Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Chương 173: Bán Đứng




Cuối cùng Lam Lam cũng đã được đẩy ra từ phòng cấp cứu.

Thi Thi chọn cho Lam Lam một căn phòng VIP nằm trên cùng tòa nhà bệnh viện và có hàng ngàn đội ngũ bác sĩ túc trực. Cô muốn tách Lam Lam ra không cho Dương Tiểu Vy hoặc một ai đó có thể tới gần em gái của cô.

Đến giờ Lam Lam vẫn chưa tỉnh, cô nằm trên giường giống như cô đang chìm vào một giấc ngủ thật sâu mà không chịu tỉnh dậy.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi. Cả Hạo Thiên và Tiểu Sơ đã về nhà, hai vợ chồng Tịch Duy An và Chung Linh cũng đã về khách sạn. Bây giờ chỉ có một mình Hoắc Thiếu Tiên là ở trong phòng cùng Lam Lam.

Từ khi Lục Diệp Bằng rời khỏi, thì anh cũng không hề thấy bóng dáng cái tên đó quay trở lại. Không biết Lục Diệp Bằng đang suy nghĩ cái gì trong đầu nữa. Anh ta thật sự giống như Lam Lam đã nói sao?

Lục Diệp Bằng không hề yêu Lam Lam.

Nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh, Hoắc Thiếu Tiên nhịn không được liền đưa tay lên nắm lấy một bên tay yếu ớt của Lam Lam,trong lòng dâng lên sự thương xót vô cùng

Ánh mắt anh tràn đầy tình cảm nhìn cô, giọng nói run run.

"Lam Lam!! Anh không biết trái tim anh có giống như Chung Linh nói không? Nhưng anh đoán cô ấy nói cũng có một phần đúng! "

Hoắc Thiếu Tiên hít hơi thật sâu, anh nắm lấy tay cô đưa lên môi của mình, nghẹn ngào hôn lấy.

“Anh thật sự có tình cảm với em. Nếu em chịu mở lòng cho anh một cơ hội, anh xin hứa sẽ toàn tâm toàn ý chỉ yêu một mình em thôi!”

Hoắc Thiếu Tiên im lặng, nhìn cô rất lâu.Và anh lại tiếp tục nói hết nổi lòng cho cô nghe.

"Em có biết không? Lần nào khi gặp em về, tâm trạng anh cũng đều rất vui vẻ. Anh biết em là vợ của Lục Diệp Bằng, anh cũng biết em yêu anh ta rất nhiều. Nhưng anh không thể nào ngừng cảm xúc trong lòng anh dành cho em. Khi em nhờ anh và cần sự giúp đỡ của anh. Người đàn ông như anh luôn tự hứa với bản thân mình, là sẽ luôn ở bên cạnh em và sẽ giúp em cho đến cùng "

Nói rồi anh lại bật một nụ cười thật tươi cố ý hỏi Lam Lam

"Vậy em có bằng lòng thử yêu anh không? Sau khi em tỉnh lại, anh sẽ đưa em đi khỏi nơi đây. Một nơi đã làm cho em đau khổ quá nhiều. Những thứ Lục Diệp Bằng cho em, anh đều sẽ cho em được.Em sẽ đi cùng anh có phải không?”

Đổi lại, Hoắc Thiếu Tiên chỉ nghe được tiếng hơi thở của cô mà thôi. Lam Lam vẫn còn chìm sâu vào giấc mơ của mình mà không chịu tỉnh lại trả lời câu hỏi của anh.

Sau một lúc thật lâu, Hoắc Thiếu Tiên không hiểu trong lòng lại đang muốn gì. Anh đứng dậy nhìn Lam Lam thật lâu rồi anh từ từ hạ đôi môi mình xuống hôn lên trên cánh môi của cô. Anh muốn biết trong lòng anh vị trí của người con gái này có nằm hơn vị trí của người con gái kia không?

******

Khác với căn phòng yên tĩnh của Lam Lam thì trong phòng của Dương Tiểu Vy lại xảy ra một cuộc cãi nhau giữa cô ta và một người đàn ông khác.

Nằm trên giường bệnh một mình không biết phải làm gì, Dương Tiểu Vy vừa định bước xuống giường đi ra ngoài. Cô muốn tìm phòng bệnh của Lam Lam.

Cả hai đều té xuống cầu thang,nên Dương Tiểu Vy dám chắc Lam Lam cũng ở đây. Cô ta thì đã xảy thai nhưng còn Lam Lam thì sao? Cô ta muốn biết Lam Lam có bị thương nặng hơn cô ta không?

