giờ này có lẽ Sầm Nguyễn đã học ở Đại học A rồi. Vì lý do sức khỏe, cậu phải đợi đến học kỳ sau mới nhập học được.

Trùng hợp thay, Thu Ninh cũng đang học tại Đại học A. Nghe tin Sầm Nguyễn đã tỉnh lại, cô phấn khởi mời cậu cùng đến tham quan khuôn viên trường.

Sầm Nguyễn đồng ý.

Thu Ninh chờ cậu ở cổng trường. Vừa xuống xe, cậu đã thấy cô ngay, liền vẫy tay ra hiệu.

Kể từ sau buổi gặp mặt lần trước, họ chưa có dịp gặp lại. Thỉnh thoảng trò chuyện, họ rất hợp ý nhau, qua vài lần như vậy cũng trở nên thân thiết hơn.

Sự việc cậu chủ nhỏ nhà họ Tần gặp tai nạn xe hơi gây xôn xao dư luận, khiến Thu Ninh lo lắng không ít. Còn Sầm Nguyễn thì rất trân trọng người bạn duy nhất mà cậu có thể trò chuyện hợp ý tại một đất nước xa lạ. Có Thu Ninh dẫn dắt, cậu cũng cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.

"Nguyễn Nguyễn! Tiểu Nguyễn! Cuối cùng mình cũng gặp được cậu rồi!" Thu Ninh đi vòng quanh Sầm Nguyễn hai lần, thấy tay chân cậu lành lặn, sắc mặt hồng hào, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô chống nạnh trách móc: "Xảy ra chuyện lớn như thế sao không báo mình một tiếng chứ? Cậu có biết là mình lo cho cậu lắm không?"

Sầm Nguyễn thấy lòng mềm lại, mỉm cười đáp: "Là lỗi của mình, là lỗi của mình. Cho mình xin lỗi nhé~" Thu Ninh cũng không thực sự giận, thấy vậy liền vui vẻ trở lại, kéo tay cậu đi vào trong, hào hứng giới thiệu: "Đại học A đẹp lắm, chắc chắn cậu sẽ thích cho mà xem!"

Họ dành một chút thời gian đi dạo quanh trường, rồi ghé vào nghe một buổi học công khai thú vị. Vì Sầm Nguyễn định học ngành Kinh tế, nên Thu Ninh đưa cậu đến khu giảng đường của khoa để cậu cảm nhận không khí.

Sầm Nguyễn liếc nhìn đồng hồ, và ngay lúc ấy, Thu Ninh dùng khuỷu tay huých nhẹ cậu, ra hiệu: "À, quên nói với cậu, Tịch Ngọc cũng đang học ở trường này... Nhưng dạo gần đây, cậu ta đi cùng người kia khá nhiều, muốn nghe ngóng tình hình không?"

Nhìn theo hướng mắt cô, quả thật không xa có hai bóng dáng nổi bật. Hồi trung học, vì nguyên chủ thường xuyên đi cùng Tịch Ngọc nên nhiều người trong trường đồn đại cậu, Tịch Ngọc và Đồng Trí có quan hệ tay ba.

Cậu bất đắc dĩ nói: "Nhà họ Tịch cũng là gia tộc danh tiếng, cậu ta đến đây học là điều quá bình thường."

"Mình xin nhấn mạnh lại lần nữa, mình và Tịch Ngọc chỉ đơn thuần quen biết thôi, mình cũng không thích cậu ta!"

Có lẽ vì lời nói hơi lớn, nên Tịch Ngọc đang đi phía trước liền quay đầu lại. Cậu thiếu niên mặc đồng phục đi bên cạnh cậu ấy cũng vì tiếng động nhỏ mà dừng lại, nhìn chăm chú vào Sầm Nguyễn.

Bình thường không có giao tình gì mấy, nghĩ cùng lắm chỉ là gật đầu chào hỏi qua loa thôi, nhưng không ngờ cậu thiếu niên mặc đồng phục ấy lại cứ nhìn chằm chằm vào Sầm Nguyễn. Ánh mắt từ kinh ngạc ban đầu chuyển thành cau mày, vẻ chán ghét hằn rõ trên khuôn mặt.

