Hư Tình Giả Ý

Chương 35: "Chạy thôi!"




Không khí hơi lạnh, gió lạnh tràn vào cổ áo, nhưng Dư Gia Nghệ lại không cảm thấy lạnh, vì căng thẳng nên toàn thân cậu cảm thấy nóng lên.




"Dư Gia Nghệ?" Đậu Cẩm nhận ra giọng cậu ngay lập tức, bên kia rất ồn ào, Dư Gia Nghệ nghe thấy đầu dây bên kia dần dần im lặng, nghe thấy giọng nói lo lắng của cậu ta: "Mày bị sao vậy?"




"Tao...Hình như bị Lục Sơ Cảnh nhốt lại rồi"




Dư Gia Nghệ nói một cách không chắc chắn, cậu siết chặt điện thoại, tim đập nhanh, vừa bất an vừa chột dạ nhìn về phía đám đông đang xếp hàng.




Giọng Lục Sơ Cảnh bị đám đông át đi, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt mờ mờ giữa dòng người.




Đậu Cẩm khiếp sợ: "Cái gì?! Lục Sơ Cảnh điên rồi à?!"




"Tao cũng không biết" giọng Dư Gia Nghệ nhỏ đến mức chỉ cậu và Đậu Cẩm nghe thấy, "Hôm cuối cùng tao gặp mày, tao cãi nhau với hắn, sau đó... tao nói chia tay"




Tiếng bật lửa vang lên, Đậu Cẩm dựa lưng vào vách tường bên ngoài châm thuốc, lông mày cậu ta nhăn lại, vẻ mặt nghiêm túc.




Từ miêu tả của Dư Gia Nghệ, cậu ta cũng đoán được tình hình hiện tại của Dư Gia Nghệ, lần này tên kia đá phải tấm sắt rồi.




Đậu Cẩm chưa từng thấy Dư Gia Nghệ bất lực như vậy, cậu ta 'chậc' một tiếng nói: "Tao hiểu đại khái rồi, vậy giờ mày tính sao?"




"Lục Sơ Cảnh luôn cử người canh giữ tao, bây giờ tao đang mượn điện thoại để gọi cho mày" Hô hấp của Dư Gia Nghệ càng lúc càng lộn xộn, cậu vừa nói vừa liên tục quay đầu nhìn Lục Sơ Cảnh, "Mày nghĩ cách hộ tao đi, bây giờ tao đang ở cùng hắn trong căn hộ trước kia, chỗ mà đợt trước mày đến ăn lẩu ấy"




"Sắp đến tết rồi, chắc chắn hắn phải ra ngoài lúc nào đó, mày tìm người quan sát dưới lầu, sau đó ——"




Dư Gia Nghệ đột nhiên im bặt, bởi vì đám đông đột nhiên thưa thớt, cậu bắt gặp tầm mắt Lục Sơ Cảnh.




Lục Sơ Cảnh hẳn đang kiểm tra xem cậu ở đâu, hắn nhìn một vòng từ chỗ Dư Gia Nghệ đứng ban đầu, cuối cùng dừng lại ở hàng ghế Dư Gia Nghệ đang ngồi.




Từ góc độ của hắn, Dư Gia Nghệ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hơi cong lưng, có lẽ vì sợ lạnh nên trùm mũ lên.




Mũ áo hoodie che nửa mặt cậu, chỉ lộ sống mũi và cái cằm thon, Lục Sơ Cảnh không thấy mắt cậu nhưng cảm thấy hẳn là Dư Gia Nghệ cũng đang nhìn hắn.




Bây giờ cậu trông như một con mèo ngoan ngoãn đang đợi chủ nhân, loại mèo có bộ lông giá trị nhất, run bần bật trong gió lạnh nhưng vẫn ngồi yên tại chỗ.




Lục Sơ Cảnh chỉ quay đầu xác nhận mọt cái rồi lại ngoảnh mặt đi vì vừa đến lượt hắn mua hàng.




Thật ra Dư Gia Nghệ có một trái tim mạnh mẽ và da mặt dày, chưa từng sợ cái gì, dù cho sếp có đột nhiên gọi đứng dậy báo cáo thì cậu cũng không lo lắng.




Nhưng vừa rồi, khoảnh khắc cậu và Lục Sơ Cảnh nhìn nhau, Dư Gia Nghệ nín thở, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên vì thiếu oxy. Đậu Cẩm ở đầu dây bên kai liên tục gọi tên cậu nhưng Dư Gia Nghệ không dám thốt ra lời gì, vì cậu sợ Lục Sơ Cảnh sẽ nhận ra điều gì đó không ổn, sau đó mọi sự chuẩn bị của cậu sẽ thành công cốc.




