Dư Gia Nghệ đã lâu không gặp Từ Húc Viên, họ là bạn học hồi cấp 3, lúc đó Dư Gia Nghệ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương, lúc đó Từ Húc Viên đã tỏ tình với cậu.
Từ Húc Viên bị quản nghiêm nhưng vẫn lén đi ăn giao thừa với đám bọn họ, Dư Gia Nghệ lúc đó không quen với cậu ta, khi cậu ta đi qua chỉ cười nói đùa vài câu, nhưng cậu thấy Từ Húc Viên đỏ mặt có chút không bình thường.
Cậu bị Từ Húc Viên gọi ra ngoài, Dư Gia Nghệ dửng dưng đi theo sau, cậu cũng mang máng biết Từ Húc Viên định nói gì, đoạt lời trước, xoa đầu cậu ta, cười nói "Được thôi".
Khi hai người nắm tay nhau đi vào, Dư Gia Nghệ thực sự không thích Từ Húc Viên, cậu ấy chỉ nghĩ cậu ta rất dễ thương, tuy cậu không thích yêu đương nhưng việc ở trong một mối quan hệ cũng không tồi.
Sẽ có ai đó đỏ mặt với cậu, ai đó thích cậu, và ai đó hỏi han cậu mỗi ngày.
Dư Gia Nghệ quả là có tài trong chuyện hẹn hò, trong thời gian đó cậu ấy rất tốt với Từ Húc Viên, nhưng một ngày nọ, khi Dư Gia Nghệ thức dậy muộn, cậu cảm thấy chán rồi.
Không có lý do gì cả, có thể là không thích, hoặc có thể là do Từ Húc Viên nhàm chán, cậu liền chia tay không chút do dự. Có lẽ Từ Húc Viên đã khóc, sau đó họ trở lại mối quan hệ bạn học bình thường ban đầu, chỉ có là Dư Gia Nghệ bắt đầu thay đổi bạn trai thường xuyên.
Sau này gặp lại Từ Húc Viên thì đã lên đại học rồi, hai hội gặp nhau chơi thật hay thách. Chai bia chỉa về phía Dư Gia Nghệ, cậu chống cằm, đồng ý yêu cầu quay lại của Từ Húc Viên.
Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là chia tay, lần này Từ Húc Viên không khóc, chỉ lau mắt, hằn học nói:
"Dư Gia Nghệ, người như anh sớm muộn gì cũng sẽ bị trừng phạt!"
Lời nguyền rủa thành sự thật, Dư Gia Nghệ đã gặp quả báo
"Bọn họ đều nói cậu đang yêu đương với Alpha?" Từ Húc Viên không có cho Dư Gia Nghệ thời gian suy nghĩ, tiếp tục hỏi, "... Lục Sơ Cảnh?
Bạn trai Omega cũ của cậu đứng trước mặt cậu hỏi cậu loại câu hỏi này, Dư Gia Nghệ càng không nói nên lời, cuối cùng cậu chỉ có thể mơ hồ nói "ừm".
Hai người bọn họ đáng lẽ ra đã tán gẫu xong, nhưng Từ Húc Viên vẫn đứng ở nơi đó, đột nhiên cúi đầu nói: "Đã lâu không gặp."
"...... Đã lâu không gặp."
Bầu không khí lại trở nên khó xử, Từ Húc Viên không kìm được mà nói tiếp, "Tôi có thể nói chuyện phiếm với cậu một lúc được không?"
Trước đây nợ nần người ta, bây giờ Từ Húc Viên lại muốn nói vài câu với cậu, Dư Gia Nghệ càng thêm sợ hãi. Không chỉ vậy, cậu ấy lo rằng Lục Sơ Cảnh sẽ lại đây.
Nếu như lúc bình thường gặp Từ Húc Viên, cậu có thể phải khiêu khích vài câu, nhưng trong hoàn cảnh này, Dư Gia Nghệ chỉ dám ngồi thẳng người nói: "... Tôi không muốn nói chuyện."
Nhưng Từ Húc Viên giống như phải nói ra cho bằng được, Dư Gia Nghệ càng thêm thấp thỏm, thay vì đợi Lục Sơ Cảnh đột nhiên quay về bắt tại trận, chẳng bằng nói rõ ràng với Từ Húc Viên trước.
