Nó và Salazar đã khởi hành đi đến thế giới Muggle mà ông ta căm ghét, hận thù. Trong phiên chợ ồn ào, dòng người đông đúc đi qua đi lại.
"Đây là nước Pháp mà con nói ư? Chẳng khác gì tụi nước Anh hết." Salazar thỏ thẻ bên tai nó, có vài người va vào bên vai của ông ta rồi đi quắt, trên vai của những người phụ nữ còn mang một cái rổ to lớn.
"Suỵt, ông đừng có làm chuyện gì quá khác thường. Hơn nữa, nước Pháp chỉ mới được hình thành từ hồi thế kỉ IX." Nó đưa ngón trỏ đặt bên miệng rồi thì thầm giải thích. Ông ta đang hỏi nó tại sao đất nước này trông có vẻ nghèo nàn hơn so với hồi ở nước Anh.
"Chúng ta cần ra bờ biển nên cứ việc đi thẳng tới khi qua tới cảng rồi băng qua nước An giê ri thuộc địa của người Berber. Thật may mắn vì hiện tại vẫn chưa là giai đoạn chiến tranh nổ ra." Nó đi nhanh qua những dòng người hỗn độn ở phiên chợ. Còn nhìn thấy được vài cái xác ở dưới đất lênh thênh chết đói đã lạnh ngắt. Không có ai đến để mang cái xác đi cả.
"Tôi sẽ cầu nguyện cho họ." Ông ta nói với ý đồ muốn nó đi nhanh hơn rời khỏi chỗ này. Nó liếc ông ta một cái hờn dỗi nói:" Một thế kỉ man rợ đó ông Salazar."
Hai người bước đi nhanh hơn, nếu mà nói thì Harry thậm chí có thể dùng độn thổ để đi thẳng đến Ai Cập. Nhưng tiên quyết một điều, nơi đó khá xa so với nước Anh. Phải đến được nước An Giê Ri thì nó mới có thể độn thổ mang theo ông ta đến thẳng Ai Cập.
Mất khoảng một tuần để hai người di chuyển được ra bên cảng, mấy con đường ở thế kỉ này vẫn chưa được làm lại đoàng hoàng, mấy sỏi đá trơn trượt có thể làm người khác bất cẩn vấp té bất cứ lúc nào. Bên cái vách đá, dưới đường thì có vài cái xác chết ngủm vì bất cẩn ấy đấy.
Nó lội qua rồi mua thẳng một con thuyền nhỏ. Trước đó, Salazar đã đi chuẩn bị các vật dụng cần thiết cho chuyến đi vượt biển.
"Khá kinh ngạc khi chúng ta có ra được tới tận đây, sao cậu không dùng độn thổ để đi thẳng ra nước Pháp hay địa điểm nào đó. Độn thổ liên tục ấy." Salazar nói
"Nếu ông muốn thu hút mấy kẻ địch của ông đến càng mau càng tốt thì cứ việc, ông Salazar ạ. Ông nghĩ kẻ địch cảm nhận được phép độn thổ trong nước Anh, họ sẽ dễ gì bỏ qua cho ông sao. Giờ ông nên nhớ là ông chẳng khác cái miếng thịt nguội ở khu ổ chuột. Chúng ăn ngấu nghiến ông, giành giật ông cho đến khi đã không còn cái gì." Nó trả lời ông ta thật dứt khoát, so với mấy câu hỏi có vẻ điềm đạm hay là mắc cười thì nó cũng không có quá nhiều kiên nhẫn.
"Cậu là một Bạch Phù Thủy" Ông ta nói rất chắc chắn:" Nhưng cậu vẫn có thể dùng cả Hắc Ma Pháp để cứu ta. Điều duy nhất ta được biết, một Bạch Phù Thủy có thể dùng cả Hắc Ma Pháp đồng nghĩa với việc cậu cũng rất mạnh mẽ."
