[HP Đồng Nhân - Snarry] Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 156




"Không, cho dù chủ hồn có ném hết não của mình đi, hắn ta cũng tuyệt đối không có khả năng lấy một cái gối làm Trường Sinh Linh Giá." Vương Miện hiểu biểu cảm của Snape có nghĩa là gì, bèn kéo vương miện khỏi gối, trên vương miện còn dính vài sợi chỉ.

Thấy vương miện, lửa giận của Snape giảm bớt.

"Như thế hai quý ngài, ai trong hai người có thể nói cho tôi biết thứ lòng tốt gì của Potter khiến hai vị còn đứng đây?" Snape ném Nhật Ký vào chỗ của Vương Miện. Nhật ký hơi run, quyển sổ bật mở, bên trên là một hàng chữ "Đi hỏi Potter, bọn tôi không thể nói!"

"Cho nên, hai người cứ trò chuyện tiếp đi, bọn tôi không quấy rầy nữa." Vương Miện cầm nhật kí lui về góc tường giả chết tiếp.

"..." Fuck! Harry tức giận mắng trong lòng, hai người các người dù gì cũng là Trường Sinh Linh Giá của Chúa Tể Hắc Ám, nhát gan như vậy xứng với thân phận của mấy người không!

Vương Miện và Nhật Ký đều bày tỏ: Hai tuần này bọn họ đã biết được vì sao Snape lại có thể trở thành bá chủ của Hogwarts được.

"Potter..." Snape quay đầu căm tức nhìn về phía Harry "Mi muốn tự nói hay là ta dùng Chiết Tâm Trí Thuật đọc?"

"......Con chọn Chiết Tâm Trí Thuật." Harry thở dài, lần này thật sự y cho hắn coi hết toàn bộ.

Mười phút sau, Snape đã xem hết trí nhớ của Harry, cũng không nói gì, ngược lại đi vào buồng nấu độc dược, uống độc dược tăng tuổi xong dùng cơ thể cao to đi ra, cầm hòm thuốc lên "Potter, mi có thể cảm nhận được mộ của griffin nằm ở đâu không?"

"Mộ của griffin?" Harry chưa load kịp.

"Ta biết mi ngu, nhưng ta hoàn toàn không ngờ được đến tận bây giờ mi cũng không biết cái giấc mộng kia là tin tức dành cho người thừa kế griffin!" Có thể là cao lên, cho nên Snape cảm thấy quen hơn, dè bỉu trên mặt càng đậm.

"!" Harry bừng tỉnh, gần đây mọi sự chú ý của y đều đổ dồn lên chuyện làm sao để tu bổ linh hồn, hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này.

Harry bên này cẩn thận suy nghĩ mấy lời thì thầm đó, còn Snape bên kia cười lạnh gõ gõ hòm thuốc, nhớ đến việc cái hàm răng Potter dùng để cắn hắn trước kia là hàm răng đáng lý ra nên hóa thành tro bụi của griffin, Potter sau khi thừa kế hết được kí ức truyền thừa còn có thể lưu lại thi thể chứ? (???)

"Xin lỗi, giáo sư, con nhớ không nổi." Harry xoa trán, vừa nghĩ đến cái thứ kia một chút thôi cũng thấy đầu ong ong rồi.

Snape cau mày quăng vài thần chú kiểm tra, linh hồn chập chờn của Potter bỗng nhiên vặn vẹo "Potter!"

"Chuyện gì, giáo sư?" Harry dừng hồi tưởng mấy lời thì thầm kia lại, Snape lại quăng ra vài thần chú kiểm tra, linh hồn còn chập chờn hơn bình thường "Potter, trước khi mi tu bổ xong linh hồn của mình thì đừng nghĩ đến mấy thứ trong mơ nữa."

"Vâng, giáo sư." Harry gật đầu, xem xét tình huống vừa rồi, xem ra y đau đầu là vì nghĩ đến mấy lời thì thầm kia rời.

"...Mi về trước đi." Snape im lặng một chút "Chờ đã, cho ta hai cái răng."

