Hư Tình Giả Ý

Chương 43




Dư Gia Nghệ lấy tay bao bọc lấy phần cổ tay mình, nghịch ngợm lắc lắc, tiếng vang lên nghe không rõ ràng lắm, chỉ đến khi lại gần mới có thể nghe thấy tiếng chuông trầm muộn.

Dư Gia Nghệ càng im lặng bao nhiêu thì Lục Sơ Cảnh càng lo lắng bấy nhiêu.

Ngày thường thì chẳng ai ép được hắn uống, nhưng hôm nay khi nghe người khác chúc hắn và Dư Gia Nghệ bên nhau trọn đời, hắn nổi hứng uống rất nhiều.

Lục Sơ Cảnh tửu lượng không cao, không phải một chén là gục nhưng cũng chỉ ở mức trung bình. Nhưng cơn say của hắn không hiện ra mặt, nên nhiều người tưởng rằng hắn chưa say.

Lúc hắn thốt ra câu: "Tôi say rồi." mà hắn vẫn trưng ra vẻ mặt điềm nhiên như thường.

Mặc kệ người khác có tin hay không, trong đầu Lục Sơ Cảnh chỉ còn lại có một ý nghĩ, hắn chỉ muốn tìm Dư Gia Nghệ, muốn ôm, muốn hôn anh ấy.

Dư Gia Nghệ đang nằm trong phòng của hắn, Lục Sơ Cảnh đã sống trong phòng này từ khi còn nhỏ, lần đầu tiên hắn ngồi xổm bên giường nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng hắn không thể kìm lòng mà hôn một cái.

Nhìn thấy Dư Gia Nghệ mãi không đáp lại mình, Lục Sơ Cảnh vội vàng hôn mạnh hơn, trong khi hôn, ngón tay hắn cọ vào xương nhô ra trên cổ Dư Gia Nghệ.

Khi Lục Sơ Cảnh hôn, hai tay cũng ngọ nguậy. Có tý men trong người, hắn hôn như đây là lần đầu, hôn mạnh bạo.

Dư Gia Nghệ càng lùi, Lục Sơ Cảnh càng khó chịu, hắn ôm lấy eo cậu, chóp mũi càng ngày càng gần, môi hắn sưng lên khi hôn Dư Gia Nghệ.

"Nói hay không." Giọng của Lục Sơ Cảnh giống như đe dọa, nhưng những gì hắn nói có chút trẻ con, "Nếu anh không nói gì, em sẽ tiếp tục hôn anh."

Mắt hắn đảo qua môi Dư Gia Nghệ, sau đó lại bất giác cúi đầu xuống, Lần này chưa kịp chạm thì đã bị Dư Gia Nghệ đang thở hổn hển chặn lại.

Lòng bàn tay của Dư Gia Nghệ đặt trên mặt Lục Sơ Cảnh, cậu có thể cảm nhận được mùi rượu phả ra từ môi hắn. Hắn sốt ruột cau mày, như thể không thích bàn tay của Dư Gia Nghệ đang che môi mình.

Đôi mắt hắn ánh lên một màu đen sâu thẳm khiến những ngón tay của Dư Gia Nghệ mềm đi vì thứ sức nóng khó hiểu. Đôi mắt của Lục Sơ Cảnh dường như biết nói, nó đang gọi tên cậu.

"Chiếc vòng này..."

Dư Gia Nghệ nuốt nước bọt, nhưng cậu không nói nên lời, đây là bí mật mà cậu không muốn ai khác biết.

Cậu bị véo nhẹ vào eo, Lục Sơ Cảnh đổi tư thế, ôm Dư Gia Nghệ vào lòng.

Lục Sơ Cảnh "hừm" một tiếng, như thể đáp lại.

Hắn hy vọng Dư Gia Nghệ có thể cho mình một câu trả lời thỏa đáng, nếu tên bạn trai cũ bật ra khỏi miệng cậu, Lục Sơ Cảnh sẽ cắt đứt chiếc vòng mà cậu đã đeo trên cổ tay từ lúc nào không biết.

"Chiếc vòng này..." Dư Gia Nghệ lặp lại lần nữa, rồi cậu nói bằng một giọng rất nhẹ nhàng và ngượng nghịu, "Anh đã tự mua."

Câu trả lời này khiến Lục Sơ Cảnh ngạc nhiên, nhưng hắn cảm thấy rất hài lòng, hắn và Dư Gia Nghệ đã dính vào nhau, nhưng Lục Sơ Cảnh vẫn tiếp tục ôm cậu chặt hơn nữa.