"Thậm chí, sau này, tương lai, cậu sẽ là một phù thủy vĩ đại."
Mấy 3 ngày để đến An Giê Ri, sau đó, vừa thả thuyền đem bán giá rẻ. Nó cùng Salazar đã chọn một nơi kín đáo để độn thổ đến Ai Cập.
Cả hai được thả xuống ở nơi bãi cát vàng hoang vắng. Nó loay hoay mắt tìm kiếm hướng đi. Nó có từng đến Ai Cập một lần, khi đó, người ta cũng đang trong quá trình đi tìm mấy thứ khảo cổ hay khám phá Kim Tự Tháp. Duy một điều, nó không biết bên trong Kim Tự Tháp, cái món đồ của lão Merlin đặt ở đâu trong đó.
Có thể là đỉnh của Kim Tự Tháp hay cũng có thể là đáy của Kim Tự Tháp, không hề có kết quả trừ khi nó đã khám phá ra cả nơi rộng lớn huyền ảo đấy.
"Hãy đi hướng đông." Ông ta nói bất chợt, đôi mắt đỏ của ông ta lóe sáng khác thường rồi biến mất đi tia sáng đó. Nó còn cho rằng nó gặp ảo giác. Nó không biết điều đó có nghĩa là gì. Nhưng việc đi theo hướng đông theo lời ông ta nói cũng là một chuyện không tồi.
Chỉ một khoảng một tiếng để cả hai di chuyển đến một ngọn đồi cát hoang vắng nắng oi bức đến nỗi đốt cháy làn da trắng mảnh dẻ của nó. Salazar thì vẫn điềm nhiên như không hề bị gì.
"Harry, hãy đợi ở ngoài, chỉ chừng 2,3 tiếng thôi." Ông ta dừng chân, sự nguy hiểm của ông ta được bộc lộ rõ ràng hơn ở góc khác. Dù bây giờ ông ta chẳng còn chút ma lực nào để chiến đấu. Với ngoại hình ốm nhom của ông ta thì nó tin chắc ông ta vẫn có thể dễ dàng di chuyển và chiến đấu một cách ngoạn mục hơn.
"Được thôi, nếu có chuyện gì hãy la lên, tôi sẽ chạy vào. Đừng để dính vào nguy hiểm." Nó gật đầu, lời nói có đôi phần quan tâm hay lo lắng.
"Cảm ơn, Harry, con là một người thật thiện lương đấy." Ông ta cười khúc khích. Trong ngoại hình của một tên đàn ông trung niên như thế thì nó có cảm giác hơi đáng sợ đôi phần.
Ông ta biến mất tăm hơi ngay sau đó. Nguồn ma lực duy nhất mà nó cảm nhận được đâu đây chính là ở phía dưới bãi cát vàng hoang mạc cùng ánh mặt trời rực lực thiêu đốt từ tấc da. Mồ hôi trên trán, lưng nó nhễ nhại. Nó chẳng khác gì miếng thịt nướng ỉ ôi ở nơi lò lửa này.
Nó mới dùng phép làm lạnh cho nó. Điều đó khiến cho nó đỡ hơn phần nào, đối chọi được với cơn say nắng thình lình, giờ nó mới bình tĩnh cảm nhận rõ ràng hơn về nguồn ma lực đang di chuyển phía dưới chân nó. Chỉ sau 1 tiếng duy nhất, nguồn ma lực yếu ớt bỗng mạnh mẽ hơn, cũng mang phần nào tàn ác hơn hẳn.
"Harry.." Giọng nói xuất hiện từ đằng sau nó, Salazar đã khôi phục lại nguồn ma lực của chính bản thân ông ta. Đôi mắt thâm tối của ông ta bây giờ vừa sáng chói lại mang theo cảm giác ủy mị sâu sắc.
"Ông.." Nó không biết nói gì, lời nói thì ngập ngừng ngay bên miệng.