"Đi ra ngoài." Dư Gia Nghệ đứng dậy nói, "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Dù sao thì Lục Sơ Cảnh cũng chỉ mới rời đi, chắc trong thời gian ngắn vẫn chưa xong. Không có ai đi cùng cậu, ở đây cũng không có người quen, cậu đi một lát rồi về là được.
Chỉ cần cậu không nói ra, Lục Sơ Cảnh sẽ không biết.
Lục Sơ Cảnh theo Lục Lẫm đi vòng quanh sảnh tiệc, không có nhiều người hắn cần biết nhưng ai cũng muốn bắt chuyện với hắn, hắn có thể không cười nhưng cũng phải đáp lại vài câu.
Theo lý thuyết, hắn sẽ phải ở bên cạnh Lục Lẫm ít nhất một giờ, nhưng Lục Sơ Cảnh cứ thường xuyên ngoảnh đầu lại, khiến cho Trần Diên không nỡ ép hắn, thủ thỉ vài câu với Lục Lẫm rồi thả hắn đi.
Lục Sơ Cảnh đưa ly rượu chưa hề nhấp môi cho người phục vụ, lúc này hắn chỉ muốn quay lại tìm Dư Gia Nghệ.
Sảnh tiệc quá lớn, Lục Sơ Cảnh nhìn qua không nhìn thấy Dư Gia Nghệ đâu, hắn cúi đầu chỉnh lại cà vạt, sau đó di chuyển đến chỗ Dư Gia Nghệ đang đợi mình.
Lục Sơ Cảnh ngoại hình và chiều cao nổi bật, ở đây có rất nhiều Alpha nhưng hắn vẫn thu hút rất nhiều ánh nhìn, nhất là khi hắn ở bên cạnh Lục Lẫm và Trần Diên, hắn tên là gì, là con của ai thì mọi người đều biết rõ.
Họ Lục đã giàu có hơn ba đời, đến nay vẫn chưa có dấu hiệu suy yếu, nhất là họ đã gần như kiểm soát được dây chuyền sản xuất các nhu yếu phẩm như thuốc ức chế, thêm ba đời nữa cũng chưa sụp được.
Trong mắt nhiều người, Lục Sơ Cảnh như được dát vàng nhưng không ai dám lại gần bởi vì hôm nay hắn dẫn theo một Beta.
Beta đan chặt tay với Lục Sơ Cảnh, theo sau với vẻ không tình nguyện, nhưng mỗi lần Lục Sơ Cảnh quay lại nhìn, sắc mặt Beta thay đổi nhanh hơn lật sách.
Mối quan hệ giữa Lục Sơ Cảnh và bản Beta này là gì ư, nhìn qua là biết
Khi Lục Sơ Cảnh đến nơi thì thấy chiếc ghế sô pha trống không, người vừa hứa với hắn ở yên đây đã biến đi đâu mất rồi.
Lục Sơ Cảnh khóe mắt hơi lạnh, khóe miệng đè xuống, hiển nhiên là tức giận, hắn lấy điện thoại ra, cụp mắt xuống, xoay người bước ra khỏi sảnh tiệc.
Lông mày của hắn nhíu lại, trông cậu ta càng thêm ngang tàng, những người bên cạnh trông rất quen thuộc, nhưng Lục Sơ Cảnh lại không có hứng thú chào hỏi.
Nhưng đột nhiên, Lục Sơ Cảnh dừng lại, và cậu nhìn thấy một Alpha trong bộ vest, Alpha có làn da lúa mạch khỏe khoắn, đường nét khuôn mặt đoan chính nhưng nụ cười trông rất ngứa đòn.
"Đang tìm Dư Gia Nghệ à?" Úc Sâm đột nhiên ngăn hắn lại hỏi, nhìn thấy bước chân của Lục Sơ Cảnh dừng lại, anh ta lại cười nói: "Tôi vừa nhìn thấy cậu ấy."
Lục Sơ Cảnh cuối cùng cũng nhìn anh ta, con người màu đen lạnh lùng như pha lê, nom chẳng hề muốn nói chuyện với Úc Sâm tí nào, hắn mím môi nói: "Không cần anh lo"
Úc Sâm dường thể không nhận thấy sự thù địch của Lục Sơ Cảnh đối với mình, làm như giữa mình và Lục Sơ Cảnh không có gì xảy ra vì Dư Gia Nghệ cả, anh ta mỉm cười nói, "Cậu không biết cậu ấy đã đi đâu à?"