Lục Sơ Cảnh cúi đầu, cằm chạm vào mái tóc mềm mại của Dư Gia Nghệ, nói "ừm" một tiếng, sau đó nhẹ nhàng móc ngón tay Dư Gia Nghệ ra hiệu cho cậu tiếp tục nói.

Dư Gia Nghệ bắt đầu cảm thấy tức ngực khi được Lục Sơ Cảnh ôm, nhưng đây là sự bình yên đã mất từ lâu giữa cậu và Lục Sơ Cảnh, bởi vì Lục Sơ Cảnh chỉ ôm cậu mà không làm gì khác.

Cậu im lặng, rồi bỗng nói tiếp: "Vì... vì không ai mua cho nên anh tự mua."

Loại vòng tay này thực ra chẳng có giá trị gì, người ta có thể mua với giá vài trăm tệ, mà cũng có nhiều trẻ con đeo cái vòng này trên tay, như một lời chúc tốt đẹp từ người lớn trong nhà.

Không ai mua cho cậu, nên Dư Gia Nghệ tự mua cho mình, rồi đeo bao nhiêu năm. Nếu không ai chúc phúc, vậy thì cậu tự chúc cho mình sức khỏe, mọi sự thuận lợi.

"Dư Gia Nghệ." Giọng nói của Lục Sơ Cảnh ở gần tai cậu, quá gần, như thể chạm vào tim cậu, "Em sẽ mua cho anh."

Lục Sơ Cảnh hôn lên mắt, rồi lại gần hôn lên mũi và môi cậu. Hắn không hôn Dư Gia Nghệ mãnh liệt như vừa rồi mà chỉ là một cái chạm nhẹ thôi. Nụ hôn dường như để an ủi Dư Gia Nghệ.

"Em đối tốt với anh, em sẽ mua cho anh." Lục Sơ Cảnh nhẹ giọng nói, "Có được không?"

Uống say thường nói thật, những gì Lục Sơ Cảnh nói đều là lời trong lòng, hắn đã nói những lời này không biết bao nhiêu lần trước mặt Dư Gia Nghệ.

Hắn sẵn sàng chiều chuộng Dư Gia Nghệ, và cũng sẵn sàng đối tốt với Dư Gia Nghệ vô điều kiện, nếu tình yêu có ích, Lục Sơ Cảnh sẵn sàng dành tình cảm cho Dư Gia Nghệ mà không hề do dự.

Dư Gia Nghệ ngây người nhìn hắn, cậu hiếm khi xúc động như vậy, nhưng đôi mắt cậu lúc này có chút đỏ. Lục Sơ Cảnh yêu cậu, cậu luôn biết, nếu không cậu sẽ không cảm thấy áy náy.

Người được chiều thì không biết sợ, cậu luôn được hắn chiều.

Môi cậu lại được hôn nhẹ nhàng, nụ hôn lần này của Lục Sơ Cảnh giống như một làn gió xuân phảng phất, nhẹ nhàng lướt qua má cậu, rồi áp lên môi cậu.

Bất giác Dư Gia Nghệ đưa tay lên choàng qua vai Lục Sơ Cảnh, nụ hôn của họ vẫn như trước, khiến Dư Gia Nghệ ảo tưởng rằng chưa hề có chuyện gì xảy ra.

"Anh đã nói cho em một bí mật." Lục Sơ Cảnh đột nhiên nói, "Vậy để em nói cho anh một bí mật, được không?"

Hắn chủ động nắm lấy tay Dư Gia Nghệ, sờ soạng tuyến thể của hắn. Tuyến thể tựa như trái tim thứ hai, giống như chiếc vảy ngược của rồng.

"Anh thấy bố mẹ em rất tình cảm đúng không."

"Ừm."

Thực tế, Dư Gia Nghệ có thể thấy rằng tính chiếm hữu của Lục Sơ Cảnh cũng giống như Lục Lẫm, nhưng Lục Lẫm và Trần Diên thì có vẻ hòa thuận và ngọt ngào.

"Bố em không muốn có con, vì ông cảm thấy tình yêu của mình không cần kết tinh để chứng minh điều đó. Ông chỉ nghĩ rằng có con sẽ làm mất đi sự quan tâm của mẹ, nhưng anh có biết tại sao lại có em không?"