Lúc này, Lục Sơ Cảnh cuối cùng cũng quay đầu đi, Dư Gia Nghệ thở hổn hển, hơi lạnh tràn vào khí quản làm cổ cậu ngứa ngáy, ho khan vài tiếng.




Biết không còn nhiều thời gian, Dư Gia Nghệ chỉ có thể nhanh chóng truyền đạt hết ý: "Tao không biết dưới lầu có người trông coi hay không, mày chỉ có thể tự mình cân nhắc tình huống thôi"




Lực chú ý của cậu luôn tập trung vào Lục Sơ Cảnh, nhìn thấy Lục Sơ Cảnh bắt đầu mua đò, hầu kết Dư Gia Nghệ chuyển động, nói nhỏ: "Đậu Cẩm, cảm ơn mày"




Trước khi Lục Sơ Cảnh quay lại, cậu cúp máy, sắc mặt tái nhợt, cậu đưa điện thoại qua, nhỏ giọng cảm ơn.




Cô gái có lẽ cảm nhận được điều gì đó không đúng, nhiều lần muốn nói rồi lại thôi, nhưng thấy Dư Gia Nghệ ngồi yên tại chỗ, cuối cùng cô cũng không nói cái gì.




Cô nhìn thấy một alpha đi về phía họ từ đằng xa, alpha có khuôn mặt đẹp trai, chiều cao nổi trội, trên tay còn cầm một túi đồ ăn phải chờ rất lâu mới mua được từ cửa hàng kia.




Vẻ mặt alpha lạnh lùng, ngoài trừ lúc nhìn beta bên cạnh cô thì khác đi đôi chút, khác thế nào thì cô không biết, cứ như mặt biển phẳng lặng nhấp nhô, cô gái do dự nhưng vẫn đứng dậy rời đi.




Lục Sơ Cảnh đi lại bên cạnh Dư Gia Nghệ, đặt chiếc túi trên tay lên ghế công cộng, cúi người kéo áo khoác lên cho Dư Gia Nghệ.




Hắn hỏi: "Sao anh không kéo khóa lên?"




Khóa kéo của áo khoác đã được Lục Sơ Cảnh kéo lên trước khi đi ra ngoài, nhưng lúc nãy do Dư Gia Nghệ quá lo lắng nên bất giác cởi ra, bây giờ cậu mới cảm nhận được khí lạnh từ đầu đến chân.




Dư Gia Nghệ thở ra khói trắng, cổ họng nghẹn lại, kiếm cớ: "Kéo lên trông giống con gấu lắm"




Lục Sơ Cảnh "ừ" một tiếng, không biết có tin hay không, chỉ nắm tay cậu đứng dậy: "Sẽ bị cảm mất"




"...Không sao, cũng không lạnh lắm đâu"




Lục Sơ Cảnh sờ sờ tóc mái của Dư Gia Nghệ, cậu vô thức siết chặt quai hàm nhìn hắn, không biết là Lục Sơ Cảnh vô tình hay cố ý.




"Anh đổ nhiều mồ hôi lắm" Lục Sơ Cảnh bình tĩnh nói: "Cảm thấy nóng à?"




"Anh..."




Dư Gia Nghệ chưa kịp nói từ "nóng" đã bị Lục Sơ Cảnh cắt ngang, hắn nắm lấy tay Dư Gia Nghệ như thường ngày, chậm rãi nói: "Nhưng tay anh lạnh lắm"




Vừa dứt lời, lòng bàn tay của Dư Gia Nghệ cũng toát mồ hôi lạnh, lòng bàn tay đan nhau của họ trở nên nhớp nháp, Dư Gia Nghệ chắc chắn rằng Lục Sơ Cảnh đã biết được gì đó.




Nhưng dường như Lục Sơ Cảnh không có ý định tiếp tục hỏi, hắn chỉ cần tay Dư Gia Nghệ đút lại vào túi, hơi cúi đầu nói: "Còn muốn ăn gì nữa không?"




Quai hàm của Lục Sơ Cảnh bị ánh đèn chiếu vào trắng như băng, bàn tay trong túi của Dư Gia Nghệ là hơi ấm hắn quen thuộc nhất, Lục Sơ Cảnh không sợ lạnh, trước đây khi đông đến, hắn cũng nắm tay Dư Gia Nghệ như vậy.




