[HP Đồng Nhân - Snarry] Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 212




EDITOR: Park Hoonwoo

BETA: Ellen

- o0o-

Nếu không phải sử dụng xoay thời gian nhất định không được để cho mình của quá khứ nhìn thấy, Ron tuyệt đối sẽ quẳng cái người lựa đồ trong mật thất kia vào hồ Đen! Sao cậu lại chọn cái thứ quỷ này vậy nè! Tuy rằng vật phẩm luyện kim này được chế tạo rất độc đáo, phẩm chất của ma hạch bên trên cũng cao cực, có thể che dấu được dao động ma lực, công năng rất là...nhưng mà! Cũng có thứ khác sánh bằng mà! Cậu sẽ bị Snape thịt mất!

Bay khắp Hogwarts hết buổi trưa, sau khi bạn cùng phòng nhắc nhở, Ron đứng trước cửa văn phòng độc dược, sau khi được Medusa không kiên nhẫn nhắc nhở, Ron mới giật mình móc cái vật phẩm luyện kim kia của mình ra, Medusa và mấy bức tranh khác dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn cái tên lôi vật phẩm luyện kim rồi nhét từa lưa chỗ, hết túi không gian rồi sang túi quần, tuy rằng cậu thật sự muốn nhét vào túi rác, nhưng mà....Cậu không nỡ, cái đó chính là vật phẩm luyện kim cả ngàn năm rồi á, còn lâu hơn cả Hogwarts cơ!

"Weasley, mi tính toán đổi công tác với người canh cửa sao?" Cửa văn phòng đột nhiên mờ ra, làm Ron sợ hết hồn.

"Xin, xin lỗi, giáo sư Snape...." Ron cố gắng khắc chế không cho mắt mình nhìn lên đỉnh đầu Snape, tuyệt đối không được để bị phát hiện! cậu không phải Harry, không có má Lily bảo kê dùm!

Snape không so đo, chỉ vào mấy cái chai trong góc tường "Lấy ba bình máu, lại chỉ con rắn nước còn trong thùng "Cái chai còn lại đựng đầy nọc của nó."

Ron gật đầu, tầm mắt dưới chân, mặt vô cảm đến cái góc kia, cầm dao nhỏ lưu loát rạch tay mình, chỉ là mấy bình máu mà thôi, có thể khiến cậu dời lực chú ý của mình, vảy cũng được!

Rất nhanh, ba bình đầy, thần chú bình thường không có hiệu quả gì mấy với cậu, nhưng trong truyền thừa hoàn chỉnh có thần chú dành riêng cho hải yêu. Xách con rắn nước sọc xanh lên, gõ gõ đầu nó, hải yêu có thể trò chuyện với sinh vật biển, là trò chuyện, không phải ra lệnh, chỉ có nhân ngư mới có thể ra lệnh cho sinh vật biển mà thôi.

[Không được gõ đầu tôi!] Con rắn kia tê tê [Tôi ngửi được mùi đại dương trên người cậu]

Ngôn ngữ hải yêu con người không nghe được, Snape chỉ nhìn thấy Ron há miệng, không phát ra chút âm thanh nào, nhưng con rắn biển kia ngoan ngoãn nhả độc.

"Weasley, lúc vũ xà mới xuất hiện, thế giới phép thuật thế nào?" Snape đột ngột mở miệng khiến Ron hết hồn, không chú ý sức trên tay, rắn biển bất mãn cắn Ron một cái, không rót độc nữa.

"...Khủng hoảng, toàn bộ thế giới phép thuật đều lâm vào khủng hoảng, Tử Thần Thực Tử rong chạy khắp nơi kiếm không ra, lúc ấy đột ngột xuất hiện cả đám." Ron kéo con rắn kia, chuyện của thế giới phép thuật năm đó là chuyện cậu không hề muốn nhớ lại, bọn họ vào sinh ra tử vì thế giới phép thuật, George và Ginny chết trong tay người nhà, cậu thật sự nên cảm thấy may rằng ba lúc ấy vì nọc của Nagini, sau chiến vết thương tái phát mà chết trên bàn phẫu thuật trong St.Mungo. Mẹ lúc đến viếng mộ bị Tử Thần Thực Tử tập kích, thương tích do thần chú hắc ám gây ra quá nặng, cũng chết trong St..Mungo. Nếu cho bọn họ biết cách George chết, bọn họ chắc chắn sẽ nổi điên.