Sau khoảng nửa phút, cậu ta mới cùng Tịch Ngọc rời đi.

Sầm Nguyễn hồi tưởng lại, dường như mình chưa từng quen người đó, tại sao cảm giác như đối phương nhìn mình như nhìn kẻ thù vậy...

Thu Ninh cũng nhận ra có điều bất thường, phân tích: "Mình nhớ cậu ta cũng học tài chính, gia cảnh rất tốt, chắc cũng là thiếu gia nhà giàu, nhưng cụ thể là nhà nào thì không rõ, gia thế đối phương bảo mật khá tốt."

"Mình còn nhớ cậu ta nói muốn chuyển đến Đại học B, nhưng không hiểu sao sau lại từ bỏ."

Sầm Nguyễn nghe xong, chẳng thu được mấy tin hữu ích, cậu khoát tay, không bận tâm đến chuyện vừa xảy ra.

Thấy cậu không để ý, Thu Ninh nhẹ nhõm đề nghị: "Hay là mình dẫn cậu đến tham gia mấy câu lạc bộ cấp trường chơi thử nhé?"

"Được thôi."

Một ngày trôi qua khá trọn vẹn, Sầm Nguyễn mỉm cười, cảm thấy cả thể xác lẫn tâm hồn đều được thỏa mãn.

Bầu trời không biết từ khi nào đã tối dần, Sầm Nguyễn nhìn đồng hồ, nói: "Anh mình bảo sẽ đến đón mình."

Suốt cả chặng đường, Thu Ninh đã nghe cậu gọi từ "anh" này không biết bao nhiêu lần, không khỏi trêu đùa: "Hai người là sinh đôi dính liền sao? Chỉ mới xa nhau nửa ngày mà cậu đã nhắc bao nhiêu lần về anh mình rồi."

Sầm Nguyễn bị hỏi đến ngẩn người, đôi mắt ngây thơ mở to, theo phản xạ giải thích: "Mình đâu có..."

Nhưng chưa kịp nói hết, một chiếc xe sang trọng đã xuất hiện trước mặt họ. Nhìn qua cửa sổ, cậu thấy rõ gương mặt nghiêng điển trai của người đàn ông bên trong. Cậu vui mừng reo lên: "Anh đến nhanh thế ạ?!"

"Hôm nay xử lý công việc nhanh thế sao? Em nhớ bình thường anh phải rất muộn mới rảnh mà."

Tần Viễn Hành khẽ mỉm cười, nét mặt dịu đi đôi chút, đáp: "Ừm."

Nhưng hắn tránh không trả lời câu hỏi sau của cậu.

Thu Ninh đứng bên cạnh, dường như có thể thấy được những bong bóng màu hồng ngọt ngào tràn ngập giữa hai người họ, không nhịn được cảm thán bản thân đúng là cái bóng đèn sáng chói. Vừa định trêu chọc thì cô đã thấy ánh mắt của người đàn ông nhìn về phía mình.

Đó là một ánh nhìn lạnh nhạt, mang chút cảnh giác.

Trong lòng Thu Ninh run lên, lập tức hiểu ra ý nghĩa của ánh mắt đó.

May mà Tần Viễn Hành không để ánh mắt mình dừng lại trên người cô quá lâu, mà nhanh chóng chuyển sang nhìn thiếu niên xinh đẹp. Giọng hắn dịu dàng: “Hôm nay chơi vui không?”

Sầm Nguyễn gật đầu, vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt Thu Ninh, rồi rất thành thạo ngồi vào ghế phụ, phấn khích nói: “Chúng ta đi đến chỗ lần trước được không? Đồ ngọt ở đó siêu ngon luôn!!”

“Được.” Chỉ cần là yêu cầu của Sầm Nguyễn, Tần Viễn Hành đều đồng ý, huống chi đây chỉ là một chuyện nhỏ.

Sầm Nguyễn cảm thấy hôm nay thật trọn vẹn, quay đầu nói: “Đại học A đúng là một ngôi trường rất tuyệt, mong là sức khỏe của em sớm tốt lên.”

