Editor: Sứa Không Não
Sầm Nguyễn muốn nhìn rõ thêm một chút, nhưng tiếc là giấc mộng tan biến, cậu không nhìn thấy gì nữa.
Khi mở mắt ra lần nữa, ánh mặt trời tranh nhau tràn vào tầm mắt, bên cạnh cậu đã trống không, chẳng còn chút hơi ấm nào.
Cậu vừa tỉnh dậy, bác sĩ riêng đứng chờ ngoài phòng liền bước vào đo nhiệt độ, kiểm tra cơ thể cho cậu, cuối cùng mới thở phào nói: “Cậu chủ cuối cùng cũng hạ sốt rồi, mấy ngày qua thật sự làm chúng tôi sợ hết hồn.”
Sầm Nguyễn cười xin lỗi, “Đã vất vả cho mọi người rồi.”
Cậu nhìn quanh một lượt, rồi hỏi: “Anh có biết anh trai tôi đi đâu không?”
Bác sĩ đáp: “Chuyện này thì tôi biết, trời chưa sáng thì Tần thiếu đã rời đi, chắc là để xử lý một số vấn đề của công ty.”
“Ồ.” Sầm Nguyễn gật đầu, có chút thất vọng. Bác sĩ thấy vậy bèn đề nghị: “Nếu cậu thật sự nhớ ngài ấy, có thể gọi điện cho ngài ấy.”
“Tôi có thể sao?”
Cậu không phải bị giam ở đây sao, sao vẫn có thể gọi điện được?
Rõ ràng là Sầm Nguyễn hoàn toàn không nghĩ đến điều đó.
Bác sĩ chần chừ nhìn cậu, dường như đang cân nhắc xem có phải họ đã quên kiểm tra đầu cho cậu chủ nhỏ hay không, dù gì vụ tai nạn xe trước đó đúng là có làm cậu ấy bị chấn thương đầu, không thể loại trừ khả năng trí lực giảm sút.
Sầm Nguyễn không biết bác sĩ đang nghĩ gì, bèn mượn điện thoại rồi hào hứng bấm số điện thoại riêng mà cậu thuộc nằm lòng, áp vào tai, mong sao tiếng tút tút đáng ghét kia biến mất thật nhanh. Cậu muốn biết anh trai bây giờ đang làm gì.
Tiện thể tìm hiểu xem cảnh tượng mà cậu mơ thấy đêm qua rốt cuộc là chuyện gì.
Nhưng còn chưa kịp gọi đi, cậu đã nghe thấy tiếng cãi vã lớn từ dưới lầu, giọng nói chói tai, mơ hồ còn nghe thấy cả tên của anh trai và tên của cậu.
Sầm Nguyễn cau mày, xỏ giày vào, định đi xuống xem chuyện gì đang xảy ra.
Cậu theo phản xạ tắt điện thoại mà không nhận ra rằng cuộc gọi đã được kết nối.
Dù bị giam cầm, nhưng trong phạm vi biệt thự cậu vẫn có thể đi lại tự do. Dưới tầng một có mấy người trông nhếch nhác, cả nam lẫn nữ, trên mặt mũi, cơ thể đều có vết thương, lúc này đang tức giận tranh cãi với vài vệ sĩ.
Bên cạnh họ cũng có nhiều người đi theo, số lượng dường như ngang ngửa, trông có vẻ là đã chuẩn bị từ trước.
Sầm Nguyễn nhíu mày, “Các người là ai?”
Tổ trạch Tần gia đâu phải ai cũng có thể vào, chẳng lẽ bọn họ cũng là người nhà họ Tần?
Cậu vừa lên tiếng, tất cả ánh mắt đều dồn về phía cậu. Tần Chính Lâm lại càng nhìn chằm chằm vào chàng trai vẫn còn ngái ngủ đứng trên cầu thang, nghiến răng nói: “Mạng mày lớn thật, vậy mà còn có thể tỉnh lại sao?”