Bây giờ đã kiềm chế rồi, khi thời tiết lạnh lên, mỗi khi Dư Gia Nghệ về phòng mà chưa kịp bật điều hòa, việc đầu tiên cậu làm là quấn lấy Lục Sơ Cảnh.




Cậu treo lên người Lục Sơ Cảnh như con koala, sờ soạng lung tung, bởi vì người Lục Sơ Cảnh rất ấm.




Dư Gia Nghệ ngây người một lúc, tay cậu trong túi Lục Sơ Cảnh theo phản xạ ngoắc một cái, chờ đến khi cậu phản ứng lại, cậu hốt hoảng cúi đầu, trì độn nói: "Không cần nữa đâu"




Bánh óc chó mới ra lò đặt trước mặt Dư Gia Nghệ, cậu không có cảm giác thèm ăn, mua bánh óc chó chỉ lại cái cớ thôi.




Lục Sơ Cảnh đi tắm trước, cậu một mình ngồi khoanh chân trên ghế sô pha trong phòng khách. Dư Gia Nghệ thở dài, cuối cùng cũng cầm bánh lên lặng lẽ ăn.




Cửa phòng tắm mở ra, Lục Sơ Cảnh cả người nóng hầm hập bước ra, hắn nhìn thấy bánh óc chó gần như vẫn còn nguyên thì hỏi: "Không ngon à?"




Dư Gia Nghệ ngạc nhiên, theo bản năng nói: "Ngon"




Bánh óc chó rất ngon, trước đây cậu có thể một mình ăn hết một cái to, nhưng bây giờ vì nhiều tâm sự nên ăn không vào.




Điện thoại Lục Sơ Cảnh đột nhiên vang lên, Dư Gia Nghệ vô thức run rẩy, thận trọng nhìn về phía hắn.




Hắn nhìn thấy cái tên trên màn hình hơi cau mày, sau đó trả lời điện thoại với giọng điệu như thường ngày: "Ba"




Xưng hô này khiến Dư Gia Nghệ giật mình, Lục Sơ Cảnh ở bên cậu hai nă, nhưng hắn ít khi kể cậu nghe chuyện trong nhà. Cậu cũng chưa từng thấy Lục Sơ Cảnh gọi điện cho người thân, mọi kỳ nghỉ to nhỏ Lục Sơ Cảnh đều không về nhà, chỉ có khi nghỉ đông và nghỉ hè hắn mới quay về.




Trong phòng yên ắng, Dư Gia Nghệ làm việc gì cũng nhẹ tay nhẹ chân, ngay cả khi Lục Sơ Cảnh không bật loa ngoài cậu vẫn nghe thấy giọng của cha Lục ở đầu bên kia.




Hai cha con họ nói chuyện lạnh nhạt như nhau, chỉ có giọng của cha Lục nghe có vẻ lớn tuổi hơn, nghe cũng uy nghiêm hơn Lục Sơ Cảnh, ông hỏi thẳng vấn đề: "Con đang yêu đương với beta à?"




Lục Sơ Cảnh cụp mắt xuống, hẳn cha Lục đã biết chuyện này từ 2 năm trước rồi, lần đầu tiên hắn đưa Dư Gia Nghệ vào viện chắc đã có người báo cho cha Lục.




Hắn trả lời không có áp lực gì: "Ừ"




Dư Gia Nghệ trợn mắt, không ngờ Lục Sơ Cảnh lại bình tĩnh thừa nhận như vậy, cậu vốn tưởng cha Lục sẽ ngăn cấm Lục Sơ Cảnh yêu đương với beta, nhưng ngoài ý muốn là cha Lục chỉ nói: "Tết dẫn cậu ấy về đi, mẹ con muốn gặp"




Cậu ngu ngơ bị điểm danh, Dư Gia Nghệ không thể tin nổi nhìn về phía Lục Sơ Cảnh, cậu đang định nói "Không cần đâu", Lục Sơ Cảnh đã đồng ý trước: "Được"




Thời gian giao lưu của hai người rất ngắn ngủi, Lục Sơ Cảnh vừa dứt lời, cha Lục chỉ lạnh nhạt "Ừ" một tiếng rồi điện thoại vang lên âm thanh tút tút.




Dư Gia Nghệ ngập ngừng hỏi: "Em muốn dịp tết đưa anh về...ra mắt gia đình à?"