Đôi mắt đen láy của thiếu niên sáng lấp lánh như một viên pha lê đen tinh khiết, khi nhìn vào ai đó dễ dàng cuốn hút người ta, không thể chối từ.

Tần Viễn Hành khẽ đáp: “Sẽ sớm thôi.”

“À đúng rồi, anh ơi, em nhớ trước đây anh cũng từng học ở Đại học A phải không? Wow, vậy sau này em còn có thể gọi anh là đàn anh nữa đấy~” Sầm Nguyễn mỉm cười rạng rỡ, gần như đến mang tai, cố tình kéo dài giọng điệu đầy vẻ trêu đùa, “Đàn anh ơi, đàn anh ơi~”

Tần Viễn Hành bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Nghiêm túc nào.”

Sầm Nguyễn hừ một tiếng, lè lưỡi trêu chọc, động tác đầy tinh nghịch như một đứa trẻ.

Đến phòng riêng ở nhà hàng lần trước, Sầm Nguyễn rất thành thạo gọi những món bánh ngọt yêu thích, không quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ lơ đãng một chút mà đã gọi gần như cả bàn ăn đầy món ngọt.

Cậu giữ vững quan điểm phải tận hưởng cuộc sống trong khoảng thời gian giới hạn của mình, hài lòng gọi thêm vài món đặc sản trông hấp dẫn.

Nhìn thấy vậy, Tần Viễn Hành hơi nhíu mày, lo lắng nhìn cậu: “Ăn nhiều đồ ngọt không tốt cho sức khỏe. Nếu em muốn ăn, để anh mua thêm cho.”

Sầm Nguyễn rất cứng đầu lắc đầu: “Em chỉ có mỗi sở thích này thôi mà!”

Không ăn hết thì mang về nhà, dù sao cậu cũng phải mua cho bằng được! (Bướng bỉnh-ing)

Sầm Nguyễn vốn không thích ăn uống và rất kén chọn, trước đây vì chưa quen nên cậu không dám thể hiện. Nhưng gần đây Tần Viễn Hành chiều chuộng cậu hết mực, bất cứ điều gì cũng thuận theo ý cậu, nên đã vô tình khiến tính trẻ con của cậu càng ngày càng được nuông chiều.

Giờ đây Sầm Nguyễn muốn kén chọn gì thì cứ kén chọn, Tần Viễn Hành cũng không cản nổi cậu.

Cậy được chiều chuộng, cậu càng thêm táo bạo.

Cắn một miếng bánh nhỏ, ngay lập tức cảm giác thỏa mãn như muốn bay lên. Tần Viễn Hành chỉ biết lắc đầu, bất lực nhìn cậu mặc sức tận hưởng.

Sầm Nguyễn vừa ăn, miệng nhồm nhoàm nói: “Để em kể anh chuyện buồn cười này, lúc đó em ở dưới vực sâu ở V quốc, gần như sắp bất tỉnh mà vẫn còn nghĩ rằng sau này sẽ không được ăn mấy món này nữa, hahaha.”

“Em thật phục chính mình luôn.”

Thế nhưng khi cậu vừa nói xong, gương mặt Tần Viễn Hành bỗng trở nên trầm xuống, đôi môi mím chặt lại, mắt đăm đăm nhìn vào những món tráng miệng trên bàn.

Không ai lên tiếng, bầu không khí bỗng chốc trở nên lặng lẽ. Sầm Nguyễn lúc này mới nhận ra sự khác thường của anh mình, ngây ngô mở to đôi mắt hỏi: “Ơ... sao vậy ạ?”

“Có đáng không?” Tần Viễn Hành đột ngột hỏi.

“Gì cơ?”

“Lần đó, cứu anh.”

Nói xong, hắn cụp mi, biểu cảm khó đoán khiến người khác không nhìn thấu tâm trạng.

Sầm Nguyễn ngẩn ra, không hiểu lắm anh mình đang nghĩ gì, liệu có phải đang giận hay không, cậu không biết nên nói gì, chỉ thuận theo lòng mình mà trả lời: “Đáng mà, anh đối với em rất quan trọng.”

“Em từng nói rồi, em sẽ bảo vệ anh, không để anh gặp chuyện.”

