Một buổi sáng đẹp trời vào giữa tháng tám, mấy con cú cứ lo lượm lờ bên nhà ở đường Bàn Xoay. Những người xung quanh còn đang nhìn chúng. Những con cú kì quặc.
Harry tỉnh dậy sau khi trên bàn làm việc có tới hàng chục lá từ, phía trên là huy hiệu của gia tộc Potter gửi đến. Nó hé môi thở một hơi từ miệng. Là lá thư từ gia tộc Potter.
"Harry Potter thân ái.
Hi vọng con có thể bớt thì giờ đến phủ Potter làm khách. Ta sẽ chờ con, vào tối nay lúc 7 giờ. Sẽ có gia tinh đến trước nhà con.
Ông nội của con, Charlus Potter."
Nó ngây người thật lâu, không rõ lí do vì sao ông nội nó lại tìm nó. Có lẽ vì người thừa kế hay lại vì ba má nó. Nó không thật sự rõ ràng. Snape từ phía phòng bếp đi ra ngoài, ông thấy được gương mặt thẫn thờ của nó. Ông bước đến, bên eo vẫn còn mang cái tạp đề, bàn tay cũng chứa mùi dầu mỡ sau khi làm đồ ăn.
"Harry, em bị làm sao."
"Dạ có gì đâu." Nó thụt lá thư ra sau lưng, cười gượng. Thấy gương mặt của ông mất hứng lại hơi buồn bã. Nó mới nói:"Là nhà Potter gửi thư cho em."
Nó đưa bức thư lên trước mặt ông, nhìn mấy dòng chữ trên bức thư chỉ vẻn vẹn có vậy. Mà nó lại bất an và hoảng hốt.
Trên gương mặt ông thoáng qua một chút muộn phiền, ông nhìn nhìn lá thư rồi nhìn gương mặt nó. Ông nghía qua nghía lại xong thì đi vào sau bếp như chưa có chuyện gì.
Nó ngồi đừ trên ghế sô pha, nó phải ngồi và suy nghĩ về ánh mắt của ông. Nó tự hỏi, chỉ có mỗi đôi mắt và con người, sao lại có thể chứa đầy nhiều câu chuyện như thế. một đôi mắt đen, nhỏ nhưng lại khiến nó chẳng có chút phản kháng nào khi đứng trước chúng.
Một đôi mắt chứa chan cả một cuộc đời, chẳng vì lí do nào nó lại cảm thấy như thế. Hoặc là nó đã làm cho ông phải thất vọng về nó.
"Ăn sáng, Harry." Ông đã cởi cái tạp đề, đôi bàn tay chai sạn cũng sạch sẽ, chẳng hề dính dầu mỡ nữa. Ông thấy khuôn mặt nó khù khờ, ông đi đến rồi bế nó lên. Nó giật mình, như từ một cơn ngủ tỉnh dậy, nó phản xạ có điều kiện mà ôm cổ ông.
Ông hôn lên trán nó, rồi mang nó ra bàn ăn. Cái ghế tự động kéo ra ngoài, rồi nó bay bổng ngồi xuống ghế.
"Em đừng suy nghĩ nhiều, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em, có biết không." Ông nói thầm bên tai nó. Những hành động của ông chỉ có âu yếm và dịu dàng, chứ chẳng đời nào lại tàn nhẫn hay từ bỏ nó.
"Tôi chỉ lo sao." Ông khẽ nói trong tiếng thở dài bất lực của chính bản thân ông:"Tôi chẳng thể giúp được gì cho em cả. Có lẽ đó là con đường em đã chọn."
Nó có chút cảm giác tội lỗi len lỏi trong lòng nó, như đang lên án nó:"Nhìn xem, mày bảo mày yêu ông ấy, rồi mày đối xử với ông ấy như thế nào vậy?"
"Em xin lỗi." Nó luống cuống, đôi tay không biết phải đặt vào đâu. Thà là ông cáu kỉnh với nó cũng được. Nhưng ông vẫn luôn bình tĩnh quá thể, làm người khác cảm thấy chẳng điều gì có thể làm ông phải bực mình.
Thật ra là ông rất khó tính, rất nóng nảy trừ lúc trước mặt nó. Mọi lần, ông đều dễ dàng phát bực với mọi thứ. Và đôi khi, ông sẽ muốn làm mọi việc xáo trộn theo ý muốn của chính ông.
"Chẳng có gì mà em phải xin lỗi tôi cả." Ông lại hôn lên gò má nó hai cái dịu dàng:"Điều đó chẳng đáng, em hãy ăn sáng đi."
Sau bữa ăn sáng, nó đọc sách thảnh thơi cho bữa trưa, còn ông thì đi làm việc nhà, như giặt đồ phơi đồ, rồi quét dọn linh tinh. Bình thường, ông tuy có dùng phép thuật để dọn dẹp nhà, đó là những lúc ông thật bận rộn, còn không ông đều tự tay làm tất. Ông thường hay bảo là:"Nếu em quá dựa dẫm vào phép thuật, thì em cũng chỉ là một con người không có tính tự chủ mà thôi."