Anh ta ác ý bổ sung: "Vậy thì cậu không nên biết rằng cậu ấy ra ngoài với một Omega môi hồng răng trắng, cậu ta thấp hơn Dư Gia Nghệ một chút, là kiểu người yêu thích của Dư Gia Nghệ."
Ngày trước, khi nội dung đoạn hội thoại của anh ta với Dư Gia Nghệ bị Lục Sơ Cảnh nghe thấy, anh ta không chỉ bị Dư Gia Nghệ chế giễu, về nhà còn bị đánh nữa.
Ngày hôm sau, trước khi Úc Sâm kịp bình phục, anh ta đã bị nhét vào máy bay và đưa ra nước ngoài, ngồi ở ghế hạng phổ thông.
Bây giờ cuối cùng anh ta cũng đã được trở về nước, ý muốn trả thù của Úc Sâm mãnh liệt, anh ta không chỉ muốn nhắm vào Lục Sơ Cảnh mà còn muốn Dư Gia Nghệ chịu thiệt.
Thật vậy, mặt mày Lục Sơ Cảnh tối sầm, ở tuổi này, hắn được coi là bĩnh tĩnh hiếm thấy, nhưng chỉ cần nhắc đến Dư Gia Nghệ, không ai biết được hắn đang nghĩ gì.
Giống như bây giờ, tốc độ của Lục Sơ Cảnh đã tăng lên rất nhiều, hắn đi thẳng ra vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc.
Bước chân của Lục Sơ Cảnh dừng lại ở cổng hoa viên, hắn nhìn thấy Dư Gia Nghệ và Omega đang đứng ở hàng rào, nhờ đám cây cỏ che lại nên họ không thể thấy hắn.
"Thảo nào tôi thấy Omega này quen quen." Úc Sâm theo hắn từ khi nào không hay, anh ta giả vờ kinh ngạc, "Tôi biết cậu ấy, cậu ấy là bạn trai cũ của Dư Gia Nghệ!"
Vừa dứt lời, Úc Sâm ngửi thấy mùi trầm hương trong không khí, mùi pheromone có hơi khó ngửi do tâm trạng của Lục Sơ Cảnh rất không ổn định.
Úc Sâm chặn trước mặt Lục Sơ Cảnh, thấy Lục Sơ Cảnh đã hết kiên nhẫn, vội nói: "Tôi nhớ cậu ấy nói rằng mối tình đầu của cậu ấy là Dư Gia Nghệ, và mối tình đầu của Dư Gia Nghệ cũng là cậu ấy."
Lục Sơ Cảnh chợt nhớ ra báo cáo lịch sử tình trường của Dư Gia Nghệ, tất nhiên hắn đã đọc được thông tin về mối tình đầu của cậu.
Chỉ là mỗi giây phút xem báo cáo, Lục Sơ Cảnh cảm thấy huyết áp của mình tăng vọt, thậm chí còn không đọc nội dung cụ thể.
Mùi trầm hương trong không khí nồng hơn rất nhiều, ngay cả Omega cách bọn họ gần 100m cũng ngửi thấy, quay đầu lại nhưng có lẽ không thấy bọn họ, lại nhìn về phía Dư Gia Nghệ..
Yết hầu của Lục Sơ Cảnh lặng lẽ chuyển động, hắn đưa tay nới lỏng cà vạt trên cổ, lông mi dài động đậy, sau đó nhìn Úc Sâm hỏi: "Còn gì nữa?"
"Tôi nghe nói rằng họ học cùng nhau thời trung học, họ yêu nhau có lẽ khoảng hai hoặc ba tháng rồi không biết vì sao chia tay." Úc Sâm dừng lại, "nhưng Từ Húc Viên dường như vẫn còn tình cảm, sau đó Dư Gia Nghệ vào đại học, hai người họ quay lại với nhau lần nữa. Tôi biết đến Dư Gia Nghệ lần đầu tiên vì cậu ấy đăng ảnh thể hiện tình cảm trên trang cá nhân. "
Đối với người khác chuyện này có vẻ bình thường, nhưng với Dư Gia Nghệ thì dường như không thể, bởi vì cậu vốn là một người bạc tình.
Mỗi lần chia tay đều là bởi vì hết cảm giác mới mẻ, đó là lý do khiến Lục Sơ Cảnh không chịu đồng ý chia tay với Dư Gia Nghệ. Hắn không tự tin, hắn cảm thấy Dư Gia Nghệ cùng lắm chỉ buồn rầu vài ngày, sau đó cậu sẽ vô tư bắt đầu một mối quan hệ mới..