Câu trả lời khiến Tần Viễn Hành thoáng sững sờ, câu nói ấy cứ lặp lại trong tâm trí hắn, khiến nhịp tim đập dồn dập hơn. Ánh mắt hắn nhìn thiếu niên mang theo một tầng cảm xúc phức tạp, bị che phủ bởi cơn sóng tình cảm mãnh liệt.

Nguyễn Nguyễn thật sự quá tốt với hắn, tốt đến mức hắn đã nảy sinh những cảm xúc đó với cậu.

Nhưng liệu Nguyễn Nguyễn có thể thích hắn không?

Tần Viễn Hành không chắc.

Hắn chỉ biết tình cảm của mình dành cho cậu đã thay đổi. Hắn không thể rời xa Nguyễn Nguyễn nữa rồi.

Lần trước hắn quá vội vàng, chẳng chuẩn bị gì, càng không thổ lộ tình cảm của mình, bị Nguyễn Nguyễn từ chối và sợ hãi cũng là chuyện dễ hiểu.

Cổ họng Tần Viễn Hành khô khốc, không biết phải làm thế nào để thể hiện những ý nghĩ không nên có của mình với Nguyễn Nguyễn. Hắn càng sợ nếu như lại bị từ chối như lần trước và rời đi trong cảnh bẽ bàng.

Nếu cảnh tượng đó thật sự xảy ra, Tần Viễn Hành cảm thấy hắn chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi. Hắn không thể chấp nhận Nguyễn Nguyễn ở bên một ai khác ngoài hắn.

Hắn thật sự điên rồi!

Điên đến mất hết lý trí.

Sự chiếm hữu và khát khao kiểm soát âm u trong lòng hắn bắt đầu điên cuồng nảy nở, bén rễ rồi đâm chồi, hòa vào máu thịt, không cách nào gỡ ra được.

Gần đây tinh thần của Nguyễn Nguyễn không được tốt, Tần Viễn Hành hiểu rõ rằng nếu hắn lại giam cậu quá lâu, thì chứng trầm cảm của cậu chỉ càng thêm trầm trọng. Theo lời bác sĩ tâm lý, tốt nhất là để Nguyễn Nguyễn tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn, đừng nên làm trái ý bệnh nhân, cứ cố gắng đáp ứng hết mức có thể.

Tần Viễn Hành muốn giữ Sầm Nguyễn ở một nơi chỉ có mình hắn biết.

Nhưng Sầm Nguyễn ngây thơ chứ không ngốc, nếu hắn cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị hắn dồn ép mà rời đi. Tần Viễn Hành tất nhiên không muốn thấy kết cục đó xảy ra.

Hắn cố gắng giấu đi những tình cảm gần như sắp bộc lộ trong lòng, đến nỗi Sầm Nguyễn phải gọi mấy tiếng hắn mới bừng tỉnh.

“Anh ơi?! Anh lại mơ màng cái gì thế?!”

“…Không có gì.” Tần Viễn Hành ngẩng lên, “Có chuyện gì sao?”

“Em hỏi là kỳ nghỉ này mình sẽ ở lại quốc gia A suốt chứ?”

“Ừ, anh muốn dẫn em đi gặp một người.”

Sầm Nguyễn lập tức tò mò, “Ai vậy, em có quen không?”

Tần Viễn Hành bật cười nhẹ, “Em chưa quen đâu, là một dì mà anh quen khi đi du học. Lễ Tết anh thường tìm dì ấy để cùng trò chuyện.”

Trong nguyên tác không nhắc đến, nên Sầm Nguyễn thật sự không biết “dì” này là ai, nhưng nếu anh trai cậu trân trọng như vậy, chắc hẳn là người rất quan trọng. “Được, thế anh nhất định phải giới thiệu cho em quen đấy nhé, dì của anh cũng là dì của em luôn.”

Tần Viễn Hành cười nhẹ, “Được, chắc chắn dì ấy sẽ rất thích em.”

Hắn bổ sung: “Dì ấy thích những đứa trẻ ngoan ngoãn.”