Không hiểu sao mấy chữ cuối cậu nói càng nhỏ, như thể nói xong bị phỏng miệng vậy.




"Ừ" Lục Sơ Cảnh nói, "Anh là con dâu nuôi từ bé mà, đi ra mắt phụ huynh với em không phải là chuyện thường sao?"




"..."




Lúc này Dư Gia Nghệ không biết nên tán thưởng sụ chuyên nghiệp của Lục Sơ Cảnh hay không, ngay cả cậu cũng quên luôn việc mình mất trí nhớ, nhưng Lục Sơ Cảnh vẫn nhớ rõ về giả thiết con dâu nuôi từ bé này.




Lục Sơ Cảnh lấy một miếng bánh óc chó đưa lên miệng Dư Gia Nghệ, trầm giọng nói: "Là anh muốn đi cùng em"




Bánh óc chó áp lên môi cậu, Dư Gia Nghệ nhìn Lục Sơ Cảnh chằm chằm, vô thức mở miệng ngậm lấy. Đầu lưỡi của cậu không cận thận liếm phải tay Lục Sơ Cảnh, làm đầu ngón tay Lục Sơ Cảnh ướt đẫm.




Lục Sơ Cảnh nhìn cậu chằm chằm lặp lại: "Là anh muốn về với em"




Dư Gia Nghệ bất giác lùi lại, dựa lưng lên ghế, tự nhủ thuyền đến cầu tự thẳng, mơ hồ đồng ý.




Sau khi Dư Gia Nghệ đồng ý, cậu bắt đầu hối hận, ngay cả khi ngủ cậu vẫn lo lắng, bất an cuộn tròn người lại.




Cậu nhắm mắt nằm trên giường, Lục Sơ Cảnh vẫn còn viết luận văn trên bàn làm việc. Vì sợ cậu đang ngủ, đèn trong phòng tắt ngúm, Lục Sơ Cảnh cũng không bật đèn bàn, chỉ dựa vào ánh sáng màn hình máy tính gõ gõ.




Lục Sơ Cảnh gõ bàn phím rất nhẹ nhàng, nhưng Dư Gia Nghệ vẫn không ngủ được, một bên má cậu áp lên gối, lông mi rũ xuống, nhưng lông mày lại nhăn lại.




Một lát sau, Dư Gia Nghệ nghe thấy tiếng Lục Sơ Cảnh đứng dậy, Lục Sơ Cảnh cũng bò lên giường.




Sống lưng Dư Gia Nghệ căng chặt, thầm đếm ngược 3 giây, thật vậy —— Cánh tay Lục Sơ Cảnh duỗi ra, nhẹ nhàng ôm cậu vào ngực.




Cậu dựa đầu vào ngực Lục Sơ Cảnh, bàn tay Lục Sơ Cảnh đặt trên eo nặng như chì, đây là tư thế ngủ quen thuộc nhất của Dư Gia Nghệ. Theo thời gian, bả vai căng thẳng của cậu dần thả lỏng ra.




"Dư Gia Nghệ"




Thanh âm Lục Sơ Cảnh vang lên bên tai cậu, Dư Gia Nghệ không phân biệt được Lục Sơ Cảnh đang nói chuyện với mình hay chỉ gọi vậy thôi.




Dường như Lục Sơ Cảnh không cần Dư Gia Nghệ trả lời hắn nhẹ nhàng hỏi: "Chúng ta trở lại như trước đây được không?"




Hắn như đang kể một câu chuyện trước khi đi ngủ, chậm rãi nói: "Anh có thể thích em, dính em, không bao giờ nói chia tay như trước đây không?"




"Em sẽ không hung dữ với anh, cũng không đối xử với anh như trong kỳ nhạy cảm nữa, nếu anh không muốn thì em không bắt anh trải qua kỳ nhạy cảm với em nữa, được không?"




"Em sẽ không theo dõi anh, anh muốn tiếp tục đi làm cũng được, không muốn đi làm thì có thể ở nhà, nhưng anh phải về nhà trước 10 giờ tối, không được quá thân mật với người khác, dù là alpha, beta hay omega"




"Em đã lùi rất nhiều bước như vậy rồi, anh lùi một bước được không?"




Có lẽ vì mấy ngày nay Dư Gia Nghệ diễn quá xuất sắc nên Lục Sơ Cảnh như đứng cạnh vũng bùn, hắn biết giẫm xuống sẽ như thế nào, nhưng vẫn muốn đặt chân vào.