Vừa bước xuống giường chưa được bao lâu thì cánh cửa phòng liền mở ra.

Dương Tiểu Vy liền ngẩng đầu lên.

"Bác sĩ…! Vào đây làm gì? " Trước mặt cô là một vì bác sĩ có vóc dáng khá cao, luôn che đậy bởi một lớp khẩu trang trên mặt.

Vị bác sĩ cười lớn, nhưng cặp mắt thì lại không vui. Sau cùng là một giọng nói của một người đàn ông thân quen liền cất lên.

"Vợ yêu!!! Quên cả người chồng này rồi sao? " Vừa nói anh ta vừa cởi khẩu trang ra.

Giọng nói Dương Tiểu Vy lắp bắp, sự sợ hãi bắt đầu bủa vây.

"Giang Thâm…! Anh… Anh sao lại ở đây? "

"Em quên đây là nơi làm việc của anh sao?”

Giang Thâm nghiến răng đi lại bóp cổ cô ta, phun ra giọng nói hết sức tức giận,âm thanh dùng một lực rất nặng.

“Người phụ nữ như cô dám giết chết con của tôi, có phải cô muốn tôi giết chết cô luôn không? "

"Giang… Thâm! " Dương Tiểu Vy bị bóp chặt khiến hơi thở của cô thoi thóp chỉ biết đưa tay lên bám lấy cánh tay của anh ta "Anh tha cho… Em … Em thật sự không có…! "

Nhìn sắc mặt cô ta cộng thêm ở đây là bệnh viện,anh không muốn bị mang tiếng là một bác sĩ mà ra tay giết người.Giang Thâm đành buông cô ta ra, nhưng anh ta vẫn cố dùng lực vào một cánh tay kéo áo Dương Tiểu Vy.

"Tôi đã nói cô hãy yên phận làm vợ của tôi quay về bên tôi. Nhưng cô không nghe, chỉ muốn mơ mộng để bước vào nhà họ Lục để làm gì?? "

Dương Tiểu Vy bắt đầu bật khóc, giọng nói nghẹn ngào như van cầu xin anh ta tha thứ.

"Giang Thâm!!! Anh đừng có như vậy, em biết lỗi của mình rồi! "

“Cô biết sao?? Hai đứa con của tôi, cô đều đổ qua cho Lục Diệp Bằng hết… Vậy cô có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?” Giang Thâm nóng nảy, cởi chiếc áo bác sĩ của mình ra.

Dương Tiểu Vy càng khóc lớn, cô ta đứng lên ôm chầm lấy anh ta.

“Giang Thâm!!! Anh đừng giận, anh biết em luôn yêu anh mà! Chỉ cần em lấy được một chút tài sản của nhà họ Lục, em sẽ về lại bên cạnh anh mà… Đến lúc đó, em sẽ sinh cho anh rất nhiều con”.

Hơi nóng hừng hực thả vào vành tai của Giang Thâm khiến anh ta có chút gì động lòng với cô ta.

Thấy anh im lặng, Dương Tiểu Vy ra tuyệt chiêu quyến rũ Giang Thâm,cô ta kéo anh ta ra cắn mút lấy đôi môi anh, nũng nịu nói.

“Em yêu anh, em yên anh nhiều lắm chồng à! Suốt thời gian qua, em luôn nhớ đến anh, nhớ đến những lúc chúng ta ân ái cùng nhau”.

Cô biết anh ta khi nghe câu này sẽ bị mắc bẫy. Người đàn ông này, cô còn gì lạ nữa, so với cô thì anh ta còn có ham muốn dục vọng mãnh liệt hơn cô rất nhiều.

Giang Thâm thu ánh mắt lại, đắc ý bật lên nụ cười lạnh.

"Chẳng phải có hai người đàn ông đã thỏa mãn cho em sao? "

“Nhưng không thể nào bằng anh”.Dương Tiểu Vy vừa nói vừa rướn người lên hôn lên yết hầu của anh.

Một nơi rất nhạy cảm khiến dục vọng trong người của một người đàn ông như anh lập tức trỗi dậy

Giang Thâm khom người xuống bế cô ta lên chiếc giường bệnh.Dương Tiểu Vy liền đắc ý kéo đầu anh xuống cùng cô ta dây dưa.

"Em mới xảy thai đấy chồng! "

Giang Thâm nở một nụ cười đê tiện, ánh mắt anh dán chặt vào cặp ngực đang lấp ló bên trong chiếc áo bệnh nhân của cô ta.