Dư Gia Nghệ lắc đầu trong vô thức.

"Bởi vì mẹ em bị bệnh, bà ấy cần một pheromone phù hợp để cứu bà ấy, và cái phù hợp này chỉ có ở những người có quan hệ huyết thống."

"Ba em không biết làm cách nào, nên mới có em." Lục Sơ Cảnh nói với vẻ bình tĩnh, "Em sinh ra là để cứu mẹ, mẹ rất thích em, nhưng khi bà ấy muốn gần gũi em, ba không bao giờ đồng ý."

"..."

Dư Gia Nghệ chìm vào im lặng, Lục Sơ Cảnh vốn nói quan hệ của hắn với gia đình là bình thường, nhưng bây giờ nghe có vẻ hoàn toàn khác với những gì cậu nghĩ, cậu vốn cho rằng đó chỉ là không thân thiết lắm mà thôi.

Lục Sơ Cảnh đã hoàn toàn say, nhưng giọng vẫn rất rõ ràng: "Muốn lấy pheromone trong cơ thể ra, phải dùng một cây kim chọc vào trong tuyến của em."

Hắn dừng nói, như thể nghĩ về cảm nhận lúc đó, đáp lại bằng 2 chữ: "Rất đau."

"Vậy nên Dư Gia Nghệ, chỉ có anh mới có thể chạm vào tuyến thể của em."

Tay Dư Gia Nghệ cứng đờ, cậu luôn cho rằng Lục Sơ Cảnh lớn lên thuận buồm xuôi gió, chưa từng nghĩ tới Lục Sơ Cảnh sẽ có tuổi thơ như vậy.

Lục Sơ Cảnh có lẽ chỉ muốn kể chuyện, nói xong thì ôm Dư Gia Nghệ, ngã xuống giường nhắm mắt lại

Hắn hẳn là thực sự mệt mỏi, thậm chí còn không tắm, nhưng vòng tay ôm eo Dư Gia Nghệ vẫn rất chặt.

Trong lòng Dư Gia Nghệ có một cảm giác đau nhói khó tả, giống như cơn mưa nhỏ, lòng trống rỗng.

"Dư Gia Nghệ." Lục Sơ Cảnh nói trong giấc ngủ, giọng nhẹ nhàng và mơ màng, "... Thích em hơn một chút."

Nếu Lục Sơ Cảnh không uống quá nhiều, có lẽ đã không bao giờ nói những điều này, bởi vì chuyện đã qua rồi thì cho nó trôi đi, dù sao hắn cũng may mắn hơn hầu hết mọi người, mà hắn cũng đang ôm Dư Gia Nghệ trong tay.

Dư Gia Nghệ là Beta của hắn, Beta đã cùng hắn về nhà để gặp bố mẹ và là người sẽ kết hôn với hắn trong tương lai. Hắn cần phải nói với cậu, cho dù khiến Dư Gia Nghệ cảm thấy đau lòng.

Đôi mắt hắn nhắm chặt, nhưng Dư Gia Nghệ không thể ngủ được, đầu cậu tê dại, nhưng sau khi nhớ lại, Dư Gia Nghệ thậm chí còn không biết mình đang nghĩ về cái gì.

Những suy nghĩ trong đầu Dư Gia Nghệ lúc đó giống như bão tuyết, khi kết thúc thì chỉ để lại khoảng không mênh mông một màu.

Cậu có lẽ thích Lục Sơ Cảnh, nên mới đối xử khác với những người khác, nhưng vết kim trên cánh tay cậu cứa vào cổ họng như một cái gai, Dư Gia Nghệ không thể đáp lại bằng "Anh đồng ý".

Vì cậu quá thích cân nhắc ưu và khuyết điểm trong mối quan hệ của mình, giống như khi cậu chia tay, thời điểm đó có thể nói Lục Sơ Cảnh là một người bạn trai 5 tốt, nhưng một số hành động của hắn đã khiến Dư Gia Nghệ cảm thấy không hài lòng, vì vậy suy nghĩ đầu tiên của cậu là chia tay.

Cậu và Lục Sơ Cảnh đã đạt đến trạng thái hiện tại, Lục Sơ Cảnh càng hành xử cố chấp bao nhiêu thì Dư Gia Nghệ lại càng muốn buông bỏ bấy nhiêu.

Cậu muốn nhận được tình yêu của người khác, đồng thời vô cùng sợ hãi trước tình yêu tràn đầy, Dư Gia Nghệ không bao giờ dám đi bước đầu tiên.