Kẻ đến không có ý tốt, Sầm Nguyễn nghi hoặc nhìn vài người, cố gắng lục lọi trong đầu để tìm thông tin về họ. Nhìn một lúc lâu, cậu cuối cùng cũng nhớ ra rằng mấy người này hình như là người từ nhánh bên của nhà họ Tần.
Trước đây khi điều tra Khương Kiến Xương, cậu đã thấy trong tài liệu có đề cập đến người này, hắn là một quản lý cấp cao được thăng chức từ nhánh bên vào trụ sở chính, sau đó cấu kết với nhà họ Trần nhằm gây bất lợi cho nhà họ Tần. Sau khi Sầm Nguyễn phát hiện, đã đưa hắn lên đầu danh sách xử lý. Giờ đoán chừng hắn cũng đã bị trừng phạt rồi.
Vậy đám người từ nhánh bên này đến đây làm gì?
Thấy cậu tỉnh lại mà còn mỉa mai móc mỉa là sao?
Tần Chính Lâm hoàn toàn không ngờ rằng Sầm Nguyễn lại tỉnh dậy, chỉ trong vòng nửa năm mà đã hồi phục đến mức này. Hắn không kìm được, cười lạnh nói mỉa: “Ô, có vẻ đại thiếu gia nhà họ Tần bảo vệ mày kỹ đấy nhỉ. Lâu như vậy mà không một tin tức nào về việc mày tỉnh lại bị lọt ra ngoài cả.”
Sầm Nguyễn hoàn toàn không để ý đến lời hắn, ánh mắt bình thản, nhẹ nhàng hỏi: “Các người đến đây làm gì?”
Giọng điệu của cậu vừa lười nhác vừa bình tĩnh, đứng trên cầu thang, cao hơn bất kỳ ai, tầm nhìn từ trên cao nhìn xuống mang theo một khí thế vô hình.
Tất cả thái độ này đều cho thấy cậu hoàn toàn không để tâm đến những lời lẽ ngu ngốc của mấy người kia, giống như thể họ chỉ là những tên hề nhảy nhót. Nhận thức này càng khiến Tần Chính Lâm phẫn nộ.
Chỉ là một đứa con nuôi thôi, vậy mà lại dám nhìn họ như vậy.
“Mày giờ tự đắc lắm phải không? Nhánh bên giờ đã sụp đổ rồi, mày nghĩ là mình có thể yên ổn sao? Đợi đến khi tên điên đó một ngày nào đó chán ghét mày, mày cũng sẽ có kết cục như chúng tao thôi.”
Nhánh bên sụp đổ? Tên điên đó?
Sầm Nguyễn nhanh chóng đoán ra được vấn đề.
Anh trai đã bắt đầu thanh trừng, loại bỏ nhánh bên rồi sao? Nhưng rõ ràng đây là nội dung của nguyên tác mà, thời gian hiện tại hoàn toàn không khớp với cốt truyện.
Muốn hoàn toàn xóa sổ nhánh bên đâu phải dễ dàng. Nhánh bên đã tác oai tác quái bao nhiêu năm, thế hệ của Tần phu nhân cũng không thể giải quyết được, cuối cùng vẫn là nhân vật công chính – Tần Viễn Hành phải lên kế hoạch rất lâu mới có thể triệt để tiêu diệt.
Nhân vật thụ xuất hiện, đã cung cấp cho Tần Viễn Hành những thông tin quan trọng để hỗ trợ, và chính nhờ đoạn tình tiết này, hai nhân vật công và thụ mới có cơ hội quen biết và hiểu nhau, đặt nền tảng cho mối quan hệ tình cảm về sau.
Vậy thì lần này động cơ nào đã dẫn đến sự kiện này? Nhân vật thụ chưa xuất hiện, vậy anh trai cậu đã dùng phương thức hay lý do gì để lật đổ nhánh bên?
