Một tháng sau khi Harry giải quyết Grindelwald thành công, bởi vì Tử Thần Thực Tử mãi chẳng có động tĩnh gì, thêm nữa là phụ huynh khiếu nại liên tục, cho nên giám ngục bên ngoài tòa lâu đài đã rút hết, đối với chuyện thứ bảy chủ nhật tuần này được đến Hogmeade, cả tháng nay mọi người nhàm chán đến mức ngảy cả bãi cỏ cũng không có mấy mạng, thành ra bây giờ ai ai cũng hào hứng chờ đến lúc được đến Hogmeade chơi.
Harry khuấy ngũ cốc trong tô của mình. Độc dược ổn định linh hồn Draco nấu rất hiệu quả, hay cáu gắt thì không nói, nhưng linh hồn không đủ đầy khiến Harry thường xuyên thiếu năng lượng, tối ngủ không sâu, vì thế nên dạo gần đây Harry rất phờ phạc.
"Harry, thật sự hôm nay cậu không đến Hgmeade sao?" Hermione cũng là một trong những người mong đợi đó.
"Không, dù sao thì, mấy cái xương của tớ vẫn chưa cứng cáp lắm." Harry mơ màng nhét bánh mì vào mồm "Cậu có thể mua dùm tớ ít đồ ăn vặt."
"Được rồi, cậu muốn ăn gì" Hermione dừng lại, bồi thêm "Ngoại trừ socola và kẹo, thì ăn ít đồ ngọt thôi, nó không chỉ khiến cậu mập ra mà còn rất hại răng nữa." Sau đó tự nhiên vỗ vào tay Moni để ngăn cậu chàng phết thêm mứt "Bánh mì đủ mứt rồi, coi chừng cậu bị phu nhân Pomfrey kéo đi như Harry ấy."
"Puff" Moni phụt một phát, sau đó vùi đầu ăn ngũ cốc của mình, Harry hoàn toàn có thể thấy được cậu ta đã cố gắng nhịn cười thế nào từ cái bả vai đang run rẩy của cậu.
"..." Harry liếc Moni một cái, sau đó liếm liếm răng nanh trong miệng, lần nào nhắc đến đề tài này y cũng thấy đau răng "Hermione, sao tớ thấy ngũ cốc của Moni sai sai thế?"
"Hử?" Hermione không hiểu lắm, quay sang nhìn tô ngũ cốc của Moni, không có gì mà, ngũ cốc, sữa bò, bình thường mà ta? Nhưng mà sao sữa này hơi đậm màu....
"Giống như được cho thêm đường á." Đối với đôi mắt trừng lớn của Moni, bên trong còn có lên án, Harry cười đáp trả, bên trong sữa bò có cho thêm đường, Hermione nhìn không ra mới là lạ ấy.
Âm thanh Hermione tức giận mắng mỏ Moni còn khiến Harry vui hơn miếng thịt xông khói trong dĩa nữa. Mỗi bữa còn sợ người ta không biết đồ ăn của mày là đồ đặc biệt, toàn là thêm phô mai các kiểu, còn cho tao thử một miếng, tuy tao không cản bọn mày tú ân tú ái được, nhưng khiến nó bị đổ bỏ thì dễ lắm.
Lau lau miệng, Harry lấy cớ về ký túc xá để lên phòng hiệu trưởng, nhìn con thú đá, thở dài, sao hiểu trưởng không bao giờ nhớ cho y cái mật khẩu thế này? Thuần thục kể ra một mớ danh sách kẹo dài, kì lạ chính là cửa không mở, Harry chớp chớp mắt, mặt của Grindelwald hiện lên.
Chắc chắc là tên chúa tể hắc ám đời thứ nhất hẹp hòi kia sửa mật khẩu rồi. Harry nghiến răng, cười cười "Ariana." Thú đá không nhúc nhích.
"Ariana." Thú đá vẫn không nhúc nhích như cũ.
"Ariana." Mấy bức tranh đang hóng chuyện chậc một tiếng, biến mất.
"Ariana." Thú đá vẫn an tĩnh.
"Aria..." Chưa nói hết, thú đá đột nhiên xoay người, lộ ra cầu thang phía sau, còn có cả tiếng gầm "Thằng oắt đáng chết!"
Lúc Harry lên cầu thang, đã thấy ngay Grindelwald cười ruồi đứng bên cạnh Dumbledore "Al, dừng giận."
Grindelwald cắn răng, cực kì nhớ thương Cậu Bé Vàng bị gã mắng ngu ngốc đời trước.
"Harry, lần này gọi cậu lên là muốn nhờ cậu nghiên cứu trận pháp chung với trò Weasley." Bởi vì vấn đề tuổi tác của Grindelwald, cho nên trận pháp bọn họ sử dụng ngày xưa không xài được, Ron hiện tại ngày nào cũng ngồi nghiên cứu mấy trận pháp này.