Ông ta cười, dường như chẳng hề có sự thay đổi gì với lúc ông ta chẳng còn ma lực. Tuy nhiên, nó vẫn cảm thấy ông ta thật ám ảnh. Phải, là sự ám ảnh.
"Về nước Anh thôi." Ông ta thì thào:"Cậu sẽ không cần phải lo lắng cho ta nữa đâu. Nào, giờ, ta sẽ báo đáp ân nghĩa của cậu. Harry.."
Thật rùng rợn.
Nó xém chút nữa đã quất cẳng lùi lại. Nhưng lí trí thì níu giữ nó không cho nó đi. Ông ta bắt lấy tay nó. Bên tai nó vẫn còn cồn cào giọng của ông ta lẩm nhẩm:"Ivanrs, ta sẽ về, nhanh thôi.."
Chỉ trong vài giây vặn vẹo ở trong chiều không gian của chiêu độn thổ nồng mùi Hắc Ma Pháp bất kể. Người đàn ông mái tóc đen tiều tụy cùng đôi mắt khác biệt chính con người vô cảm của ông ta. Chỉ vài giây, nó mở mắt đã ở nơi lâu đài thô sơ quen thuộc cùng với cơn trào dạ dày phải bị kiềm nén lại.
"SALAZAR." Tiếng hét đàn ông từ ở trong lâu đài vang vọng to tiếng như một con thú đang gào thét. Viễn cảnh tưởng chừng khó coi lại diễn ra vô cùng thú vị trước mắt nó. Từ phía trong dãy hành lang đen tối, bước lộp bộp chạy ra hỗn loạn. Chủ nhân của giọng nói lại là người đàn ông có mái tóc vàng như mặt trời, cả người y cũng mặc bộ đồ vàng chói rọi.
"Anh còn dám vác mặt về đây ư?" Godric, một trong bốn nhà sáng lập xuất hiện và quát tháo với ông ta. Đằng sau y xuất hiện lần lượt thêm ba người phụ nữ khác nhau.
Nó có thể đoán được hai người khác, duy người còn lại có mái tóc đen cùng đôi mắt đỏ giống với Salazar thì nó không thể phân biệt được người nọ là ai. Một cô gái xinh đẹp với ấn tượng của nó.
"Ivanrs, em gái bé bỏng của ta." Ông ta thầm thì, ánh mắt của ông ta có hiện rõ ràng về sự không nỡ, chẳng đành lòng.
Cô ta nhìn thấy nó, cô ta liền giơ đũa phép phóng vào người nó mà chẳng hề có sự phân vân nào. Nó cũng nhìn thấy rõ ràng, cô ta đang sợ. Nó không biết là cô ta sợ điều gì, nhưng nó chỉ biết là cô ta đang có nỗi sợ gì đó thật quỷ quái, đáng gờm.
"Phản chú." Nó đưa bàn tay lên thả lại cái chú cho cô ta. Hai tia sáng đôi chọi nhau thật mãnh liệt.
"Ivanrs, em đang làm gì vậy." Godric lại gào vào bên tai của Ivanrs. Cô ta cười khúc khích với gương mặt giống Salazar đến 3,4 phần. Nó lại rùng rợn và nổi da gà bất chấp.
Salazar cau hàng mày rậm đen của ông ta lại, nó cũng chẳng có thì giờ mà quan tâm ông ta đang suy nghĩ cái gì. Nó còn đang chửi thầm ông ta trong lòng, mang cả nó vào ổ ma quỷ này và ông ta lại bình tĩnh đứng nhìn không sợ sệt chút nào.
Hoặc có khi nó sẽ lại kết thúc sinh mệnh của nó thêm một lần nữa ở đây. Trong khi không có đũa phép, khả năng sử dụng phép thuật của nó bị giảm xuống đáng kể.