Sầm Nguyễn chợt nhận ra rằng, nửa năm cậu hôn mê thật sự đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện quan trọng.
Cốt truyện thanh trừng nhánh bên đã bắt đầu sớm hơn... Vậy liệu công và thụ có còn gặp nhau nữa không?
Sầm Nguyễn chớp mắt, trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại tất cả những sự việc đã xảy ra từ khi cậu xuyên vào sách, cố gắng tìm ra sự kiện then chốt đã gây ra hiệu ứng cánh bướm.
Linh cảm bất ngờ lóe lên, cậu chợt bừng tỉnh nhận ra rằng, chẳng phải biến số lớn nhất chính là bản thân cậu sao!
Từ khi cậu xuyên vào sách, từ khi cậu nhận nhiệm vụ của hệ thống, từ khi cậu đồng ý tham gia hội nghị ở nước V, từ khi cậu quyết định giải quyết nhà họ Trần để đòi lại công bằng cho nguyên chủ, lộ trình hành động ban đầu của nguyên chủ đã hoàn toàn thay đổi…
Nhưng Sầm Nguyễn cảm thấy, một kẻ pháo hôi như cậu sao có thể có đủ khả năng thay đổi tình tiết đến mức này, làm sao có thể ảnh hưởng đến cốt truyện đến mức ấy được.
Vậy còn vấn đề ở đâu nữa?
Sầm Nguyễn cau mày suy nghĩ cẩn thận.
Khương Kiến Xương... nhánh bên… nhà họ Trần… trong chuyện này nhất định có sự liên kết nào đó, hơn nữa còn liên quan đến nhân vật công chính.
Sầm Nguyễn chọn ra những sự kiện ảnh hưởng lớn nhất, trong vài giây ngắn ngủi, cậu đã xác định hội nghị ở V quốc là điểm mấu chốt, bởi tất cả mọi chuyện đều bắt đầu xảy ra sau hội nghị, và anh trai cậu còn công khai vạch trần hành vi xấu xa của nhà họ Trần ngay tại hội nghị.
Anh trai có thể hành động như vậy rõ ràng không phải là nhất thời hứng khởi, chắc chắn hắn đã tính toán rất nhiều, cuối cùng mới ra tay giáng cho nhà họ Trần một đòn chí mạng ngay tại hội nghị ở V quốc.
Kế hoạch này của anh trai rốt cuộc đã được bắt đầu từ khi nào?
Mục đích thực sự của hắn chỉ là hủy diệt nhà họ Trần thôi sao?
Không phải.
Trong lòng Sầm Nguyễn đã có câu trả lời.
Không biết vì sao, chân cậu cảm thấy nhẹ bẫng, lưng đã toát mồ hôi lạnh, trong lòng thoáng qua một nỗi sợ hãi.
Hình ảnh trong đầu hiện lên cảnh tượng trong văn phòng ở biệt thự Mật Thủy lúc đó, Tần Viễn Hành ngồi trên ghế, nói với cậu: “Một tháng nữa sẽ có hội nghị ở quốc gia V, cậu nghĩ sao nếu nhận trách nhiệm này?”
Từ lúc Sầm Nguyễn đồng ý, cậu đã vô thức bị cuốn vào kế hoạch của hắn rồi.
Cậu không biết Tần Viễn Hành đã sắp xếp từ khi nào, cũng không rõ mình đóng vai trò gì trong kế hoạch này, càng không biết bản thân đã có tác dụng thế nào.
Đây là lần đầu tiên Sầm Nguyễn ghét cái đầu óc nhanh nhạy của mình, nếu không nghĩ ra thì thôi, còn có thể vô lo vô nghĩ, chẳng biết gì mà sống như con cá mặn, nhưng đằng này cậu lại đoán ra rồi…
Vậy bước tiếp theo của kế hoạch là gì?
