Đừng đụng vào người tôi
Edit by Mozzarelluoi
____________________
Dư Gia Nghệ và Trần Thụy Khanh là bạn cùng phòng, phòng của họ là phòng đôi, đắt hơn phòng bốn người nhiều, nhưng hai người đâu thiếu tiền, thoải mái là chính.
Hơn 9 giờ, Trần Thụy Khanh bận bịu cuối cùng cũng trở về ký túc xá, nhìn thấy Dư Gia Nghệ ngồi trên ghế tựa thì vẻ mặt đầy khiếp sợ nói: "Mày có sao không vậy? Ba tối liên tiếp tao về phòng đều thấy mày cả, mày định sửa tính à?"
Dư Gia Nghệ cũng không biết mình đang làm gì, cắn bút, vẻ mặt u sầu, cầm bút viết nghệch ngoạc lên giấy.
"Mày đang làm gì thế?" Trần Thụy Khanh thò đầu nhìn: "Làm bài tập à?"
Dư Gia Nghệ vò tờ giấy thành một cục, ném vào thùng rác, chống cằm nói: "Làm xong lâu rồi, đang nghĩ chuyện khác"
"Chuyện gì?"
Dư Gia Nghệ đẩy ghế đến trước mặt Trần Thụy Khanh: "Đang nghĩ về cậu Alpha kia"
Cậu nhìn mày, trông rất buồn rầu: "Tao đang nghĩ cách để lấy phương thức liên lạc của cậu ấy đó"
"Ủa, kỳ vậy?" Trần Thụy Khanh nói kháy: "Ngay cả thông tin liên lạc cũng chưa lấy được luôn?"
Dư Gia Nghệ cười cười, không vội chút nào: "Cho đến giờ tao chỉ mới biết tên của cậu ấy thôi"
Trần Thụy Khanh tò mò: "Sao mày không đi điều tra đi?"
Dư Gia Nghệ cười khẩy, lời nói mang đầy ý thú vị ác ý: "Điều tra thì đâu còn thú vị nữa, có một số người thích được từ từ tìm hiểu hơn"
Cậu nhướng mày hỏi: "Thế không thú vị hơn sao?"
Đặc biệt là đối với những người nhìn như tảng băng di động giống Lục Sơ Cảnh, không biết khi ở chung thì sẽ thế nào, không biết tính tình có khác đi không.
Trần Thụy Khanh mở ngăn kéo tủ, lấy đồ ngủ của mình ra, không chút hứng thú nào nói: "Mày thích là được, đừng để mình đến khi tốt nghiệp rồi mà vẫn chưa có phương thức liên lạc của người ta"
"Tao không vội" Đôi mắt hoa đào của Dư Gia Nghệ tràn ngập gió xuân, chậm rãi nói: "Tao rất có kiên nhẫn"
Trước đây cậu chưa từng có loại kiên nhẫn này, nhưng khi gặp Lục Sơ Cảnh, Dư Gia Nghệ thấy rất ngạc nhiên vì khuôn mặt và dáng người của Lục Sơ Cảnh rất hợp khẩu vị của cậu, đức tính kiên nhẫn của cậu được tỏa sáng hơn bao giờ hết.
Dư Gia Nghệ vốn muốn chờ đến một thời điểm nhất định sẽ ra tay, nhưng không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy, Trần Thụy Khanh vừa bước vào phòng tắm, khi cầm di động lên xem tin tức trên diễn đàn, hai mắt sáng rực.
Ban đối ngoại là ban trực thuộc Hội sinh viên, với tư cách là phó ban, Dư Gia Nghệ tất nhiên có trong nhóm chat của hội.
[Hội trưởng]: Đuỵt cụ! Có chuyện lớn!
[Hội trưởng]: {Hình ảnh}
[Hội trưởng]: Tân sinh năm nay đẹp trai vl! Thủ khoa đầu vào đại học 736 đó!
[Hội trưởng]: Tao tìm được thông tin của cậu ấy rồi, hình như còn là một Alpha cao cấp đó, taiaj sao cậu ấy có thể lấy hết tinh hoa trời đất như vậy cơ chứ?
Theo sau là mấy câu thể hiện sự ghen ăn tức ở của hội trưởng, Dư Gia Nghệ bị chọc cười thành tiếng.
Ngón tay của cậu dừng trên màn hình một chút, click vào hình ảnh hội trưởng gửi đến và ngạc nhiên trong phút chốc.
Bức ảnh là ảnh thẻ của Lục Sơ Cảnh, hình như là mới chụp với phông nền xanh sau lưng.