Dư Gia Nghệ quả thực rất rung động, nhưng cậu vẫn không khỏi suy nghĩ, chuyện gì sẽ xảy ra sau khi cậu và Lục Sơ Cảnh quay lại với nhau?

Lục Sơ Cảnh rất tốt và làm rất nhiều điều cho cậu, nhưng Dư Gia Nghệ không dám đến gần hắn vì hành vi quá khích kia. Giống như đứa trẻ trong ngăn tủ, dẫu nói trò chơi đã kết thúc nhưng vẫn không dám tin.

Dư Gia Nghệ thích chú ý đến chút việc vặt, dễ bất an hơn Lục Sơ Cảnh, sợ bị tổn thương lần nữa nên không bao giờ dám yêu một ai đó thật lòng.

Khi Lục Sơ Cảnh thức dậy vào ngày hôm sau, hắn vẫn cư xử như bình thường, dường như đã hoàn toàn quên những gì mình nói tối qua, đưa Dư Gia Nghệ xuống nhà ăn sáng.

Trên bàn chỉ có Lục Lẫm và Trần Diên, bữa sáng rất thịnh soạn, Trần Diên có vẻ rất thích màu trắng bạc, hôm nay bà lại mặc một chiếc váy trắng bạc khác.

Tóc của bà được vén lên, khiến bà càng thêm dịu dàng, "Dậy rồi hả? Qua ăn sáng đi."

Lục Sơ Cảnh nói "ừm" thay cậu, Trần Diên cười xin lỗi với Dư Gia Nghệ: "Hôm qua Sơ Cảnh uống quá nhiều, có làm phiền cháu không?"

Dư Gia Nghệ tối hôm qua ngủ không ngon, nhưng là không phải bởi vì Lục Sơ Cảnh, hắn không làm gì khi say, thậm chí khi say còn yên lặng hơn, nhưng chính tâm trạng rối bời làm cậu mất ngủ.

Cậu vô cùng sợ hãi trước cảm giác này, như thể không nắm bắt được thứ gì đó.

"Không." Dư Gia Nghệ cố nặn ra một nụ cười và nói, "Em ấy rất ngoan ạ."

Dư Gia Nghệ không ở nhà họ Lục thêm một đêm, cậu được đưa về biệt thự ngay sau đó. Từ sau hôm đó, họ lại rơi vào trạng thái cân bằng kỳ dị.

Vào đêm đầu tiên trở về, cậu được Lục Sơ Cảnh ôm trong phòng tắm, vòi hoa sen dội nước nóng từ trên, dòng nước từ vòng tay ôm chặt của họ chảy xuống.

Dư Gia Nghệ lại ngất đi, nhưng khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cậu dường như đột nhiên hiểu ra ý nghĩa hành động đêm qua của Lục Sơ Cảnh.

Trên cổ tay cậu có thêm một chiếc vòng màu đỏ, trên đó treo một mặt dây chuyền có ngọc bình an*, không đắt nhưng trông nó mới hơn nhiều so với chiếc chuông của cậu.

*Bình an khấu 平安扣: Cũng gọi "La Hán nhãn" 罗汉眼 là miếng ngọc nhỏ tròn và dẹt, có lỗ ở giữa giống đồng tiền cổ, dùng để đeo trước ngực, theo truyền thuyết nó có công năng trừ tà, bảo vệ bản thân ra vào đi đứng đều được bình an.

Dư Gia Nghệ nghĩ cái này là do Lục Sơ Cảnh đưa cho cậu, có lẽ Lục Sơ Cảnh không muốn đưa tận tay, vì vậy trên cổ tay cậu mới đột nhiên xuất hiện chiếc vòng.

Cậu ngập ngừng tháo chiếc vòng ban đầu, chỉ đeo chiếc mà Lục Sơ Cảnh đưa cho cậu sau đó đi xuống nhà. Đúng như Dư Gia Nghệ nghĩ, Lục Sơ Cảnh đang ở trong phòng làm việc.

Ngay khi Dư Gia Nghệ vừa mở cửa, Lục Sơ Cảnh đã ngẩng đầu lên nhìn, cậu dán lưng vào cửa một lúc, mới thận trọng đi tới.

Lục Sơ Cảnh rõ ràng đeo tai nghe, nhưng vẫn biết rõ động tác của Dư Gia Nghệ, lạnh giọng hỏi: "Anh qua đây làm gì?"