Hiện tại cậu chỉ thấy được một phần rất nhỏ của toàn bộ kế hoạch, còn lại thì nghĩ mãi cũng không ra.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên WordPress Trại Nuôi Sứa và Wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)
Sầm Nguyễn cau mày đầy phiền não.
Những chuyện đã xảy ra kể từ khi cậu xuyên vào sách, nhìn bề ngoài thì có vẻ bình thường, nhưng ngẫm kỹ lại thì không chịu nổi sự xét đoán, lộ ra rất nhiều điểm bất hợp lý... Nhưng nghĩ thêm thì thiếu chứng cứ, Sầm Nguyễn cũng không dám đoán bừa.
Cậu suy nghĩ rất nhiều, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, và dáng vẻ trầm tư đó khiến trong mắt Tần Chính Lâm, Sầm Nguyễn như đang sợ hãi.
Dù sao trong suy nghĩ của Tần Chính Lâm, Sầm Nguyễn chỉ là một đứa con nuôi không có bất kỳ ưu thế nào, cũng chẳng có chút tâm cơ, cứ như một con thỏ non, dễ bị điều khiển, và những kẻ như vậy thường sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Hắn cười nhạo, mỉa mai: “Mày thực sự coi mình là thiếu gia của Tần gia à? Mày tưởng rằng sau khi cứu tên điên đó thì từ đây về sau không phải lo gì nữa sao? Chỉ cần sự tồn tại của mày đe dọa đến lợi ích của hắn, hắn sẽ không nhân từ với mày đâu…”
Nghe hắn gọi “tên điên” hết lần này đến lần khác, Sầm Nguyễn thấy khó chịu trong lòng, cậu giận dữ mà bênh vực: “Vậy ông đến đây làm gì? Đến đây để bị chửi à?”
Tần Chính Lâm nghẹn lời, không thể tin được nhìn cậu, dường như hoàn toàn không ngờ rằng cậu lại bảo vệ tên điên đó. Nói nhiều như vậy mà hóa ra đều vô ích sao? Hắn tức đến mức nói liền ba lần “tốt lắm,” nghiến răng nói: “Đáng lẽ tao nên nhận ra từ trước, ba năm trước nên nhấn chìm mày luôn trong bể bơi, nếu không thì đâu có rắc rối như bây giờ.”
“Ý ông là gì?” Sầm Nguyễn mở to mắt.
Tiếc là Tần Chính Lâm cũng không định trả lời cậu.
Trong lòng Sầm Nguyễn nghẹn lại, cơn giận bùng lên, cậu cũng không quan tâm đối phương là ai nữa, liền ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh.
Đến giờ cậu còn điều gì mà không hiểu nữa chứ? Đồng bọn của Tần Chính Lâm cùng với đám người nhánh bên này cũng có giao dịch, hoặc nói cách khác, bọn họ vốn đã một phe với nhà họ Trần! Chúng dám giở trò với Tần gia, thậm chí còn nhằm vào nguyên chủ.
Nếu không có bọn chúng, nguyên chủ làm sao lại rơi vào tình cảnh như vậy!
Sầm Nguyễn giận đến nghiến răng, ngực căng thắt đầy uất ức.
Vệ sĩ mà Tần Viễn Hành thuê đều được huấn luyện kỹ lưỡng, trước đó họ không muốn gây rắc rối với đám người chi khác nên mới để bọn họ vào đây.
Hiện giờ Sầm Nguyễn cũng xem như là nửa chủ nhân của Tần trạch, vừa mở lời, đám vệ sĩ lập tức ra tay không chút nương tình, chỉ trong vài chiêu đã hạ gục Tần Chính Lâm và những kẻ hắn dẫn theo.
Tần Chính Lâm đến đây hôm nay vốn chẳng có hy vọng gì nhiều, lần này Tần Viễn Hành thật sự tức giận, quyết diệt trừ các chi bọn họ cho đến cùng. Hắn đến chỉ để liều một phen, muốn kéo cả hai bên xuống vực mà thôi.
