[Húc Phượng X Nhuận Ngọc] Tù Mà Không Được

Chương 10




10.1

Khắp cả Lục giới, không ai không biết quan hệ chân chính của nhị vị chủ nhân Thiên - Ma.

Nghe đồn hai vị bất hòa đã lâu, thêm vào đó lại có tiên hầu chính mắt nhìn thấy Ma tôn xuất hiện ở Tuyền Cơ cung. Cho dù lúc đó là màn đêm thâm trầm, tiên hầu đó vẫn khẳng định mình không nhìn lầm: Vị kia chính là Húc Phượng.

Lời đồn đại thường trộn lẫn chút gì đó ái muội khó nói, nhưng e sợ Thiên đế uy nghiêm, không người nào dám miệt mài theo đuổi. Mỗi khi nhắc tới vấn đề này, những tiên hầu trong Tuyền Cơ cung thường lộ ra nụ cười ám muội.

Lời đồn đại nửa thật nửa giả, giống như tràn ngập sương mù, khiến người ta không thấy rõ sự thật.

Ma tôn lo lắng cho thân thể của Thiên đế, thường mang chút thuốc bổ từ Ma giới lên. Hắn biết rõ Thiên đế từ trước đến nay luôn coi thường sức khỏe, nếu chỉ đơn giản là đưa thuốc cho y, y chắc chắn sẽ ném việc uống thuốc ra sau đầu, vì vậy, Ma tôn liền sắc xong thuốc, cẩn thận đổ ra chén, nhìn huynh trưởng uống hết.

Đưa đi một chén thuốc, đổi lại một ly Tinh Huy Ngưng Lộ.

Huynh đệ hữu cung, như chuyện xưa tích cũ, chỉ là ánh mắt Nhuận Ngọc, đã mất đi ánh sáng.

Nhuận Ngọc không biết, từ phơi khô lá thuốc cho đến nghiền nát rồi đem đi sắc, tất cả đều là tự tay Húc Phượng làm. Lưu Anh từng hỏi hắn vì sao không giao cho Ma y, Húc Phượng chỉ cười nhẹ, nói ta không yên tâm.

Nguyên nhân thật sự, bản thân hắn biết mà thôi.

Chỉ có phương thức này mới có thể giảm bớt áy náy trong lòng hắn. Thân cây thuốc chặt đứt thành từng đoạn ngắn, nghiền nát thành phấn, bỏ vào trong ấm sắc thuốc sôi ùng ục, hắn đứng nhìn từng đợt khói nhẹ bay lên mang theo hương vị dược liệu, cảm giác tội lỗi luôn áp chế trong lòng mới có thể phóng thích; khi thuốc sắc xong, những tội nghiệt trầm trọng đó lại quay trở về. Húc Phượng vẫn như cũ là một tội nhân, trên lưng mang theo nợ với huynh trưởng cùng một sinh mệnh nho nhỏ, chưa được sinh ra.

Húc Phượng cam tâm tình nguyện để Nhuận Ngọc hận hắn, có thái độ cuồng loạn với hắn, cầm tù hắn bên cạnh, bắt hắn chuộc tội. Hắn không muốn sống như bây giờ, im lặng không nhắc tới chuyện xưa, giống như những chuyện trong quá khứ đã trôi theo gió rồi biến mất, hắn trong lòng Nhuận Ngọc, chỉ giữ một vị trí bình thường như bao chúng sinh Lục giới ngoài kia.

10.2

Ma giới quanh năm không phân biệt ngày đêm, lúc Húc Phượng tiến vào Thiên giới, hắn mới hoảng hốt nhận ra màn đêm buông xuống, gần như đã đến lúc an giấc.

Hắn định rời đi, lại phát hiện Tuyền Cơ cung lập lòe ánh nến. Thiên đề hình như còn chưa ngủ.

Từ trước đến nay, đối với công việc triều chính, Nhuận Ngọc luôn cần mẫn cẩn thận. Nhưng dù vậy thì lúc này cũng đã quá muộn, thức khuya sẽ ảnh hưởng đến thân thể, Húc Phượng gấp gáp bước tới Tuyền Cơ cung, thế nhưng, càng tiến lại gần, hắn càng nghe rõ những động tĩnh nhỏ nối tiếp nhau. Trái tim chậm vài nhịp, Húc Phượng vội vàng dừng bước, ẩn thân vào màn đêm.