"Vũ xà không coi đám người kia là đồ ăn sao?" Snape vẫn phê luận văn như cũ, phương diện che dấu cảm xúc của Weasley rõ ràng thua xa Potter, hắn có thể nghe rất rõ căm hận trong giọng nói của cậu.

"Làm sao coi là đồ ăn được, đó là thuộc hạ trung thành và tận tâm của "Voldemort" đó, chưa ăn bữa chính sao có thể thưởng thức tráng miệng được." Ron siết chặt nắm đấm.

"Bữa chính?" Snape nhìn ra Ron đang đắm chìm trong hồi ức, mấy con rắn biển kia bị âm thanh tức giận của hải yêu doạ đến mức không dám nhúc nhích gì.

"Cái con rắn lông kia nói chỉ cần giao tất cả hậu duệ của đại quý tộc, nó sẽ không truy cứu chuyện thế giới phép thuật chống lại nó nữa."

"Chỉ có thằng đần mới tin cái này." Snape đoán được đại khái tình huống sau đó

"Hừ, đáng tiếc, thế giới phép thuật nhiều thằng ngu đến thế đó, bao gồm Hội Phượng Hoàng." Ron bóp nát cái chai, nọc độc bên trong thấm đẫm tay, Ginny chết trong tay người của Hội Phượng Hoàng.

"Hội Phượng Hoàng? Xem ra ánh mắt của Dumbledore cũng chả ra gì." Snape đổi cuộn da dê khác, xem ra so với bị thế giới phép thuật bài xích, thì bị người nhà phản bội mới khiến y thành ra thế này.

"...hiệu trưởng Dumbledore cũng già rồi." Ron cũng không thật sự phản bác lời Snape nói, mà là uyển chuyển cam chịu "Đám người sợ chết kia sau khi kế hoạch tập kích vũ xà của Harry thất bại, thái độ lập tức biến thành Harry là kẻ địch, cái gì mà "thân là Cậu Bé Vàng, ngài Potter hẳn nên làm gương cho binh sĩ mới", má nó chứ, nếu không phải lúc đó con cũng đang trọng thương, con tuyệt đối sẽ băm đám kia ra đút chó ăn." Móng tay Ron cào cho cái bàn một vết xước sâu, phầm lõm vào ấy có màu lam đậm, cùng màu với móng tay của Ron "Hiệu trưởng McGonagall – lúc ấy giáo sư McGonagall đã trở thành hiệu trưởng --- trước khi mấy người kia tấn công tổng hành dinh Hội Phượng Hoàng đã mang bọn con đến Hogwarts trốn, mở lồng phòng hộ của Hogwarts, khi đó, tất cả quý tộc lớn của thế giới phép thuật biến mất, chỉ còn Weasley Harry và Draco không biết đi đâu."

"..." Ngòi bút của Snape tạm dừng một chút, không xen mồm vào, có vẻ như Draco trước khi vũ xà xuất hiện cũng không còn ở Anh.

"Khi đó nó thấy rằng các quý tộc lớn của thế giới sắp biến mất toàn bộ rồi, mới trực tiếp khôi phục bản thể, mấy tên phản bội Hội Phượng Hoàng vội vã chạy đến Hogwarts cầu cứu, hiệu trưởng McGonagall đồng ý cho bọn họ vào trong." Móng tay của Ron ghim sâu vào mặt bàn "Đám phản đồ kia, nếu không phải bọn họ mở lồng phòng hộ từ trong ra, bọn con cũng sẽ không không kịp khởi động trận pháp truyền tống quy mô lớn, cuối cùng chỉ có thể chế tạo đại khoá cảng đến Đức." Hermione cũng không cần liều chết cầm chân.

"..." Snape cuối cùng cũng hiểu được câu nói của Grindelwald, Potter vì sao còn liều sống liều chết vì thế giới phép thuật đến thế "Phá hư bàn, Ravenclaw trừ năm điểm. cấm túc của trò sửa thành mai đến chỗ Filch, hiện tại mang cái bàn bị trì phá này, rời khỏi văn phòng của ta."

Nhìn mặt bàn đã hư hỏng hoàn toàn, Ron vẫn còn đang tức giận vì đắm chìm trong hồi ức, nhanh chóng dọn cái bàn bị chất lỏng xanh lam tràn đầy độc khỏi văn phòng tìm chỗ đốt.

HẾT CHƯƠNG 212