"Hơn một tháng qua từ ngày em bỏ anh đi, anh đã không ăn thịt sống rồi đấy! "

"Thật sao? " Dương Tiểu Vy ngạc nhiên.

Lúc này Giang Thâm chợt nhíu mày.

"Thái độ của em là đồng ý cho anh có người phụ nữ khác phải không? " Nói xong, anh tỏ vẻ buồn bã liền đứng lên.

"Anh đi đâu vậy? "

"Thì còn gì ngoài đi tìm người phụ nữ khác,thỏa mãn cho anh” Giang Thâm nói một câu cuối liền xoay người đi.

Nghe xong, Dương Tiểu Vy trong lòng liền giận dữ. Ánh mắt hiện rõ lên sự ghen tuông trông thấy. Cô ngồi dậy,bước nhanh lại khóa cửa không cho anh đi. Rồi cô xoay người lại không nói không rằng,cởi từng cút áo của người đàn ông này ra.

Giang Thâm khó chịu chụp lấy cánh tay cô ta lại nhíu mày hỏi.

"Em làm gì vậy? "

Tức giận,Dương Tiểu Vy liền xé chiếc áo của anh ra và lần này cô đã bật khóc thật sự, vừa khóc cô vừa hôn khắp xung quanh cơ ngực anh. Ôm chặt anh vào lòng

“Anh không được đi! Anh không được đi đâu hết… Anh mà đi em sẽ giết anh đó”.Giọng nói cô ta gào lên nhìn về anh.

Giang Thâm cố tỏ ra bình tĩnh.

" Em có quyền gì? Năm nay anh cũng đã 34 tuổi rồi! Anh cần phải có một gia đình. Anh đang để ý một cô gái, hôm nào anh sẽ cho em… "

“Anh im đi”.Dương Tiểu Vy nhịn không được hét lên cắt ngang lời anh.

" Ai cho phép chứ! Anh là của em, một mình em chỉ có quyền sở hữu thôi! "

"Thật nực cười! Thưa bà Lục, tôi không phải là chồng của cô, chồng cô là người nhà họ Lục. "

"Không… Không mà! " Dương Tiểu Vy khóc lớn, úp mặt vào ngực anh.

Giang Thâm là một người đàn ông mà cô yêu thật lòng, cô rất yêu anh. Vì yêu anh mà cô không ngần ngại bỏ nhà theo anh. Nếu không vì anh đã bỏ đi vào lúc đó thì có lẽ bây giờ, hai người đã trở thành vợ chồng của nhau rồi! Cô không thể chịu nổi khi nghe anh sẽ đi lấy vợ mà người đó không phải là cô.

Giang Thâm kéo cô ra, anh lạnh lùng đi đến lấy chiếc áo bác sĩ mặc vào.

“Nếu như chúng ta không đến được với nhau thì anh xin chúc em hạnh phúc… Còn A Vĩ, anh sẽ không nói cho ai biết, nó là con trai anh đâu”.

Dương Tiểu Vy cắn chặt môi, nhìn phía sau lưng anh gào lên.

" Anh bỏ em sao? "Không nhịn được,cô nhanh chóng chạy lại ôm chặt sau lưng của anh khẽ khàng áp vào lưng anh nói “Giang Thâm!! Anh hết yêu em rồi sao? Nhưng em vẫn còn yêu anh nhiều lắm, em không thể nào mất anh được”.

Cô lại tiếp tục xoay người anh lại, cô trực tiếp cởi quần áo của mình ra, hiện ra một cơ thể không một mảnh vải trước mặt của anh.

" Anh muốn đi,em xin anh đấy! Em rất yêu anh"

Hôm nay cô lại sợ bản thân mình sẽ bị người đàn ông này bỏ rơi lần nữa! Chưa bao giờ mà cô có thể ngừng yêu anh được. Anh là mối tình đầu cũng như mối tình cuối mà cô đã yêu.

Giang Thâm cong môi, ánh mắt bị bỏ đói từ bữa giờ lập tức hiện lên.

"Này là em cầu xin anh có đúng không? "

“Vâng! Em xin anh hãy muốn em, yêu em nhiều hơn đi chồng yêu”.Lời gọi mời của cô khiến anh nghe xong trực tiếp đè cô xuống giường bệnh ngay lập tức.