Thật đáng tiếc, tên điên đó lại không ở đây…
Ánh mắt hắn chuyển qua người thiếu niên, đôi mắt ngập tràn thù hận, như muốn phun trào ra ngoài.
Thôi thì lôi theo được ai thì lôi, cùng nhau xuống địa ngục đi.
Sầm Nguyễn vẫn luôn để ý đến động tĩnh của bọn chúng, ánh mắt lóe lên kia không thoát khỏi mắt cậu. Cậu khẽ ngẩng cao cằm, vệ sĩ bên cạnh nhận tín hiệu liền đấm mạnh vào bụng Tần Chính Lâm, con dao nhỏ giấu trong áo hắn rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
Đám vệ sĩ kiểm tra kỹ lưỡng bọn chúng thêm vài lần nữa, đến khi lục soát hết các vật dụng nguy hiểm mới dừng lại.
Lúc này, Sầm Nguyễn thực sự tin rằng bọn chúng đã đường cùng, mới nghĩ đến chuyện liều mạng như vậy. Kiểu thủ đoạn này xác suất thất bại cực cao, không khéo chưa kịp làm gì người khác đã tự làm mình bị thương trước, thế mà chúng cũng mang ra dùng, đám người nhánh bên này đúng là quá liều lĩnh...
Sầm Nguyễn nhìn những kẻ quỳ trên đất kêu la đau đớn bằng ánh mắt phức tạp. Nhớ lại những lời mắng nhiếc về anh trai và nguyên chủ ban nãy, cậu không khỏi tức giận mà đá một cú vào vai Tần Chính Lâm, khiến hắn ngã nhào xuống đất, không thốt ra được lời nào.
Mấy ngày nay, cậu vốn đã bực bội vì uống thuốc và kiểm tra sức khỏe liên tục, vừa rồi lại nghĩ mãi mà không ra được mấu chốt của sự việc. Giờ đây biết rằng nguyên chủ từng chịu khổ cũng do đám người nhánh bên này gây ra, cậu cảm thấy nếu không phát tiết một chút thì thật có lỗi với nguyên chủ.
Lồng ngực cậu đau nhói, nhận ra điều này, cậu không tiếp tục so đo với Tần Chính Lâm nữa, theo phản xạ quay người định đi lên lầu lấy thuốc, vì lúc xuống quá vội mà quên không mang theo lọ thuốc bên mình.
Nhưng tay vừa chạm vào tay vịn cầu thang, cơn chóng mặt liền ập đến, khiến cậu toàn thân rã rời vô lực, ngực thắt lại như bị rút mất hơi thở, cảm giác ngột ngạt đến mức muốn phát điên.
Trong cơn mơ hồ, dường như cậu nghe thấy tiếng mọi người gọi tên mình.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, cậu thoáng thấy một bóng dáng cao lớn đang chạy vội về phía mình với vẻ hốt hoảng lo lắng, cùng với tiếng gọi “Nguyễn Nguyễn” xé lòng vang lên.
Tiếc là cậu không cảm nhận thêm được gì nữa, toàn bộ chìm vào bóng tối hỗn độn, cậu thấy mình nhẹ bẫng như trôi bồng bềnh nhưng không tài nào cử động được. Đang cố gắng giãy giụa, bất chợt cậu nghe thấy giọng nói máy móc quen thuộc của hệ thống.
【Ký chủ ~】
Sầm Nguyễn vội vàng đáp, “Là tôi đây! Cậu đang ở đâu?!”
Dạo gần đây, cậu luôn tìm cách liên lạc với hệ thống, nhưng tiếc là vẫn không thể nào làm được. Trước kia chỉ có hệ thống chủ động liên lạc, còn khi nó không xuất hiện thì cậu hoàn toàn bất lực.