Vì vậy, Lục Sơ Cảnh mới cột chặt Dư Gia Nghệ với mình không thả cậu đi như bây giờ
Đừng bảo là Dư Gia Nghệ lạnh nhạt với tình cũ, miệng Dư Gia Nghệ bây giờ như đang có rất nhiều điều để nói.
Lục Sơ Cảnh lại giơ tay lên, lần này hắn cởi cúc áo sơ mi phía trên, bây giờ là mùa xuân, không khí tràn ngập hương hoa nhàn nhạt, pheromone của Omega vốn là mùi hoa nhưng lại không hoàn toàn trộn lẫn với hương hoa tự nhiên.
Dư Gia Nghệ đang đứng bên biển hoa với mối tình đầu của mình, Omega dường như đang nói chuyện với cậu, vì vậy Dư Gia Nghệ hơi cúi đầu xuống, hai người giữ khoảng cách, nhưng trong mắt Lục Sơ Cảnh thì đã quá phạm vi khoảng cách an toàn.
Tình đầu, Lục Sơ Cảnh nghĩ.
Đây là một từ rất hay, những người mới yêu lần đầu thường tràn đầy khao khát yêu thương, cũng giống như Lục Sơ Cảnh, Dư Gia Nghệ là mối tình đầu của hắn, mọi hiểu biết về tình yêu của hắn đều dần được học hỏi từ Dư Gia Nghệ.
Nhưng hắn không phải mối tình đầu của Dư Gia Nghệ, mối tình đầu của Dư Gia Nghệ là một người khác – Omega đang đứng trước mặt cậu lúc này.
Lục Sơ Cảnh không biết tình đầu đối với Dư Gia Nghệ có gì đặc biệt hay không, hắn chỉ thấy Từ Húc Viên và Dư Gia Nghệ ngày càng gần, còn Úc Sâm đứng cạnh hắn nở nụ cười đầy ẩn ý.
Hắn chắc chắn, trừ khi Omega là một người tàn tật không thể ngửi thấy pheromone, Từ Húc Viên chắc chắn phải biết về sự tồn tại của hắn, bởi vì hương trầm hương của Lục Sơ Cảnh đã lấn át hương thơm của hoa.
Nhưng Từ Húc Viên đột nhiên nhón chân, dường như muốn hôn Dư Gia Nghệ, may mà Dư Gia Nghệ kịp thời lùi lại, vô thức đưa tay lên chặn nụ hôn đang đến gần của cậu ta, nụ hôn chỉ chạm vào lòng bàn tay của cậu thôi.
Đôi mắt Lục Sơ Cảnh hơi nheo lại, hắn hối hận vì đã lãng phí thời gian đứng đây, hắn đột nhiên nhấc chân lên và đi về phía Dư Gia Nghệ. Truyện Tiên Hiệp
Hắn bước đi rất vội vàng, trái tim hắn như thặt lại khi nghĩ đến việc Từ Húc Viên hôn trúng cậu.
Nếu vừa rồi cậu ta thực sự hôn Dư Gia Nghệ, Lục Sơ Cảnh không biết mình sẽ làm thế nào, cũng may Từ Húc Viên chỉ hôn trúng lòng bàn tay Dư Gia Nghệ.
Lục Sơ Cảnh dường như đang ủ một cơn bão dữ dội, hắn sẽ kéo Dư Gia Nghệ đi trước mặt Omega, sau đó rửa tay cho Dư Gia Nghệ nhiều lần, sau đó ép Dư Gia Nghệ ngồi lên trên người hắn, chủ động hôn hắn cho đến khi hắn vừa lòng mới thôi.
Khuôn mặt đẹp trai và thanh tú của hắn u ám. Beta không biết gì về việc hắn lại gần, nhưng Từ Húc Viên ngay lập tức tránh xa Dư Gia Nghệ.
Từ Húc Viên hai mắt đỏ hoe, che miệng lại, gió thổi qua, trong nháy mắt nước mắt như muốn rơi ra từ đôi mắt khô khốc của cậu.
Cậu ta nhìn thấy Lục Sơ Cảnh cách đó không xa, cố ý nói to: "Cậu vẫn còn thích tôi đúng không?"
"Vậy chia tay Lục Sơ Cảnh quay lại với tôi đi."