[HP Đồng Nhân - Snarry] Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 165




EDITOR: Park Hoonwoo

BETA: Ellen

- o0o-

"Con từ chối!!!"

Hôm nay là thứ sáu, y đúng hạn đến văn phòng độc dược, kết quả vừa mới bước chân vào đã nhìn thấy thứ y ghét cay ghét đắng trên bàn "Giáo sư, đây là tài liệu nghiên cứu mới nhất của thầy hả?" Harry khá là giận khi nhìn cái đám trên bàn kia.

"Potter, lúc trước ta phát hiện tình hình hoại tử của linh hồn của mi có chút tốt lên, ta quyết định thử lại, để xem xem tình huống của mi có liên quan gì đến bạch tuộc đất không." Gần đây, trừ phi cần thiết, Snape cố gắng không sử dụng độc dược tăng tuổi, bây giờ hắn đã lớn khoảng mười lăm, xét về chiều cao mà nói, hắn hoàn toàn có thể nhìn từ trên Harry nhìn xuống.

"Khoan đã giáo sư! Thầy định để cái thứ đồ chơi này hôn mặt con lần nữa sao?!" Harry nhìn chằm chằm Snape.

"Chỉ là thí nghiệm mà thôi, huống chi nơi này của ta cũng không thiếu thuốc giải."

Thấy Snape bốc con bạch tuộc kia lên, Harry lùi vài bước lùi thẳng ra cửa "Con kiên quyết không đồng ý!" Mặt y vừa mới tốt lên!! Vấn đề hoại tử của linh hồn của y không hề liên quan một cọng lông nào đến cái con quỷ này!!

"Potter, mi định để ta trực tiếp hóa đá mi hay sao!" Snape không nhịn được, chỉ là thí nghiệm thôi mà, sao thằng nhãi Potter này phiền phức thế!

"Con nhất định không để thứ sinh vật này chạm vào mặt con lần nữa đâu!" Harry chuẩn bị đập cửa rời đi, còn độc dược ổn định linh hồn, uống ít một lần cũng không chết.

"Ai nói rằng phải thử trên mặt, chìa cái tay ra đây!" Nhìn ánh mắt như con gái thấy sâu của Harry khi nhìn thấy con bạch tuộc, Snape tặc lưỡi, rất muốn ném luôn con bạch tuộc qua.

"Con chỉ thí nghiệm lần này!" Harry không tình nguyện chìa tay ra, Snape ấn đầu con bạch tuộc đất lên, con bạch tuộc hôn lên tay y một cái.

Harry nhìn làn da tiếp xúc với bạch tuộc bắt đầu biến sắc, ngẩng đầu dùng ánh mắt hỏi Snape xem có thể vác cái con ấy ra chưa, Snape gật đầu, Harry lập tức lấy ly nước trên bàn lên ụp vào đầu con khỉ bạch tuộc, bạch thuộc ré lên rơi xuống đất.

"Lách cách!" Snape bị tiếng vang làm hết ồn, mới quay đầu đã nhìn thấy Harry dựa vào kệ độc dược, bên chân là mảnh lọ độc dược, tay nắm giá và trượt xuống.

Đáng chết! Harry mắng thầm, bởi vì uống độc dược ổn định linh hồn đúng hạn, cho nên đã rất lâu rồi không xảy ra loại chuyện này, không ngờ bệnh cũ lại đến, y cũng không biết vết thương lần này là từ hồi nào, y chỉ biết bây giờ từ eo trở xuống đã không còn nghe theo lệnh mình nữa.

"Potter!" Snape đỡ Harry, hắn nhìn ra được vết thương lần này nằm ở trong xương.

Snape mới không hảo tâm bế Harry ra, nửa kéo nửa lê lê thằng nhỏ ném lên sofa, Harry mặt cắm đất mém nữa rớt luôn xuống ghế, vội vàng dựa trên ghế, nhưng chân vẫn chạm đất.

"Chậc!" Snape ném cổ chân Harry, cho y nằm thẳng thớm "Potter, trên người mi luôn xuất hiện mấy vết thương cũ sao?"

"Nó đó." Harry úp mặt vào ghế sofa, nguyên do lần này hẳn là do lần chế tác trường sinh linh giá mấy hôm trước, nhưng chuyện này chắc chắc không thể khai ra được.

"Độc dược ổn định linh hồn không có tác dụng sao?" Snape nhìn Harry lại trượt xuống, bèn túm cổ chân kéo lên.

"Thật ra gần đây loại chuyện này giảm đi rõ rệt." Harry buồn bực ngồi dậy, nhưng cảm thấy xương sống đau nhói, cho nên lại trườn xuống lại "Lần trước là lần con xin nghỉ đó."

Vậy Potter phát tác một tháng một lần, Snape lại túm cổ áo y kéo lên "Potter, bao lâu mi mới khôi phục bình thường?"

"Không nhất định, có khi hai mươi phút, có khi năm phút." Harry lắc đầu bày tỏ không biết.