Thế là một cuộc triền miên của một đôi nam nữ đang quấn quýt trong căn phòng bệnh. Đúng như Giang Thâm đã nói, anh đã bỏ đói từ rất lâu, sự đồi hỏi của anh không bao giờ là dưới một lần.

Dương Tiểu Vy cũng bằng lòng thỏa mãn cho người mình yêu, mặc kệ cô có phải vừa mới xảy thai hay không? Nhưng cô không thể để cho anh phải rời xa cô thêm một lần nào nữa.

*******

Hoắc Thiếu Tiên rời khỏi phòng Lam Lam. Anh định đi ăn cái gì đó. Vì đêm nay anh sẽ là người trông chừng cô. Còn Lục Diệp Bằng có đến hay không, anh không còn quan tâm nữa. Anh ta đã bỏ mặc Lam Lam hết lần này đến lần khác. Vậy thì xem như anh ta đã thật sự tuyệt tình với cô rồi!

Nhưng anh chưa đi mấy bước đã có một cánh tay cau cổ anh và kéo anh ra một bãi cỏ trong bệnh viện.

Chưa kịp nhìn thấy gì hết, Hoắc Thiếu Tiên đã bị người đó đánh cho hai cú đấm cùng với một giọng nói đầy nội lực.

“Mày muốn dẫn vợ tao đi sao? Thằng khốn… Mẹ kiếp, hôm nay tao sẽ giết chết mày”.

Hoắc Thiếu Tiên lăn đùng ngã xuống đất, vết máu từ bên khóe miệng trực tiếp tuông trào ra.

Định hình được vài giây thì anh đã thấy được người đánh anh chính là Lục Diệp Bằng. Anh ta lần này đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều.

Lục Diệp Bằng tức giận, sự kiềm chế bao nhiêu ngày này anh đã dồn vào ngày hôm nay, anh bước lên nắm lấy cổ áo Hoắc Thiếu Tiên xách mạnh lên.

“Tao xem mày là anh em của tao, mày lại đi tơ tưởng đến vợ của tao sao? Mày còn nói dối không có tình cảm nào với Lam Lam không? Hồi nãy trong phòng mày đã nói những gì? Mày kêu cô ấy đi theo mày sao??Tao biết sẽ có một ngày tao sẽ bị phản bội. Nhưng không ngờ người mà tao luôn tin tưởng nhất chính là mày… Đã đâm tao một nhát thật lớn”.

Hoắc Thiếu Tiên mím môi, ánh mắt có phần khó xử nhìn Lục Diệp Bằng khẽ hỏi.

"Anh đã nhìn thấy và nghe thấy hết rồi sao? Vậy anh có thấy tôi… "Không biết Lục Diệp Bằng có thấy anh đã hôn Lam Lam rồi không?

“Có… Tao đã thấy… Mày đã hôn người con gái của tao” Sự giận dữ lại bắt đầu bùng phát khiến anh gào lên lại tiếp túc đánh vào mặt Hoắc Thiếu Tiên.

Sau khi anh đã đón An Nhiên về căn biệt thự của anh. Anh đã lập tức điều động nhiều người đến chăm sóc cho cô công chúa nhỏ của anh. Ngay cả chị San bảo mẫu lúc trước của con gái anh cũng đã trả lương rất cao mời cô về lần nữa chăm sóc cho An Nhiên.

Làm xong tất cả mọi việc anh đã chạy nhanh đến bệnh viện. Anh đã nghe Thi Thi nói cô chuyển lên một căn phòng đặc biệt và vẫn chưa tỉnh. Anh lật đật chạy đến phòng của cô. Hôm nay, anh sẽ là người ở bên cạnh cô.

Trước khi đón An Nhiên anh cũng đã biết được Lam Lam chưa thể nào tỉnh lại. Nên anh mới vội vàng sắp xếp cho An Nhiên trước rồi sau đó đến bệnh viện chăm sóc cô.

Nhưng anh không ngờ, cái tên khốn kiếp này canh lúc anh không có mặt,lại muốn giở trò muốn dẫn người con gái anh yêu rời khỏi anh và điều làm cho anh trở thành một người mất bình tĩnh và hỗn loạn theo những cơn tức giận này chính là Hoắc Thiếu Tiên đã không kiềm chế mà hôn cô trước mặt của anh.

Lúc đó anh đã nhịn đến cỡ nào mà không vào trong đánh anh ta ngay lúc đó. Vì anh sợ sẽ kinh động đến cô, sợ mọi người sẽ nhìn thấy hành động của người mà được cho là anh em của anh