Dư Gia Nghệ chạm ngọc bình an trên vòng tay một cách không tự nhiên, có thể thấy Lục Sơ Cảnh đang giả vờ, trông giống như đang gõ bàn phím một cách nghiêm túc, nhưng thực ra hắn đang liếc nhìn cổ tay cậu.

Cậu không nói, nhưng cảm thấy bây giờ là một cơ hội tốt, Dư Gia Nghệ bước lại gần Lục Sơ Cảnh.

Dư Gia Nghệ đột nhiên đưa tay tháo tai nghe của Lục Sơ Cảnh, cúi xuống hôn lên đôi môi mỏng của hắn, nụ hôn vô vị nhưng đôi môi rất nóng.

Chọc ghẹo là điều Dư Gia Nghệ rất giỏi, lúc đầu cậu ấy hơi lo lắng nhưng càng về sau thì càng giỏi. Lòng bàn tay tự nhiên đặt lên vai Lục Sơ Cảnh, nhìn hắn ngẩng đầu theo động tác hôn, Dư Gia Nghệ càng hôn càng nghiêm túc.

Eo của cậu lại bị ôm, Dư Gia Nghệ được đưa đến ngồi trên đùi của Lục Sơ Cảnh, sự chủ động bị Lục Sơ Cảnh giành lấy, Dư Gia Nghệ liên tiếp bị những nụ hôn đánh bại.

Dư Gia Nghệ lùi về phía sau, chiếc máy tính trên bàn bị cậu đập vào suýt rớt.

Cậu ngồi ở trên người Lục Sơ Cảnh, đôi mắt đào hoa như muốn hôn, đuôi mắt bị ngón tay của Lục Sơ Cảnh chạm vào, Dư Gia Nghệ thì thào nói: "Anh muốn đi ra ngoài làm việc."

Cậu không muốn bị nhốt nữa

Ngón tay của Lục Sơ Cảnh gập lên, siết chặt ngọc bình an trên vòng tay của Dư Gia Nghệ và nói "ừm".

Hắn không để Dư Gia Nghệ quay lại chỗ cũ mà đưa cậu vào công ty nhà họ Lục, Dư Gia Nghệ biết cậu có tiền án, còn Lục Sơ Cảnh thì chỉ muốn có người giám sát cậu.

Ban đầu Dư Gia Nghệ hơi khó chịu, thậm chí còn cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhưng sau hai, ba tháng, Dư Gia Nghệ dần chấp nhận thực tế – còn hơn bị Lục Sơ Cảnh nhốt.

Khi tan tầm, Lục Sơ Cảnh đến đón, hắn đã hoàn thành phần còn lại của kì học trước thời hạn, hiện tại dành toàn bộ thời gian trong phòng thí nghiệm, hắn luôn rút chút thời gian đón Dư Gia Nghệ mỗi ngày.

Hôm nay cũng vậy, nhưng Dư Gia Nghệ phát hiện ghế lái phụ có thêm một cái túi, ngồi vào rồi vô thức hỏi: "Đây là cái gì?"

Lục Sơ Cảnh nói ngắn gọn: "Quần áo, cho anh."

"Anh có rất nhiều quần áo."

"Vest." Lục Sơ Cảnh giải thích, "Đặt làm riêng."

Cuối cùng Dư Gia Nghệ cũng nhớ ra cách đây không lâu Lục Sơ Cảnh đã nhờ người đo. Cậu không cần phải mặc vest để đi làm nên nghĩ Lục Sơ Cảnh đặt mua bộ quần áo thường ngày cho mình, nhưng không ngờ đó là một bộ vest.

Cậu theo bản năng từ chối: "Anh không cần, chẳng có ích gì."

Lục Sơ Cảnh đang lái xe, hắn nói: "Anh cần nó, ngày mai sinh nhật của mẹ em, anh phải đi cùng em."

Dư Gia Nghệ bất đắc dĩ, ngày hôm sau vẫn phải ngoan ngoãn thay bộ quần áo mà Lục Sơ Cảnh đưa cho, đã lâu không mặc vest, nhìn trong gương có chút kỳ quái.

Cậu không quên vùng vẫy: "Anh không muốn đi."

Lục Sơ Cảnh "ừm" một tiếng, rồi hỏi: "Anh muốn thắt cà vạt hay thắt nơ?"

"... Cà vạt."