"Những việc này nói trực tiếp cho Ron là được rồi." Harry nhìn nụ cười trên mặt Dumbledore biến mất sau cái khuỷ tay vừa mới thụi vào bụng của Grindelwald kia, Grindelwald nhăn mặt buông tha ý tưởng muốn đút cụ ăn.
"Ta chỉ cảm thấy nên nhờ trò câu thông với trò Weasley trên phương diện này sẽ tốt hơn, dù sao thì người ta nhờ giúp đỡ chắc sẽ có vài khác biệt quan điểm với các trò ấy, ngộ nhỡ cãi nhau với bọn họ cũng không tốt, cho nên cần trò điều hòa một chút." Nhớ đến cái tính cố chấp của bạn già của mình, Dumbledore có chút đau đầu.
"Là bậc thầy Nicholas Flame sao ạ?" Không hề bất ngờ khi Dumbledore gật đầu.
Thiên phú của Ron trên phương diện luyện kim tốt thật, nhưng cậu ấy cũng chẳng qua trường lớp đào tạo chuyện nghiệp gì, tuy rằng rất sáng tạo, nhưng cơ sở không đủ, thường xuyên mạo hiểm. Nicholas Flame có thể nói là trùm sò trong giới luyện kim, có thể bù cho Ron phương diện này.
Harry cảm thấy, nếu cho hai người bọn họ hợp tác, vấn đề sẽ được giải quyết rất nhanh...
—— bay ngày sau ——
"Như vậy cũng không hiểu, ông bùa tuổi hay gì vậy?"
"Oắt con! Mày chả có một mống căn bản nào hết, trận pháp mày vẽ ra cuối cùng cũng chỉ là một bãi phế liệu mà thôi!"
"Ngu quá thì đừng có đổ cho trận pháp khó hiểu, không hiểu thì nói không hiểu!"
"Khó hiểu quái gì! Kì quái thì có!"
"Ông già! Làm theo cái phương pháp cổ hủ của ông, có sang năm cũng chẳng đi thêm một bước nào!"
"Oắt con! Toàn là ảo tưởng, làm theo cái ảo tưởng ấy, cho dù thành công thì Gellert cũng thành nửa tàn!"
"Đùa hả! Chỗ này giải quyết vấn đề ma lực! Ông lớn tuổi mắt mờ phải không!"
"Tao nói! Cái đống này toàn là rác rưởi! Cơ bản không thể khởi động được! Ngay cả tiếp điểm cũng không có, ma lực làm sao tuần hoàn!"
"Ông là cái đồ ông già cổ hủ! Bố nói là, cái chỗ này bla bla bla..."
"Thằng oắt vô lễ! Tao lớn hơn mày mấy thế kỉ đấy! Cái giống này của mày cơ bản không làm được vì bla bla bla..."
"..." Harry ngồi trong phòng nghỉ của giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám, nhìn hai con người bên kia cãi nhau đến mức đạp chân lên bàn cãi tiếp.
Grindelwald không bất ngờ cầm tách hồng trà "Bọn họ mấy ngày nay đều thế này, đến bây giờ cũng không thương lượng ra kết quả gì."
Nicholas Flame hung hăng uống mấy ngụm trà, tuy nói đã mấy trăm tuổi rồi, nhưng nhìn không lớn hơn Grindelwald bao nhiêu. Tóc đỏ giống Dumbledore, nhưng màu tóc đậm hơn một cút, đôi mắt nâu vì tức quá nên đỏ hết cả lên. Nicholas Flame thở phì phò, chỉ vào mũi Ron "Tao nói lại lần nữa, cái này cơ bản không chạy được!"
Ron cũng thở hổn hển như mới chạy xong vài vòng "Sao không được! Bố là kết quả đây nè!"
"Mày là chó ngáp phải ruồi!" Nicholas tự nhận mình rất điềm đạm, nhưng tất cả đều biến mất nhờ ơn thằng oắt này. Ma lực trận pháp không tuần hoàn được, sau đó nổ chết mình luôn hay gì!
"Không lẽ nhiều lần đến thế đều là ăn hên sao!" Nếu không phải nể mặt lão già trước mặt này đã mấy trăm tuổi, Ron thật sự rất muốn dọng vào mặt lão ta một cái. Cậu đã nói đây là kết quả từ nhiều lần thực nghiệm rồi, sao ngoan cố quá vậy!
Nhìn hai người này vừa uống trà vừa trừng mắt nhìn nhau, Harry học Grindelwald im lặng cầm tách trà lên, y hiểu Dumbledore lo cái gì rồi, đó là khoảng cách thế hệ mấy trăm năm.....