Khi mà nó muốn phụ ông làm việc nhà thì ông lại khăng khăng không cho phép nó đụng tay vào. Cứ mỗi lần, nó đụng tay vào cái cây chổi hay cái chén dơ. Ông sẽ lại nói:"Này, em định để đôi tay của em vào những thứ đó hay sao. Em có thể dành thời gian để mà đọc sách thì hay ho hơn là đi giành việc nhà với ta đấy."
Ông dọn dẹp xong cũng tới trưa, là ông lại đi loay hoay trong phòng bếp. Chỉ có mỗi chiều từ 1,2 giờ ông rảnh mới đi vào phòng pha chế làm độc dược.
Đến tối, nó đang ngồi trên ghế thì con gia tinh thình lình xuất hiện tại trong nhà, gia tình lớn giọng kêu to:"Là thiếu gia, hức, Lali cuối cùng cũng tìm được thiếu gia.."
"Dừng đã." Harry bịt tai réo lên, cái giọng khó nghe từ Lali dừng lại. Lali im bặt, rưng rưng nước mắt nhìn nó. Nó méo mặt nói:"Được rồi, đưa tôi đi."
Nó chìa tay với gia tinh, đợi Lali chầm rì nắm tay nó, rồi độn thổ đến phủ Potter. Cái phủ tang hoang sắp nát. Nó gần như để nơi này chìm vào quên lãng. Trừ cái lúc, nó biết cái vụ mà nhà ba má nó không ở phủ Potter.
Nó được đưa đến một căn phòng có bức tranh to treo lên, là ông Charlus cùng bà Dorea đang ngồi uống trà. Hai người trong bức tranh cử động thiệt tao nhã và sang trọng. À, phải nói, nhìn người đàn ông trông có vẻ tùy tiện, rất thoải thì người đàn bà trông mới trang nhã làm sao.
Nó nhìn lên bức tranh hỏi:"Hai người tìm con có chuyện gì?" Nó biết cứ việc nó mất kiên nhẫn trước trong cuộc trò chuyện này, nó sẽ là người bị mất lợi hơn. Những nó lại nghĩ tới ông, nó lại thấy mình chẳng nên ở lại nơi này lâu.
"Harry Potter, ông hi vọng con sẽ về gia tộc Potter và chấp nhận quyền thừa kế." Charlus là người lên tiếng trước, lão đặt cái ly trà xuống bàn. Dorea vẫn dùng đôi mắt quan sát từng ti từng tí nhìn nó, đôi mắt đó muốn nhìn thấu con người của nó. Một loại ánh mắt khiến người ta cảm thấy khó chịu kì cục.
"James Potter vẫn còn sống." Nó tỏ ra thái độ gay gắt hơn:"Hơn hết, ông ấy không hề nhận con là con của ông ấy. Con chỉ là con ngoài giá thú. Vẫn còn có Eirry Potter, con trai duy nhất của ông ấy có thể thừa kế được gia tộc Potter mà chẳng cần tới con."
"Oh." Lão giật mình, theo nó, giống như là giả vờ hơn. Lão vuốt cái nhẫn trên tay, giọng nói thì thầm:"Harry Potter, ông không hề bị ngu để không biết đứa nào mới là đứa ngoài giá thú."
"Nhìn cái cây trên tường đi, cái cây gia tộc nào cũng có, nhằm nhận biết các đứa trẻ của gia tộc, các thành viên." Lão chỉ tay qua bức tường phía đằng kia.
Nó ngước sang hướng tay lão chỉ, nó thấy cái tên ba má nó, tiếp phía dưới là Harry Potter và Liva Potter. Còn cái tên của Eirry lại đứng phụ ở phía bên dưới trái ba nó. Không hề có tên của má Eirry trên đó.
"Con sẽ không quay về gia tộc, ông Potter." Nó lạnh lùng, sau đó, bà Dorea im lặng làm thinh từ nãy đến giờ mới mở miệng nói:"Con đang sợ cái gì vậy?"
"Con, không hề phù hợp để là một người thừa kế. Người con thích là đàn ông và con sẽ không thể có con nối dõi." Nó thẳng thắng nói, chẳng màng mặt mày của ông Charlus hơi xanh mét.
"Thế nên con sẽ không thừa kế."
"Trong thư viện của gia tộc có độc dược sinh con cho đồng tính nam." Dorea sắc bén nói:"Như thế, đã đủ chưa. Mấy thứ con sợ, chẳng qua là chuyện nhỏ với ta."
"Con không có ý định có con." Nó dứt khoát từ chối. Nó không hề muốn dính vào những thứ quyền lực hay những thứ quý tộc mơ hồ. Chúng quá vòng vòng và đinh tai nhức óc. Hơn nữa, đúng thật sự thì nó chẳng hề mong có con một chút nào.
"Điều đó không quan trọng." Dorea thấp giọng xuống, nó dường như chỉ nghe mỗi tiếng hít thở của bà. Đôi mắt của bà sáng lên khi nhìn nó, tựa như nó là thứ gì đó quý báu dữ lắm.