Snape ngồi xuống đầu khác của ghế sofa, bởi vì sofa lún xuống, thành ra Harry lại trượt xuống, Snape nhịn không được lại phải túm lên ném về lần nữa "Giáo sư, nếu có thể xin đừng kéo chân con nữa, kéo là đau xương lắm đó."

Nghe thấy than vãn của Harry, Snape chả có chút châm chọc nào "Đời trước mi hay bị mấy vết thương giống vầy lắm sao?" Snape nhìn chằm chằm Harry, bị ngay vùng nguy hiểm này, cho dù có độc dược cũng không dễ dàng chữa khỏi, nhớ đến lần trước Potter hình như cũng bị thế này, cho nên mình cũng coi như từng trải.

"Khá ổn, ngoại thương và gãy xương thì nhiều, chứ mấy loại vết thương ảnh hưởng đến xương thế này ít lắm." Dẫu sao đây cũng nằm sau lưng "Suy nghĩ một chút, cái này hình như là lần độn thổ sai lần đời trước, khi ấy hỗn loạn quá, cho nên không cẩn thận ngã đập lưng xuống đất."

"Hừ, Gryffindor ngu xuẩn." Snape lại chụp mắt cá chân trượt xuống của Harry, nhưng không có ném lên.

"Nói đến, giáo sư, không biết độc dược có hiệu quả với loại vết thương này của con không?" Y không muốn nằm nữa, ghế sofa của Snape nhỏ quá, y cảm thấy ngửa người của mình muốn hôn đất mẹ luôn rồi.

Snape nhướng mày, không lên tiếng, nhưng vẫn đứng lên cầm một bình độc dược lại, vén áo y lên, vừa vén lên đã thấy vết bầm đậm màu dọc theo xương sống Potter, nhưng mà ngoại trừ nó ra, trên lưng Potter còn có một vết ăn mòn màu đen, đây mới là lý do Potter không đứng dậy nổi "Potter, nếu như đây là té bị thương, thì ta nghĩ thành tích bùa chú của mi có thể hủy bỏ được rồi."

Harry nghi ngờ, y không hiểu lắm, Snape phất tay biến ra một cái gương trước mặt Harry, trong gương là cái vết ăn mòn màu đen kia "A, con nhớ rồi, này là lần doanh trại của tụi con bị tập kích bất ngờ, hẳn trúng lúc bỏ chạy."

"Tấn công là phù thủy?" Snape đổi bình độc dược khác.

"Không, là yêu tinh máu đen." Không giống với yêu tinh viễn cổ, yêu tinh máu đen kiêu ngạo, da màu tro đen, cao bằng quỷ lùn, bọn họ thích đánh nhau hơn mấy thứ tài bảo lòe loẹt.

"Yêu tinh máu đen? Thứ sinh vật này đến tận giờ vẫn còn sống?" Nghe nói, yêu tinh máu đen tuyệt chủng đâu sáu trăm năm rồi mà.

"Không chỉ có bọn họ, chủng tộc còn sống nhiều hơn những gì phù thủy nghĩ nhiều." Lúc Snape đổ độc dược lên lưng Harry, y đã phải hút vào một hơi, Merlin ơi lạnh vcl!!

Snape nhíu mày nhìn vết thương, mặc dù độc dược đều được hấp thụ hết, nhưng vết thương thì chẳng có chút dấu hiệu khép lại nào "Thật đáng tiếc, Potter, ta không thể không để mi tiếp tục bá chiếm sofa của ta như người tàn tật."

"Ta không rỗi chăm sóc cái chân tàn tật của mi đâu." Snape giễu cợt.

Snape tùy ý lật một cuốn sách, đến lúc hắn ngẩng đầu lên, thì đã phát hiện quá giờ giới nghiêm rồi "Potter, mi còn." Quay đầu, Harry đã ngủ luô tại chỗ.

Ánh mắt phức tạp của Snape nhìn phía trước, hắn không chắc rằng mình có thể bảo vệ đứa nhỏ của Lily dưới tình huống mọi thứ đã vượt xa dự liệu của mình như thế này không nữa, dựa theo những gì Potter từng nói, hắn e là đã đánh giá thấp sức mạnh của vũ xà, hắn trong top phù thủy có thể được gọi là bậc thầy thần chú, nhưng đứng trên phương diện sinh vật huyền bí, điều duy nhất hắn có thể làm là nấu độc dược hỗ trợ Potter.

Snape quay đầu nhìn Harry ngủ co hết cả người lại, nhíu mày, vẫn không đánh thức Potter chiếm ghế sofa của mình, đứng dậy vào phòng nghỉ ngơi, lúc đi ngang qua lò sưởi thì củi trong lò đốt nhiên nhiều lên, còn trên người Harry hiện ra một chiếc mền.

Hoon: Snape bắt đầu dịu dàng hơn òi nè, hình như còn đâu mấy chục chương nữa là bắt đầu màn rượt đuổi á.

HẾT CHƯƠNG 165