Tóc được vén hết ra sau đầu, đôi lông mày sắc bén nhưng vẫn có nét ngây ngô, ánh mắt hờ hững nhìn vào camera, môi mỏng mím chặt.
Dù không cười nhưng vẫn làm cho người ta thấy đẹp.
Dư Gia Nghệ nhìn thêm vài lần, càng xem càng thấy thích, xong còn lưu ảnh về máy.
Khi cậu quay lại màn hình chat, tin tức giống như một vụ nổ, ngay cả những người hay lặn mất tăm cũng ngoi lên hóng.
[Hội trưởng]: Bây giờ! Cho mấy người cơ hội nói chuyện với ẻm khi ẻm đại diện tân sinh lên phát biểu này! Ai muốn!
[Trưởng ban tổ chức]: Tao! Tao! Tao! Tao muốn!!!
[Trưởng ban tuyên truyền]: Bọn mày có người yêu cả rồi thì tranh làm gì! Nhường tao đi!
[Phó hội trưởng]: Đm, đồ chó! Tao ngày nào cũng phải làm trâu làm ngựa cho mày, sao chuyện tốt như vậy lại không nói tao trước?
Hội trưởng nhắn một cái meme nghiêm túc, tỏ vẻ ¾¾ "Phải liêm chính"
Dư Gia Nghệ nằm ngửa trên giường, tâm trạng đang rất tốt, khóe miệng bất giác nở một nụ cười.
Cậu mở khung chat với hội trưởng "rất liêm chính" ra, thành thục gửi tiền, thấy bên kia nhận tiền nhanh như chớp thì nín cười nhắn:
[Không ăn cá]: Tao muốn đi nói chuyện với ẻm, mở cửa sau cho tao đi
[Hội trưởng]: Mày trnah với hội omega làm gì, thích người ta rồi à?
Dư Gia Nghệ biêt Đậu Cẩm kiểu gì cũng trả lại tiền, tiếp tục đùa với cậu ta.
[Không ăn cá]: Nhận tiền rồi.
[Không ăn cá]: Có chịu cho đi cửa sai không đây?
[Hội trưởng]: Cho ngay và luôn!
Làm việc với hội trưởng rất sảng khoái, không lâu sau, Dư Gia Nghệ được chia sẻ một đường liên kết.
Tên trên mạng của Lục Sơ Cảnh cũng là tên thật của hắn, Dư Gia Nghệ lần đầu tiên thấy có người trẻ lại dùng tên thật trên mạng xã hội.
Cậu suy nghĩ một lúc, viết trong khung giới thiệu là: [Chào đàn em, anh là người phụ trách nghi thức nhập học của tân sinh viên, nhấn đồng ý hộ anh với]
Dư Gia Nghệ cầm điện thoại đợi một lúc lâu, chờ đến khi Trần Thụy Khanh tắm rửa xong, Lục Sơ Cảnh vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn.
Trần Thụy Khanh trùm khăn lên đầu, nhìn tin nhắn trong nhóm, nghi ngờ nhìn Dư Gia Nghệ: "Hội trưởng nói có người làm rồi, là mày đúng không?"
"Tất nhiên rồi" Dư Gia Nghệ thừa nhận, lại còn hỏi ngược lại: "Không thì còn ai nữa?"
"Cậu ấy chấp nhận lời mời kết bạn chưa?"
Dư Gia Nghệ tủm tỉm nói: "Chưa, nhưng chắc chắn sẽ chấp nhận thôi"
Dù sao thì đây cũng là vì công việc.
Nói cong, Dư Gia Nghệ quăng điện thoại lên tủ đầu giường, vào phòng tắm rửa ráy.
Mỗi lần cậu tắm thì đều tắm rất lâu, sau mười mấy phút từ tốn tẩy rửa, Dư Gia Nghệ mới ra khỏi phòng tắm, Lục Sơ Cảnh vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của cậu.
Dư Gia Nghệ đã đoán trước được, không lo chút nào, để ăn mừng có WeChat của Lục Sơ Cảnh, cậu gọi cơm hộp, còn tiện thể mua thêm một phần cho Trần Thụy Khanh.
Chờ đến khi cậu ăn xong cơm, kiểm tra điện thoại thêm lần nữa, Dư Gia Nghệ mới phát hiện Lục Sơ Cảnh đã chấp nhận.
Thời gian là hai tiếng trước.
[Lục Sơ Cảnh]: Xin chào.
Cậu cố tình chờ thêm vài phút mới trả lời Lục Sơ Cảnh.