Nó thầm nghĩ:"Không biết lại có ý đồ gì nữa đây." Tha thứ cho nó khi mà nó chưa từng gặp ông bà nội bao giờ. Kiếp trước lẫn kiếp này, chẳng hề nhìn thấy, lúc nó gặp khó khăn, ai đến và giúp đỡ nó đâu? Chỉ có mình tự gặm nhắm chính nỗi đau, sự thống khổ của chính mình. Chẳng có ai là ngoại lệ cả. Điều quan trọng nhất là, Dorea và Charlus đều là ông bà nội của nó.
"Con.." Charlus hít thở mạnh, thở dốc như mất sức, lão chỉ tay vào mặt Harry, nhìn thật tức giận. Nó giống như đã gặp biểu cảm này ở đâu đó sâu trong kí ức của nó rồi.
À phải là biểu cảm của dượng Vernon, khi mà nó làm phật ý dượng trong mọi lần. Khi ấy trên gương mặt mập ú, ngấn mỡ của dượng sẽ đỏ bừng, hồng lên như mấy con heo nuôi trong chuồng lợn nào đó, và chuẩn bị được đưa đi mổ.
Đây là tại sao vậy? Nó chẳng hề cảm nhận được chút tình thương nào từ ông bà nội nó. Có lẽ cùng một câu nói, hay một câu hỏi. Có tình thương sẽ khác hẳn không có tình thương. Điều đó khiến cho hi vọng về tình thân của nó buồn cười biết bao. Thứ gia đình nó khát cầu đã xa lại càng xa.
"Con xin lỗi, ông bà Potter, con cho rằng hai ông bà biết, con là Harry Snape, không phải Harry Potter." Nó khù khờ, dù chẳng muốn làm mích lòng mấy. Nhưng thẳng thắng trong chuyện này sẽ tốt hơn, với cả nó hay ông bà. Nó không muốn họ hi vọng, đặt niềm tin vô bổ lên nó.
"Con hãy suy xét về điều này, bọn ta sẽ không ép con lựa chọn ngay bây giờ." Thái độ Dorea có vẻ dễ chịu hơn Charlus nhiều. Không khó nói, vì Dorea là một Slytherin chính hiệu, hơn hết lại có xuất phát từ dòng dõi Black. Điều đó làm cho bà có thể hành động khôn khéo hơn người khác. Vì đã được chính dòng dõi của bà dạy dỗ từ khi thơ bé.
Tuy rằng đại đa số quý tộc hiện tại đều là những đứa trẻ to xác khăng khăng cái quan điểm thuần khiết hơn tất cả mọi thứ.
Theo suy nghĩ của nó, các quý tộc hiện nay chỉ đang cố gắng giữ cái thứ vinh quang không thuộc về chính bọn họ mà thôi. Khi trong lịch sử ngàn năm xa xưa, họ được tôn vinh là mạnh mẽ, giàu có, đứng ở vị thế cao siêu.
Lí do để họ được như thế? Còn chẳng vì khi ấy, các quý tộc vẫn chỉ còn là một người phù thủy bình thường, nhưng trong thời chiến với Cơ Đốc Giáo mà mạnh mẽ. Vì vậy mới trở thành quý tộc, đó là cái danh xưng cho những kẻ đã hết mình vì bảo vệ giới phù thủy. Để phân biệt kẻ ngoại tộc đi vô.
Mà phải chăng, những quý tộc bây giờ đều đã mục nát, cố giữ cái thứ không thuộc về mình nữa. Níu kéo cái gọi là quý tộc ngàn năm xa xưa, tất cả cũng chỉ là thể hiện cho cái thứ mềm yếu, dần vô năng hơn tổ tiên của bọn họ.
Cái khoảng thời gian khi xưa đó, ai lại quan tâm ai là quý tộc bao giờ? Có khi Slytherin, Hufflupuff, Ravenclaw, Gryffindor mới là những quý tộc thông thường, thậm chí, có khi dòng họ của bốn người thành lập cũng là một người bình thường.
Nhờ đâu mà họ được tôn vinh chứ? Còn chẳng phải vì bọn họ chính là một kẻ tài năng, không ngại khó, bảo vệ các phù thủy nhỏ nên mới được tôn vinh lên.
Chứ không phải dựa trên việc gây chiến tranh khó dễ tựa như Voldemort, cũng không phải như gia tộc Malfoy, hay là Black. Vinh quang là thuộc về tổ tiên bọn họ. Còn bọn họ, kẻ được hưởng, đi ngược lại với tổ tiên của bọn họ từ khi nào lại chẳng hề hay biết.
Ngàn năm trước, nào có chuyện phù thủy chém giết lẫn nhau như thế, có khi các tổ tiên vẫn còn bao bọc nhau trước sự rình rập.
Có lẽ, quý tộc mục nát, kẻ lãnh đạo cũng mục nát.
Giới phù thủy đã chẳng còn là giới phù thủy năm đó.
Phải chăng, là vậy...