Ông ta cuối cùng cũng chịu sử dụng phép thuật dừng cuộc chiến này lại. Cái cây đũa phép vốn gãy làm đôi của ông ta đã được lành lặn lại từ khi nào mà nó chẳng hay biết tới. Thứ phép thuật ông ta giăng ra lại là dùng để bảo vệ nó thay vì cô em gái của ông ta. Khi nó vừa ngưng tay. Cái nguyền chú cô ta đánh vào vòng bảo vệ cho nó đã đánh ngược về cô ta.
Godric cũng chen tay vào mà làm phép quẳng ra gốc cây bên ngoài. Y trừng mắt nhìn cả nó và Salazar một cách thật tức giận và khó hiểu.
"Ivanrs là người đã tấn công trước đấy Godric. Nếu không nhờ có đứa trẻ ở cạnh ta này thì chắc chắn ta đã chết rồi đấy." Ông ta bĩnh tĩnh, bàn tay của ông ta vuốt cây đũa phép dài màu đen, chẳng chần chờ nếu Godric dám tấn công, ông ta cũng sẽ không nương tay với y.
"Ta tin rằng bằng chứng về sự phản bội của Ivanrs sẽ khiến các người tin tưởng vào bản thân ta hơn đó đây." Ông ta rầm rì nói, quẳng cái hộp gỗ vào tay của hai người phụ nữ đứng đằng sau lưng y.
"Helga, Helana. Tôi tin rằng hai người đủ bình tĩnh để phán đoán đâu là địch, đâu là bạn mình." Ông ta liếc qua nó. Cùng lúc, nó cũng đang nhìn ông ta. Trong đôi mắt của ông ta, nó chỉ nhìn thấy sự quyết tâm quá dỗi và sự cao trào mạnh mẽ. Ông ta đang muốn cho Godric cùng hai người bạn của ông ta một cơ hội cuối cùng sao?
Nó tự hỏi. Nhưng nó chắc chắn chỉ dựa vào mỗi chi tiết này cũng đủ thấy ông ta là một người trọng tình trọng nghĩa hơn ai khác.
"Bọn mình đã biết điều đó." Godric đứng ra nói, y nhăn mặt:" Và bọn mình đang cho cô ấy một cơ hội. Salazar, cô ấy là em gái của bồ."
"Một cô em gái phản bội." Salazar cười buồn bã, ông ta rụt cây đũa phép. Bàn chân của ông ta khẽ xích ra xa nhau một chút.
"Là bồ phản bội cô ấy." Godric nói thật chắc chắn, còn níu nắm bàn tay của Ivanrs lại.
"Thật buồn cười.." Salazar thầm thì, nhìn sang hai người bạn còn lại. Hai người phụ nữ thông thái, trung thực và mạnh mẽ. Hai người ấy nhìn ông ta lắc đầu, bên miệng còn nói thầm cái gì đó khiến ánh mắt của ông ta sáng lên rồi lại tăm tối đi hẳn.
"Cũng đúng thôi, Godric đã làm ba rồi mà nhỉ, cái đứa con uỵt tẹt trong bụng của Ivanrs ấy chớ." Ông ta bỗng cười rùng rợn bước lên và che chắn đằng trước nó. Nó khó mà nhìn thấy toàn cảnh. Nhưng vẫn mang máng nghe được giọng nói.
"Để tao cho mày biết, Gryffindor à. Đứa con trong bụng của Ivanrs Slytherin chính là con của tao chứ không phải của mày đâu." Ông ta cười lớn một cách điên khùng chỉ tay vào con đàn bà Ivanrs đáng hận ấy:"Mày phải biết Gryffindor, khi đứa nhỏ ra đời với mái tóc đen. Mày sẽ nghĩ nó giống mẹ nó. Nhưng không hề đâu Gryffindor ạ. Nó là con tao đấy. Ngày đó, nó vừa gạ tao xong lại sang mày."