【Thành thật xin lỗi, ký chủ. Đây là sự cố từ cục xuyên thư. Chúng tôi đã nghĩ rằng nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành nên đã chuyển phân vùng khác, vì vậy mới không nhận ra cậu vẫn còn ở trong thế giới này.】
Sầm Nguyễn: “...”
Không đáng tin chút nào.
Nghe được suy nghĩ của ký chủ, hệ thống cũng áy náy đáp, 【Chúng tôi phát hiện cốt truyện thế giới này có biến động lớn, nên mới định gửi một ký chủ mới đến để tiếp tục nhiệm vụ. Chính vì vậy mà phát hiện ra cậu vẫn còn sống...】
Sầm Nguyễn bỗng có dự cảm chẳng lành, nhíu mày hỏi, “Mấy người định làm gì?”
Hệ thống cười đáp, 【Chúng tôi nhận thấy nhân vật công vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm. Xét thấy cậu đã bảo vệ thành công nhân vật công và đạt được điểm thành tựu, nếu cậu đồng ý, có thể ở lại tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó, thần chủ đại nhân sẽ cân nhắc cho cậu về cục xuyên thư làm nhân viên chính thức của chúng tôi.】
Sầm Nguyễn chưa kịp nghĩ kỹ đã cuống lên phản đối ngay, “Không cần—!”
Nói xong, cậu ngừng lại một chút, vội vàng bổ sung, “Trước đó không phải nói tôi chắn tai họa xong thì sẽ chết thật sao, sao giờ lại... thay đổi đột ngột như vậy?”
Hệ thống hiện lên một dấu chấm hỏi, 【Ký chủ không vui sao? Được sống tiếp vốn đã là kỳ tích rồi, điều này chúng tôi cũng hoàn toàn không ngờ tới.】
【Chủ yếu là cậu rất tận tâm, cục xuyên thư thực sự cần nhân tài như cậu.】
Tận tâm cái quái gì.
Nhân tài cái quái gì.
Sầm Nguyễn: “…”
Nói câu này thà không nói còn hơn.
Hoá ra vai hề lại chính là bản thân cậu.
Sầm Nguyễn suýt chút nữa đã không giữ nổi phép lịch sự tối thiểu, mặt cậu đơ ra, mắt trân trân nhìn đám dữ liệu trong không gian, cảm giác huyết áp mình tăng vọt.
Ai mà muốn tới cái cục xuyên thư nhảm nhí đó chứ, cậu chỉ muốn về nhà thôi!!!
Nếu không phải vì sợ hệ thống bên kia trực tiếp xóa bỏ ý thức nguyên thần của mình, cộng thêm còn bị giới hạn tuổi thọ trong nguyên tác, thì cậu đã tìm cách quay về địa phủ từ lâu rồi.
Nguyên chủ chưa đến mức phải chết sớm, còn cậu, một nhân vật pháo hôi, cũng chẳng đủ sức thay đổi được mạch truyện, vì thế cậu sẽ không chết sớm đâu. Hiện tại, điều duy nhất khiến cậu phải hy sinh chính là việc chắn tai ương cho nhân vật công, vì công là trung tâm của thế giới này. Nhưng giờ đây, hệ thống lại đột ngột tuyên bố muốn chiêu mộ cậu làm nhân viên của cục xuyên thư?!
Sầm Nguyễn cố gắng cứu vãn, “Nhưng mà tôi khó chiều và ương ngạnh lắm đấy. Khen tôi kiểu này, tôi dễ phản nghịch lắm, không chừng bỏ dở nhiệm vụ mà bỏ trốn mất tiêu luôn.”
【Cái này…】Hệ thống im lặng một lúc, ngập ngừng nói, 【Vậy thì chúng tôi sẽ cân nhắc lại (???)】
Sầm Nguyễn khẽ thở phào, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
May quá, vẫn còn đường thương lượng.