Một tiên nhân trẻ tuổi mở cửa bước ra, hai tay ôm trước bụng, bước từng bước cẩn trọng. Tiên nhân luôn cúi đầu, đột nhiên thấy một đôi giày đen tuyền xuất hiện trong tầm mắt. Trong lòng chợt run rẩy, tiên nhân ngẩng đầu lên, đập vào ánh nhìn là một khuôn mặt tái nhợt âm u.

Nương theo ánh trăng, Húc Phượng thấy rõ khuôn mặt của người này: trắng trẻo tuấn tú, đường nét có vài phần giống hắn. Bóng đêm lạnh lẽo, y phục của người này lại lả lơi không đoan chính, không giống như thủ vệ cung điện.

- Nhìn trộm Thiên đế, ngươi biết là tội gì?

Tiên nhân vội quỳ xuống, liên tục dập đầu:

- Tiểu nhân đến đây theo mệnh lệnh của Thiên đế, hầu hạ bệ hạ...

Đứng trước tình cảnh này, cho dù ngu dốt, cũng hiểu rõ "hầu hạ" có ý tứ gì.

Cho dù Nhuận Ngọc từng chính miệng nói cho hắn, nhưng hiện tại, hắn chính mắt nhìn thấy tình cảnh này, cũng thấy khó tiếp thu. Hắn cảm giác mình giống như bị cự thạch rơi trúng, ngơ ngẩn hoảng hốt. Hắn không biết cảm giác bây giờ là phẫn nộ, khuất nhục hay tuyệt vọng, cảm xúc lẫn lộn như một bàn tay khổng lồ nắm chặt trái tim. gợi lên một trận buồn nôn.

Tiên nhân bị Húc Phượng túm lên, cần cổ bị bóp chặt, ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng răng rắc của các khớp ngón tay. Gương mặt thanh tú vì thiếu dưỡng khí mà trở nên đỏ bừng, tiên nhân há to miệng, cố hết sức bật ra một chữ:

- Cứu...

- Buông!

Giọng nam nhân lãnh lệ vang lên, âm lượng không lớn, nhưng chứa đựng uy áp khiến người khác không thể không nghe theo.

Nhuận Ngọc chưa đội phát quan, tóc dài tùy ý trải xuống tận vòng eo, bạch sam che khuất thân thể mềm dẻo. đai lưng thắt chặt để lộ độ cong hoàn mĩ. Y chạy ra quá vội, chưa kịp xỏ giày, đôi bàn chân mảnh khảnh lộ ra bên ngoài. Ánh trăng rơi xuống trên người y, càng khiến y tăng thêm vài phần thánh khiết cùng nhu mỹ.

Uy nghiêm cùng vũ mị, sắc bén cùng nhu hòa, những sắc thái mâu thuẫn kết hợp trên cùng một người, lại hài hòa đến không ngờ.

Một tiếng trầm vang, tiên nhân bị ném xuống mặt đất, vội vã đứng lên bỏ chạy.

- Ban đêm, Ma tôn xông vào tẩm điện của bổn tọa, tập kích tiên hầu Thiên giới, tôn thượng cảm thấy hai giới Thiên - Ma lâu rồi chưa giao chiến, ngứa ngáy trong tâm sao?

Ma tôn từ từ tiến lại gần, đôi môi run rẩy:

- Hắn là ai?

- Tôn thượng quản lý hơi rộng rồi.

- Hắn là ai?

- ... Không biết. - Nhuận Ngọc đáp: - Kẻ hầu hạ bổn tọa quá nhiều, bổn tọa làm sao có thể nhớ hết tên từng người, nếu bắt buộc phải nhớ một cái tên, bổn tọa cũng chỉ nhớ được... - Khóe môi hơi gợn, trong ánh mắt hàm chứa ý cười: - Tên của tôn thượng.

Thổ tức như lan*, vừa nhẹ vừa mềm lướt qua bên má Húc Phượng. Hai người đứng gần sát, đủ để Húc Phượng thấy rõ sau gáy và xương quai xanh của Nhuận Ngọc có vệt đỏ nhàn nhạt, đủ để hắn ngửi thấy thanh hương thoang thoảng trên thân thể y sau khi tắm gội, cũng đủ để bật lên ngọn lửa điên cuồng trong lòng hắn.