Sầm Nguyễn ngạc nhiên: “Ôi thế mà anh chẳng ngoan chút nào! Anh đang giả vờ ngoan đó chứ gì!”

Tần Viễn Hành: “…”

Nụ cười bên khóe môi Tần Viễn Hành chợt khựng lại.

Từ sau cái đêm không thể nhắc đến ấy, bầu không khí giữa hai người bỗng chốc thay đổi, tóm lại là không còn giống trước kia nữa.

Tần Viễn Hành chiều cậu hơn rất nhiều.

Lúc nửa đêm trời lạnh, anh trai sẽ chu đáo khoác áo lên người cậu. Có món gì Nguyễn Nguyễn muốn ăn, hắn sẽ đích thân nấu cho cậu, thậm chí đút cho cậu ăn, mỗi ngày đều dính lấy nhau, ôm ôm ấp ấp, tăng thêm tình cảm.

Sầm Nguyễn có người hầu hạ từ đầu đến chân, chẳng cần phải động tay vào bất cứ việc gì.

Vài ngày sau, Sầm Nguyễn lại hẹn Thu Ninh ra ngoài chơi. Đúng lúc lần này câu lạc bộ tổ chức hoạt động ngoại khóa, cả hai tình cờ gặp nên ngồi xuống chơi cùng. Chủ tịch câu lạc bộ là người rất dễ gần, lại từng là bạn cùng trường cấp ba với cậu, nhanh chóng hòa nhập vào nhóm.

Các thành viên lần lượt đến đủ. Trong trường cũng không thiếu những cậu ấm con nhà giàu thuộc giới thượng lưu, mà Sầm Nguyễn từ sau sự kiện ở V quốc đã nổi danh một lần, lại còn mang danh phận tiểu thiếu gia nhà họ Tần, nên ít nhất ba phần sinh viên của A Đại đều biết đến cậu.

Dù khi đó không lộ mặt, nhưng chỉ cần nghe tên là người ta đã nghĩ đến khả năng đây là người trùng tên, song nhìn chủ tịch câu lạc bộ thân thiết như vậy, một số người cũng đoán được phần nào.

Dù gia đình họ Tần đặt trụ sở chính ở B quốc, nhưng những năm gần đây cũng đã mở rộng sang khu vực này, thế lực không thể coi thường. Đặc biệt là nửa năm qua, với thủ đoạn sấm sét của Tần Viễn Hành trong việc xử lý các đối thủ, gần như làm chấn động các doanh nghiệp khác.

Người nhà họ Tần quả thật khó mà động vào, nhưng nếu kết thân được, thì nửa đời sau cơ bản sẽ không cần lo lắng gì nữa.

Nghĩ đến đây, mọi người càng thêm niềm nở với Sầm Nguyễn. Dù ai nấy đều hiểu rõ mà không nói thẳng về thân phận của cậu, một nửa số người trong phòng vẫn chưa rõ ngọn nguồn, chỉ thắc mắc trước thái độ ân cần đột ngột của những người xung quanh.

Phòng bao trở nên ồn ào, không biết ai hô lên: “Thiếu gia Tang đến rồi!”, cả phòng bỗng lặng ngắt, Sầm Nguyễn cũng theo ánh nhìn của mọi người mà quay sang.

Thu Ninh ghé tai cậu nói nhỏ: “Tiểu Nguyễn, cậu ta là người lần trước đi cùng Tịch Ngọc đấy.”

Tang Cảnh Niệm cũng ngay lập tức nhận ra sự hiện diện của Sầm Nguyễn, nụ cười trên môi anh ta lập tức thu lại, giọng nói cũng lạnh nhạt hẳn.

Sầm Nguyễn chắc chắn mình chưa từng gặp người này, nhưng tại sao đối phương lại tỏ ra địch ý với mình đến thế?

Cậu cẩn thận quan sát người đó, bất giác nghĩ đến cái tên mà vừa rồi mọi người gọi… “Thiếu gia Tang.”

Họ Tang.

Trong nguyên tác cũng không có nhiều người họ này, xét độ tuổi và các điều kiện khác thì có lẽ chỉ có một người.

Nhân vật chính thụ trong nguyên tác – Tang Cảnh Niệm.