[Không ăn cá]: {File.jpg}
[Không ăn cá]: Đàn em, đây là tài liệu liên quan đến đại diện tân sinh phát biểu, chắc em đã viết xong bài phát biểu rồi đúng không?
[Lục Sơ Cảnh]: Xong rồi
[Không ăn cá]: OK, ngày mốt nhớ đến sớm một chút, 7 rưỡi bắt đầu thì đến lúc 7 giờ đi
[Lục Sơ Cảnh]: Vâng.
Rất kiêu ngạo.
Đây là cảm nhận của Dư Gia Nghệ sau khi nói chuyện với Lục Sơ Cảnh, cậu đoán được Lục Sơ Cảnh chỉ biết đến công việc, sẽ không chịu nói chuyện khác với cậu đâu.
Dư Gia Nghệ ngón tay lên màn hình điện thoại, cuối cùng vẫn gửi thêm vài tin.
[Dư Gia Nghệ]: Nếu có chuyện gì thì cứ hỏi anh.
[Dư Gia Nghệ]: Nói cũng trùng hợp thật, thế mà đội trưởng lại phân cậu cho anh phụ trách, có nhớ anh không? Hôm nay anh gặp cậu lúc phát nước đấy!
Giống hệt như Dư Gia Nghệ nghĩ, Lục Sơ Cảnh vẫn rất lạnh lùng.
[Lục Sơ Cảnh]: Có nhớ
Ý từ chối nói chuyện linh tinh rất rõ, đến mức này rồi, Dư Gia Nghệ cũng hiểu ý.
[Dư Gia Nghệ]: Ò, ngủ ngon nhé.
Tất nhiên, cuộc hội thoại kết thúc bằng lời chúc ngủ ngon của Dư Gia Nghệ, hai ngày sau, cậu cũng không nhắn cho Lục Sơ Cảnh nữa.
Theo đuổi người ta không phải là cứ dính sát là được, cậu không nên thân quá với Lục Sơ Cảnh, làm bộ thân thiết sẽ khiến người ta phản cảm.
Cậu bảo Lục Sơ Cảnh đến lúc 7 giờ, nhưng cậu đến sớm hơn nữa.
Trước khi đến hội trường, Dư Gia Nghệ đã cố chọn những bộ đồ mà mình chưa từng mặc, một chiếc áo sơ mi trẳng được là ủi phẳng phiu và một chiếc quần jean đơn giản.
Dư Gia Nghệ đến sớm, hội trường hiện chỉ có hội trưởng.
Hội trưởng tên là Đậu Cẩm, cũng là Alpha, Dư Gia Nghệ học cùng trường cấp 3 với hội trưởng thế nên rất thân với nhau.
"Hiếm thấy nhể!" Đậu Cẩm nhướng mày: "Mấy khi thấy mày tham gia kiểu hoạt động thế này"
Dư Gia Nghệ chậm rãi bước tới: "Giờ mày được thấy rồi đó"
"Đúng lúc lắm, tao muốn hỏi sao mày lại chịu đút lót 10.000 tệ cho tao để đi của sau, giao lưu với Alpha đó làm gì vậy?"
"Tất nhiên là" Dư Gia Nghệ nửa đùa nửa thật: "Tao muốn theo đuổi cậu ấy"
Đậu Cẩm há hốc mồm, còn muốn hỏi gì đó, nhưng có âm thanh ngoài cửa.
Cửa vừa mở ra, bước vào là những thờ lặn trong hội, thế mà bây giờ lại tụ tập đông đủ.
Đậu Cẩm đảo mắt: "Bình thường cần giúp thì lặn mất tăm, ai cũng bảo có việc, sao hôm nay rảnh cả thế?"
Trưởng ban tổ chức là một Omega xinh đẹp, cô cười nói: "Tất nhiên là đến xem đàn em khóa dưới đẹp đến mức nào rồi"
"Mày nhìn đi" Cô hất cằm về phía Dư Gia Nghệ: "Dư Gia Nghệ được đến, sao tao lại không được?"
Dư Gia Nghệ cười cười không nói gì.
Cậu ngồi im trong góc, nghe họ nói chuyện, không câu nào mà không có Lục Sơ Cảnh.
"Ầy, Lục Sơ Cảnh là bạn học cùng lớp với em gái tao, nghe nói cậu ấy là con trai của nhà họ Lục thì phải?"
"Nhà họ Lục nào?"
"Còn Lục nào được nữa? Thuốc ức chế và miếng dán ngăn mùi chúng ta hay dùng là của nhà họ làm đấy!"