Cậu và Lục Sơ Cảnh đều mặc đồ đặt may riêng, từng đường kim mũi chỉ đều khớp với người, Dư Gia Nghệ liếc nhìn Lục Sơ Cảnh thêm vài lần, dáng người hắn đẹp, mặc vest vào càng thêm quyến rũ, chỉ là lạnh lùng quá, lúc cụp mắt trông khá vô cảm

Thật ra, khi Dư Gia Nghệ mới bắt đầu theo đuổi Lục Sơ Cảnh, là do cậu thoáng nhìn thấy lúc đó Lục Sơ Cảnh đứng trong đám người, nhưng như cách biệt với thế giới bên ngoài.

Điều cậu nghĩ lúc đó là hẳn rất thú vị khi có được người này trong tay, rồi để thế giới của hắn chỉ có mình cậu.

Nhưng Dư Gia Nghệ bây giờ mới hiểu rằng những người như Lục Sơ Cảnh là người không nên trêu chọc nhất, nhưng đã quá muộn để cậu hối hận.

"Đang suy nghĩ gì vậy?"

Có người vỗ nhẹ vào sau đầu cậu, Dư Gia Nghệ chưa kịp phản ứng thì Lục Sơ Cảnh đã nắm tay rồi kéo lên xe.

Để tổ chức sinh nhật cho Trần Diên, Lục Lẫm đã mời gần như tất cả những người có thể được mời, lần này ông trực tiếp đặt một khu resort, Dư Gia Nghệ vẫn còn hơi bối rối khi được đưa đến đó.

Trần Diên hôm nay mặc một bộ lễ phục, nhưng bà vẫn bị Lục Lẫm ôm, trên đầu đội một chiếc mũ rộng vành, mơ hồ che gần hết khuôn mặt, nhưng trông rất cao quý.

Lục Sơ Cảnh có đôi mắt trông giống bà, nhưng Trần Diên thích cười hơn hắn, cười lên là khiến người ta muốn lại gần làm quen.

Trần Diên không ở cùng họ được bao lâu, đã cùng Lục Lẫm đi gặp những vị khách khác, Dư Gia Nghệ theo bản năng trốn vào trong góc, nhưng Lục Sơ Cảnh đã kéo cậu ra.

"Anh không biết ai hết!" Dư Gia Nghệ trong lúc giằng co thì thào nói, "Ba của em gọi!"

Ước chừng, Lục Lẫm cũng muốn để Lục Sơ Cảnh làm quen với mọi người, cho nên mới làm ra bữa tiệc lớn như này. Nhìn khắp khu resort thấy thật nhiều biệt thự."

"Lục Sơ Cảnh, lại đây."

Lục Lẫm lại từ xa gọi, lần này giọng điệu rõ ràng là không hài lòng, Dư Gia Nghệ cũng đẩy vai hắn thuyết phục: "Em đừng lo lắng cho anh, đi theo ba đi."

Lục Sơ Cảnh nắm lấy tay cậu và muốn cậu đi cùng mình, Dư Gia Nghệ hoảng hốt: "Anh đi theo làm gì!?"

"Sao anh lại không thể đi theo?"

"..... Em đi đi." Dư Gia Nghệ biết hắn thích được dỗ ngọt, nên chậm rãi dỗ dành, "Anh sẽ ngoan ngoãn chờ em ở đây, không đi lung tung."

Lục Sơ Cảnh có vẻ cau mày, cuối cùng đi theo phía sau Lục Lẫm, Dư Gia Nghệ rảnh rỗi một mình mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên ghế cũng cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

"Dư Gia Nghệ?"

Cậu đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, giọng nói ngập ngừng, nhưng rất hay, trong trẻo ngọt ngào, thậm chí có chút quen thuộc.

Dư Gia Nghệ vô thức quay đầu lại, nhìn thấy một cậu trai có đôi mắt hạnh nhân, trông thật yếu đuối đáng thương.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên cậu đã đoán ra đó là một chiếc Omega.

"Anh không nhận ra tôi?"

Omega lại nói, không chỉ giọng nói mà vẻ ngoài của cậu ta cũng khá quen mắt.

"Tôi là Từ Húc Viên."

Đôi mắt Dư Gia Nghệ hơi mở to, cậu nhớ ra đây là bạn trai cũ của cậu — cũng là mối tình đầu.

Cậu vô thức ngẩng đầu liếc về hướng Lục Sơ Cảnh rời đi, sau đó hoảng sợ hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"