Nhưng lần này Lục Sơ Cảnh đã học được một bài học, tiền đề là Dư Gia Nghệ sẽ thích hắn như trước kia, yêu hắn như trước kia.




Đây là điều kiện cần.




Hắn biết Dư Gia Nghệ đang giả vờ ngủ, nhưng hắn không cần câu trả lời vội, hắn chỉ kéo chăn bông lên giúp Dư Gia Nghệ.




Dư Gia Nghệ nghe hết những gì hắn nói, cơn buồn ngủ của cậu biến mất không còn tăm hơi. Lục Sơ Cảnh là con cưng của trời, nhưng hắn đã nhân nhượng rất nhiều trong mối tình này, giống như hắn nói, hắn đã lùi rất nhiều bước.




Nếu không phải vì thích thì không ai nguyện ý làm như vậy.




Hơi thở của Dư Gia Nghệ nặng nề, cậu biết Lục Sơ Cảnh đang cho cậu lựa chọn, chọn hòa giải với hắn như không có chuyện gì xảy ra, hoặc chọn đấu tranh đến cùng, cuối cùng hai bên cùng thiệt.




Trước đây khi hai người cãi vã, Lục Sơ Cảnh là người cúi đầu trước, nhưng Dư Gia Nghệ không thể đưa ra đáp án, cậu chưa từng bị bệnh khó chọn, nhưng lần này cậu bị giằng xé giữa hai sự lựa chọn.




Cậu ngẫm nghĩ một hồi, nếu không thì cứ như thế này đi? Nhưng khi nghĩ lại, Dư Gia Nghệ lại nghĩ, mình thật sự muốn như vậy sao?




Dư Gia Nghệ rối rắm suốt 4 ngày, Lục Sơ Cảnh vẫn luôn kiên nhẫn với Dư Gia Nghệ, ngay cả trong việc này cũng vậy.




Tết nguyên đán đang đến gần, Lục Sơ Cảnh càng ngày càng bận rộn hơn vì nhóm thí nghiệm của họ tiến vào giai đoạn cuối. Dư Gia Nghệ nhớ rằng trước đó Lục Sơ Cảnh nói với cậu rằng kết quả thí nghiệm sắp được công bố, nhưng cậu không biết Lục Sơ Cảnh làm thí nghiệm gì.




Dư Gia Nghệ sớm đã quen ở nhà một mình, thời gian không phải đi làm cậu rất nhàn nhã và lười biếng, chơi hết trò này đến trò khác.




Hôm nay cũng vậy, cậu phá đảo một trò chơi RPG, khi đang cao trào, đột nhiên có người gõ cửa căn hộ. Dư Gia Nghệ vô cùng sợ hãi, phản ứng đầu tiên của cậu là có trộm đột nhập giữa ban ngày.




Dư Gia Nghệ thả tay cầm chơi game xuống, cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn đi về phía cửa, lờ mờ nghe được tiếng phá khóa, sau đó tiếng đá cửa "rầm rầm"




Dư Gia Nghệ đột nhiên nhận ra là không có tên trộm nào ngu ngốc như vậy. Có lẽ mấy ngày qua Lục Sơ Cảnh chăm sóc cậu quá tốt, phản ứng của Dư Gia Nghệ trở nên chậm chạp. Cuối cùng cậu cũng nhớ ra việc mình làm mấy ngày trước.




"Sầm——"




Sau khi âm thanh rơi xuống vang lên, cánh cửa bị khóa không còn lành lặn từ từ mở ra, Đậu Cẩm đầu đầy mồ hôi đứng bên ngoài, cậu ta mặc hoodie, xắn tay áo lên tận khuỷu tay.




"Đệt!" Đậu Cẩm nhìn thấy con dao gọt hoa quả trên tay Dư Gia Nghệ thì hùng hổ nói: "Mỗi ngày tao ở ngoài kia lo trước lo sau vì mày để bây giờ mày cầm dao gọt hoa quả chờ tao vậy à?"




Dư Gia Nghệ vẫn chưa hoàn hồn, vẻ mặt ngu ngốc chưa từng thấy, có lẽ là bị tình huống đột ngột này làm cho đờ người.




Cậu ta lôi kéo Dư Gia Nghệ đang ngẩn người tại chỗ ra ngoài, lau mồ hôi trên trán, ném bừa con dao xuống đất nói: "Chạy thôi!"




"Mày bị Lục Sơ Cảnh dụ dỗ rồi đúng không?"