Dư Gia Nghệ nghe vậy, hai chân đang đong đưa đột nhiên dừng lại, quay đầu lại muốn tiếp tục nghe họ buôn dưa, nhưng tiếng trò chuyện lại nhỏ dần.
Bởi vì cửa trước lại mở ra, Lục Sơ Cảnh đi vào.
Hắn vẫn như vậy, vẻ mặt trầm tĩnh nhưng lại đẹp đến mức hút hết ánh nhìn của mọi người.
Dư Gia Nghệ nhìn thấy đám người đang ngo ngoe rục rịch, dứt khoát đứng lên, đi đến trước mặt Lục Sơ Cảnh, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cậu nên đi theo anh không lại bị bọn họ chặn lại hỏi đủ điều đấy"
Bước chân của Lục Sơ Cảnh dừng lại, hắn cao hơn Dư Gia Nghệ, mắt nhìn qua đỉnh đầu Dư Gia Nghệ thấy được hội đang tụ tập ở kia.
Hắn do dự, nhưng vẫn đi theo Dư Gia Nghệ ra ngoài cửa.
Thật trùng hợp, hôm này Lục Sơ Cảnh cũng mặc sơ mi trắng, bước đi cùng nhau rất xứng đôi vừa lứa.
Dư Gia Nghệ dẫn Lục Sơ Cảnh đến một phòng học trống, tin đồn về cậu quá nhiều, cậu vào hội sinh viên cũng chỉ vì quen Đậu Cẩm, những người khác không thân quen gì với cậu cả.
Lục Sơ Cảnh ngồi ở vị trí gần cửa nhất, Dư Gia Nghệ không ngồi cạnh mà kéo ghế ngồi trước mặt Lục Sơ Cảnh.
Cánh tay cậu đặt trên bàn Lục Sơ Cảnh, một tay lười biếng chống cằm.
Dư Gia Nghệ cậu được câu không cố tìm đề tài nói chuyện: "Đàn em này, bản thào bài phát biểu cho anh xem qua được không? Để anh kiểm tra lại"
Lục Sơ Cảnh không nói gì nhưng vẫn đưa tờ giấy A4 qua.
Có lẽ là làm cho xong chuyện nên bài phát biể rất rập khuôn.
Dư Gia Nghệ xem qua vài lần, mỉm cười và trả lại bài phát biểu, và sau đó hỏi: "Cậu là thủ khoa đại học A năm nay à?"
"Chắc vậy"
"Thành tích của cậu luôn tốt vạy sao?"
"Gần như thế"
"Vậy chắc cậu thường xuyên lên diễn thuyết rồi nhỉ, có hồi hộp không?"
"Không"
Dư Gia Nghệ cách vài phút lại hỏi một câu, gần đến thời gian, cậu chỉ tay về mình hỏi: "Vậy để anh kiểm tra trí nhớ của cậu chút nhé, có nhớ tên anh không?"
Lục Sơ Cảnh nhìn khuôn mặt của Dư Gia Nghệ, hắn cẩn thận quan sát vài giây, sau đó cụp mắt xuống nói: "Dư Gia Nghệ"
Dư Gia Nghệ lúc này mới phát hiện hai mí mắt của Lục Sơ Cảnh rất sâu, khi nâng mi nhìn người trông rất thâm thúy.
Dư Gia Nghệ cũng thích giọng nói của hắn, không cao không thấp, ở một độ cao phù hợp
Dư Gia Nghệ cũng không hiểu vì sao lại hợp gu mình đến thế.
Cậu đột nhiên nghiêng người, khi Lục Sơ Cảnh không kịp phản ứng, duỗi tay giúp Lục Sơ Cảnh chỉnh lại cổ áo sơ mi
Vẻ mặt Lục Sơ Cảnh hơi ngẩn ra
Beta không cso mùi pheromone, nhưng khi beta này lại gần, Lục Sơ Cảnh ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt như hương bạch trà, nhẹ nhàng thoảng qua mũi hắn.
Hắn cúi đầu, duỗi tay vỗ cổ áo chính mình, lạnh lùng nói: "Sau này đừng chạm vào người tôi nữa"
"Xin lỗi" Biểu cảm của Dư Gia Nghệ có chút áy náy, đuôi mắt cảm thấy tủi thân cụp xuống, vuốt mũi giải thích: "Anh bị ám ảnh cưỡng chế nhẹ, thấy cổ áo cậu hơi lệch nên giúp cậu sửa một chút"