Sau khi Harry nói cho Snape tất cả những gì mình biết về cuộc nói chuyện với trưởng lão nhân mã xong, Snape vẫn mặt không biểu cảm uống hết cà phê "Như thế, mi còn đứng đó làm gì?"
"Dạ?" Harry sững người, hôm nay giáo sư hơi lạ, y không theo kịp.
"Đi thôi." Snape đứng dậy đi đến tủ độc dược lựa vài chai dược đặt vào rương của mình, xong cầm lên "Đi tìm trưởng lão nhân mã."
Harry đờ đẫn theo sau Snape đến rừng cấm, vẫn không biết tại sao, y không thích ứng kịp với Snape dịu dàng này.
——- móng ——-
Bầy nhân mã hôm nay vẫn ăn không ngồi rồi nhìn mặt trời rồi tiên tri ——- thật ra là trưởng lão rảnh quá nên nói người khác nhìn mặt trời với mình.
"Ông ơi, đến giờ uống thuốc rồi." Bain bưng chén thước chắn trước mặt Firenze, để Firenze tranh thủ cho đôi mắt bị bức xạ nhiệt từ mặt trời ép đến muốn rơi lệ nghỉ ngơi. Còn mấy nhân mã mù quáng khác hả...ai gảnh quan tâm họ tìm chết chứ!
"Oh, ta quên mất." Trưởng lão cầm chén, sau đó.. "Ối, sao "thuốc" hôm nay toàn mùi đất vậy, Bain, sao thế?"
"...hôm nay lúc lấy nước có mấy bạch kì mã con chạy đến hồ."
Nghe thấy mấy cái này, trưởng lão nhân mã ném luôn cái chén "Ghét con con! Bain, lần sau có mấy con đó chạy đến thì chờ ngày tiếp theo hẵng lấy!"
Bain đỡ trán, ông ơi, đây chỉ là nước thôi mà! Mỗi ngày con khổ tâm chạy đến đó lấy nước cho ông đã phiền lắm rồi, ông lão ông có thể uống hết được không! Còn có, cái chén đó làm bằng loại gỗ hơi khó tìm đấy, rớt bể không sửa được đâu "Được, thưa ông."
Trưởng lão nhân mã đi qua đi lại mấy bước, chợt nhớ đến một vấn đề quan trọng "Con ấy không rớt vào trong chứ?"
"...Không có." Bain thở dài, thật ra nếu không phải hắn túm đuôi đứa nhỏ kia lại, chắc nó cũng không sợ chết nhảy vào đó chơi rồi.
Trưởng lão nhân mã ngẩng đầu nhìn mặt trời "Được rồi! Một đám nhóc không có thiên phú!" Trưởng lão nhân mã tức giận đạp đạp mặt đất dưới chân, không đứa nào coi hiểu mặt trời hết, khi nào ông mới có thể về hưu được chứ!
Phù ~ một đám nhân mã thờ phào nhẹ nhõm, sau đó dụi dụi mắt. Trưởng lão nhân mã tức giận hừ một tiếng "Hôm nay có khách, họ đến tìm ta thì nói ta đi rồi!"
"Vâng, trưởng lão." Firenze gật đầu, sau đó nhặt chén lên, bị Bain lôi đi chỗ khác. Thẳng đến tối, vẫn không có ai, Bain không đặt mấy lời đó trong lòng, đại khái là ông lại đi hóng gió theo thói quen đi.
Bởi vì ông đã ra lệnh, cho nên Bain không thể không đứng tại lối vào chờ khách ngáp một cái, Firenze cầm hai trái màu xanh đi đến, đưa cho Bain một cái "Bain, cậu đi nghỉ đi, đợi một buổi chiều rồi, tối nay để tôi."
"Không cần, không còn mấy giờ nữa là đến mười hai giờ rồi, hết hôm nay là được." Bain cắn trái cây, vẫy tay bảo Firenze về, bình thường giờ này Firenze đã sắp ngủ rồi.
"Để tôi bồi cậu đi." Nhìn Bain hai ba phát ăn hết trái cây, Firenze đưa trái thứ hai qua.
Rừng cấm ban đêm náo nhiệt hơn ban ngày, dù sao thì phần lớn sinh vật trong đây đều thích buổi đêm hơn.
Cạch! Lúc tiếng bước chân vang lên, Bain còn cho là có đứa nhỏ nào đấy lạc đường "Nơi này là đất của nhân mã, đất của bạch kì mã bên kia." Đưa tay chỉ chỉ.
"Xem ra đến đúng chỗ rồi." Giọng nói trầm thấp truyền đến.
Bain vội vàng vứt trái cây trong tay, xem ra là "khách" đến, "Nơi này là lãnh thổ của nhân mã, vui lòng nói ý đồ của mi!" Nhưng cũng phải làm dáng.
"Tôi tìm trưởng lão." Snape đi khỏi bụi cây, Harry vội vàng theo sau – Snape đi nhanh quá.
"Harry?" Firenze nhin Harry có chút chật vật vì đi quá nhanh.
"Hi." Harry lúng túng lấy dây mây và dây leo xuống khỏi tóc, y cuối cùng cũng hiểu được nỗi khốn khổ của trưởng lão nhân mã.
"Trưởng lão không có ở đây." Bain đợi lâu đến thế, cuối cùng cũng có thể nói mấy câu này ra.
"Khi nào về." Snape tiện tay biến mấy cọng cỏ gần đó thành cái ghế, có ý ngồi đó chờ rất rõ ràng.
"Không biết, trưởng lão rất hay lạc đường." Cái này rõ ràng không có trong kế hoạch của hắn.
Snape nhìn biểu cảm của Bain và Firenze một chút, cười nhạo "Thông đồng trước với trưởng lão của mấy người nhỉ."
Bain chợt quay đầu, quả nhiên, ông của mình đang mơ màng đi ngang qua đằng sau. Firenze che mặt, quên mất trưởng lão mắc bệnh mộng du "Nói chung là trưởng lão không có ở đây!" Bain kéo tay Firenze, hắn bất chấp!