[Húc Phượng X Nhuận Ngọc] Tù Mà Không Được

Chương 5




5.1

Thấm thoát đã qua 200 năm. 200 năm này, Húc Phượng ẩn cư ở Nhân giới một thời gian, sau đó đến Ma giới tiếp nhận vị trí Ma tôn. Trong suốt 200 năm, hắn chưa một lần gặp lại Nhuận Ngọc.

Hận sao? Từ lâu đã không còn hận, hoặc là, chưa từng hận, chủ yếu là tâm lý giận dỗi của tiểu hài từ thôi. Nếu đã nói ra những lời tàn nhẫn, phủ quyết hoàn toàn một mối quan hệ thì cần gì phải nhún nhường để mà tự mình đánh vào mặt chính mình, đã thế người sai trước còn là Nhuận Ngọc.

Hắn cũng từng tưởng tượng đến cảnh gặp lại Nhuận Ngọc ở Nhân giới, huynh hữu đệ cung*, không đề cập tới đoạn quan hệ dị dạng kia nữa, hoặc là lạnh nhạt bình tĩnh, không còn để tâm tới nhau. Hắn chưa hề nghĩ tới cảnh tượng gặp lại giống bây giờ, y hôn mê nằm trong lòng ngực hắn, máu tươi nhiễm đỏ vạt áo, khinh khinh phiêu phiêu, giống như một bó tơ liễu rách nát.

Yêu vương phản loạn, thống lĩnh trăm vạn yêu thú tiến công Ma giới. Ma tôn chỉ huy binh tướng nghênh chiến. Lúc hai bên đang giao chiến ác liệt, Thiên giới cử viện quân tới trợ giúp, Ma giới dần chiếm thế thượng phong. Yêu vương thấy thế cục đã nằm ngoài tầm kiểm soát, bốn bề là địch. Trở thành tù nhân, hắn không cam tâm, chi bằng liều chết một phen. Hắn hiện ra chân thân đại huỷ*, hướng thẳng phía sau lưng Ma tôn mà đánh tới.

Một kích bị cản lại giữa không trung.

Ảo ảnh Ứng Long bao quanh lấy Ma tôn, chắn ở giữa hai nguồn lực, thế Ma tôn chịu một kích chí mạng. Yêu vương hao hết linh lực, tan thành tro bụi. Thiên đế hộc ra từng ngụm máu đỏ, bạch y nhiễm huyết, một đường thẳng tắp rơi xuống Vong Xuyên.

Chú thích:

huynh hữu đệ cung: anh em hòa thuận, thân ái, tôn kính lẫn nhau.

hủy: con tê, một loài dã thú thời xưa giống như con trâu.

5.2

- Tình trạng của Thiên đế thế nào?

Kỳ Hoàng tiên quan lắc đầu, sắc mặt trầm xuống:

- Đứa trẻ… Sợ là không giữ được.

Ma tôn kinh ngạc:

- Cái gì… Đứa trẻ?

Kỳ Hoàng tiên quan thở dài:

- Việc này chỉ có lão thần biết, bệ hạ… Sớm đã mang trong mình con nối dõi của tôn thượng.

Đại não của Húc Phượng nhất thời trống rỗng, Ứng Long cho dù là giống nào đều có thể kết thai, chỉ là nam thân thì khó khăn hơn. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến khả năng huynh trưởng mang thai, từng mảnh nhỏ trong kí ức mà hắn chưa từng để tâm đến đột nhiên xuất hiện: thích ngủ, buồn nôn, cảm xúc không ổn định, khi bị trọng thương, giữa hai chân chảy ra huyết đỏ. Tất cả mọi thứ đều hướng đến một sự thật: Nhuận Ngọc có mang cốt nhục của hắn, mà hắn, quay đầu bỏ đi, bỏ đi 200 năm.

- Đứa nhỏ này là Phượng Hoàng hệ Hoả, do khuyết thiếu hỏa linh của phụ thân cung cấp nuôi dưỡng nguyên thần nên vốn rất yếu ớt, có thể tồn tại được đến bây giờ hoàn toàn là dựa vào linh lực của bệ hạ. Hiện giờ, bệ hạ đang bị trọng thương, linh lực hao tổn nghiêm trọng, gần như đã khô kiệt. Nếu cố chấp giữ lại đứa nhỏ này, rất có thể… - Kỳ Hoàng tiên quan ngập ngừng: - Rơi vào kết cục phụ tử toàn vong.

Không khí rơi vào trầm mặc, dường như có ngàn vạn tảng đá nặng đè ở trong lòng.

- Tôn thượng…

- Ta biết rồi, ngươi lui ra đi.

Nhuận Ngọc mặc một kiện áo bào trắng, nằm an ổn trên giường. Vì thiếu linh lực che lấp, phần bụng đã hơi nhô lên. Hắn đặt nhẹ lòng bàn tay lên phần bụng của Nhuận Ngọc, có thể cảm nhận được một luồng hỏa linh nhè nhẹ truyền đến từ trong bụng, tiểu hài tử quật cường cảm nhận được hơi khí phụ thân, bắt đầu chuyển động, dùng hết sức hướng tới gần hắn. Húc Phượng không phí chút sức lực nào đã dẫn được nguyên thần của đứa nhỏ ra khỏi cơ thể Nhuận Ngọc, đau nhức diễn ra trong nháy mắt kích thích đến Nhuận Ngọc đang hôn mê cũng phát ra tiếng rên nhẹ.

Lần đầu tiên, Húc Phượng nhìn thấy hài tử của hai người - một con chim non nho nhỏ, cuộn tròn bên trong kết giới thuỷ linh màu lam nhạt. Kết giới được ngưng tụ từ thuỷ linh tinh thuần nhất, không mang chút lạnh lẽo nào, ấm áp hồn hậu, từ kết giới có thể thấy được, để bảo hộ đứa nhỏ, Nhuận Ngọc đã phí rất nhiều tâm sức. Chim non quá nhỏ, lông chim còn chưa mọc, đôi mắt cũng chưa mở ra được, chỉ có thể dùng chiếc mỏ nho nhỏ chạm khẽ vào vỏ trứng, tựa như đang chào hỏi Húc Phượng - một vị phụ thân khác.

Húc Phượng bật ra từng tiếng nức nở. Nơi này không có người ngoài, vì thế, hắn có thể tùy ý phóng thích bi thương và hối hận trong lòng, ngoại trừ xin lỗi, hắn không nói nổi bất kì câu nào khác, hắn muốn nhìn đứa nhỏ lâu một chút, nhìn thật kĩ, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt lại, thúc giục linh lực tích tụ tại lòng bàn tay, kết giới bảo bọc bên ngoài từ từ rạn nứt, rồi vỡ vụn, tản ra thành những tinh túy ấm áp, giống như ngôi sao trên bầu trời, từng ngôi sao nhỏ, bay vây quanh Nhuận Ngọc, dung nhập vào thân thể y. Nhuận Ngọc lặng lẽ nằm giữa quầng sáng, sắc mặt dần trở nên có sinh khí, thậm chí còn hiện ra nét cười nhàn nhạt.

Tôi quay trở lại rồi đây, mong là sau một quãng thời gian dài trình edit của tôi không bị thụt giảm ?