"Chắc mày không biết Gryffindor à, Ivanrs chính là vị hôn thê và sẽ là vợ do gia tộc chỉ định của tao. Việc nhỏ có bầu và mang con tao chính là để cho dòng dõi Slytherin được nối dõi mà thôi."
Ông ta nói xong, gương mặt của Ivanrs đã vặn vẹo tới mức chẳng ra mặt người. Cô ta hét to tiếng:"Im miệng đi Salazar, anh không được phép bới móc, gian dối về em như thế đâu. Những gì anh làm đều thật giả tạo và đáng kinh hãi Salazar ạ."
"Ngày mà con mày chào đời, mày sẽ biết thôi." Ông ta cười thích thú, lúc Ivanrs quẳng chú vào người ông ta thì ông ta đã biến mất cùng với nó.
Nó đi cạnh ông ta, nhìn gương mặt ông ta lạnh nhạt, vô cảm. Chẳng giống người vừa qua một đả kích. Giống kẻ trời sinh lạnh lùng hơn cả.
"Harry. Nghe này." Ông ta đứng ở một vị trí khá xa so với lâu đài. Một con đường đầy sỏi nhưng êm đềm.
"Ta lấy dòng dõi Slytherin ra và lập thành khế ước. Những kẻ hậu duệ của ta, kẻ mang dòng máu Slytherin sẽ không được phép làm hại, và buộc lòng phải vệ cậu đến hết đời. Đây sẽ là khế ước trường tồn không bao giờ kết thúc. Và cũng là lời nguyền với dòng tộc Slytherin về sau."
Ông ta vừa nói, thứ ma lực khổng lồ đến nghẹt thở đã bộc phát làm xung quanh tan nát từng mảnh. Mặt đất còn rung chuyển với ma lực của ông ta. Ít ra mà nói, ông ta mạnh, rất mạnh và hoàn toàn mạnh.
"Salazar, ông điên rồi." Nó hơi hốt hoảng, ông ta chỉ cười.
Bàn tay ông ta đặt nặng nề trên đầu nó. Ông ta gần như chẳng hề đáp lời nó. Nhưng bằng cách nào đó, nó lại biết, ông ta đang nói:"không sao cả. Tất cả mọi thứ đã xong rồi."
"Bây giờ, chúng ta nên bắt đầu một hành trình nhỉ, đi đâu đó khám phá vầy đó." Ông ta nói một cách dịu dàng ủi an cho tâm trạng cáu bẳn và giận dữ không nguôi của Harry. Nó phét miệng bảo:" Ừ, ừ. Tôi không nghĩ là ông thích tự làm theo ý mình vậy đâu."
"Thôi nào, ta đã làm gì đâu chứ."
Hai người lại tiếp tục hành trình đi du lịch về hướng tây. Rời khỏi nước Anh nhỏ bé mà đi bất kì nơi nào khác.
Cỡ chừng 1 năm sau đó, tin tức về Ivanrs vẫn được linh thông về tai Salazar. Bằng cách nào đó, khi bước qua mùa đông tháng 12. Salazar cùng nó đã sinh sống trong một căn nhà ở Paris. Sống như hai người bình thường, như một gia đình.
"Về thôi, Harry. Về nước Anh được rồi." Ông ta vỗ đầu nó. Sau khi nó bước sang 9 tuổi thì nó cũng chỉ cao được tới hơn eo của ông ta một chút.
Đáng khen là Salazar đã chịu giữ thói quen cạo râu mỗi ngày. Ông ta dắt tay Harry về nước Anh, nơi chứa đựng mọi thứ. Quê hương của cả hai.
"Ta đã kể rất nhiều về các học viện ở Hogwarts rồi mà nhỉ? Harry." Ông ta làu bàu hỏi khi cùng nó đi dọc con đường mua sắm của phù thủy. Lơ thơ vài người lặt vặt xung quanh đây.