"Dạ." Harry buông cánh tay đang nắm tay nắm cửa của mình lại, nhìn Snape cầm kềm đi lại, dây thần kinh căng lên "Giáo sư, không có độc dược sao ạ?"

"Không có." Snape vừa nói vừa cạy hàm Harry.

"Khoan! Khoan! Khoan...á!!!!" Harry che miệng ngồi xuống, một giọt mồ hôi lăn dài trên mặt, y biết ngay rằng Snape không dễ tha cho mình thế mà!

Snape cất răng, liếc mắt nhìn hai cái Trường Sinh Linh Giá trong góc tường "Potter, ta nghĩ mi không ngại để Trường Sinh Linh Giá lại đây."

Harry bụm miệng gật đầu đồng ý, Snape vui vẻ mở miệng "Mi có thể về."

"!" Harry trợn to hai mắt, một tay chỉ vào mặt. Độc dược mọc răng đâu?!

"Potter, mi còn việc gì?" Snape xoay người chuẩn bị tiến vào buồng nấu độc dược.

"..." Harry sau khi chắc chắn rằng Snape không có ý định đưa độc dược mọc răng cho mình, xoay người ra cửa, ngó lơ Severus Snape luôn! (chế ạ)

Vừa mới ra khỏi cửa không được bao xa đã nhìn thấy ba tên khốn kiếp kia đang tụ tập tại khúc cua, Harry nhẹ nhàng đi lại, bọn Ron vẫn còn đang thảo luận chủ đề "Harry đã làm gì" và "Snape sẽ giải phẫu Harry như thế nào", hoàn toàn không chú ý đến chuyện Harry đã sớm đứng sau lưng cả ba.

"Draco, cậu nghĩ giáo sư Snape sẽ cho Harry toàn thây trở ra chứ?" Moni chọt chọt cánh tay đang để ngang hông mình của cậu ta.

"Yên tâm, chủ nhiệm sẽ không thịt cậu ấy đâu." Draco hoàn toàn không đặt Harry trong lòng, nói đi nói lại, mặc dù chủ nhiệm rất thích kiếm chuyện với Harry, nhưng Harry quả thật là người mà chủ nhiệm bọn họ bận tâm nhất.

"Tớ cảm thấy giáo sư Snape lần này sẽ không cung cấp độc dược cho Harry đâu, lát cậu ấy đến tìm cậu, cứ nói cậu không có." Ron hứng thú bừng bừng hố anh em.

"Tớ rất vui lòng làm thế." Draco lôi ra một bình độc dược, tung hứng trên tay "Đây là bình cuối cùng của tớ, lát nữa tớ kiếm chỗ đổ hết."

Đột nhiên một bàn tay chụp bình độc dược lại, bọn Draco đột nhiên thấy cánh cửa địa ngục ngay trước mặt.

"Thật, cảm, ơn, tấm, lòng, của, cậu." Harry nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ, máu trong miệng chảy xuôi theo khóe miệng.

"A!"Ba người giật mình, mắt thấy Harry có xúc động muốn rút kiếm, bèn quay đầu bỏ chạy.

Harry mở bình, uống một hơi cạn sạch, sau đó bóp nát cái chai "Bố sẽ gửi lời chào thân thiết và nồng thắm nhất của mình đến bọn bây nha ~ ~ ~"

Tin tức hót nhất hôm nay là Cậu Bé Vàng đoạt cây rìu của một bộ giáp nào đó trong lâu đài, bổ đôi cửa phòng sinh hoạt chung Slytherin, sau đó lôi đầu Draco Malfoy ra tẩn một trận, sau đó kéo cán búa bỏ qua phế tích Slytherin đi về phía Ravenclaw, một cú dẫm cong mỏ con ưng, sau khi xông vào mém nữa đã quẳng luôn Ron Weasley vào trong lò sưởi, cuối cùng là dùng độ dài của cây búa đóng luôn Moni Cruise lên cửa tháp Gryffindor, tiếng hét của Phu Nhân Béo đạt tầm cao mới, lần đầu tiên khiến ly thủy tinh vỡ tan tành.