"Ta không chấp nhận một người có gốc Muggle hay máu lai, chẳng phải vì ta tôn thờ thuần khiết như lời người ta đồn. Mà là vì ta lo sợ các học trò máu loãng hơn không thể chịu đựng được thứ tàn khốc của Hắc Ma Pháp. So với việc giết mấy phù thủy yếu ớt đấy thì ta lại yêu thích giết những hắc Pháp Sư mạnh mẽ hơn." Ông ta gật gù trên những bước đi sải dài:" Ivanrs từng là một cô gái vô cùng đáng yêu. Mà ta chẳng biết từ khi nào, nó đã thay đổi thành con người khác biệt."
"Nếu nó không phản bội ta, Harry. Tất cả mọi thứ đều đã thay đổi." Ông ta nhìn đi xa xăm, sài bước đến nơi góc ơ ất nào đấy.
Nó im lặng không trả lời. Nó không giỏi trong việc an ủi người khác và nó cho rằng ông thích có người lắng nghe thay vì một người ngoài bình luận về cuộc sống và đời ông một cách thiếu hiểu biết hay tội nghiệp cho ông ta.
"Ivanrs đã chết rồi, Harry, cậu có biết không. Nó chết cùng đứa con trai của nó. Là Godric giết nó cùng đứa con trai của nó." Hơi thở của ông ta lạnh bằng nơi xứ quê hương. Thở ra những tầng sương ngày rét. Ông ta nhìn trời, nhìn tuyết, nhìn cây, nhìn xuống đất phủ đầy tuyết.
"Harry, làm ơn, hãy thay ta sống thật tốt, đủ 11 tuổi hãy đến Hogwarts học. Đây là lời cầu xin không phải lời đề nghị." Ông ta thầm thì nhẹ nhàng lại cứng rắn đến xót xa.
"Tôi đồng ý. Ông Salazar." Nó gật đầu, khóe mắt bỗng hơi cay, hơi nghẹn ngào. Nó biết, ông đã quyết định làm một chuyện.
"Ta phải đi rồi." Ông ta cười, đứng ở nơi lạnh lẽo, ông ta như tạc tượng. Ma lực từ cơ thể của ông ta dần bao chùm lấy cả giới phép thuật này. Ông ta đứng đó lặng thinh, chẳng còn hơi thở nào nữa. Cánh cửa thông với bên ngoài giới Muggle đã được xuất hiện ở thế kỉ này.
Ấy vậy mà nó chẳng thể thốt nên lời khi nhìn đến cảnh tượng đau lòng đến vậy. Nó chẳng biết điều cuối cùng ông mong mỏi là gì. Nếu nói ông ta chẳng thương gì Ivanrs thì chẳng đúng, vì ông ta chẳng đành lòng giết cô ta thôi, nhưng ông ta cũng trả thù, bằng cách nhờ qua tay người khác, nó chẳng biết liệu như thế có gọi là tàn nhẫn hay không. Nhưng hận thù vẫn luôn là thứ gì đó khó nói. Đến cuối cùng thì nó cũng chỉ thể tự cảm thán, tự buồn bã và đau lòng. Bốn nhà sáng lập, một nhà phải chết trong đau đớn và miệt mài. Bảo vệ nơi quê hương, những phù thủy, những sinh mạng vô tội đến giây phút cuối cùng. Chỉ vì ông ta chẳng còn đành lòng nhìn những người như ông ta phải bị Cơ Đốc Giáo giết chết nữa. Thậm chí dù ông ta phải mang biêu danh xuống mồ. Ông ta cũng không quay đầu, không từ bỏ việc bảo vệ nơi này.
Ông ta cũng là một anh hùng..
Dù nó biết, ông ta không cần thứ danh nghĩa sáo rỗng đó.
Ông ta chết rồi.. đã chết rồi...
- -----
ps: Hoàn phần ngoại truyện của chuyến phiêu lưu
Happy Brithday giáo sư Snape. Mãi lụy thầy:((((