Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Chương 172: “Bảo Vệ” Cô




Lục Diệp Bằng kéo tay Chung Linh đến trước mặt Tịch Duy An giao lại cho anh ta với dáng vẻ bực bội, buông ra lời cảnh cáo.

“Anh giữ vợ mình cho tốt vào, đừng để cô ấy chạy lung tung”.

Tịch Duy An bất ngờ, nãy giờ anh không thấy Chung Linh đâu thì ra cô đã đi theo Lục Diệp Bằng sao?

Tịch Duy An nghe xong chợt nhìn qua vợ của mình nhíu mày hỏi.

" Em lại kiếm chuyện nữa sao? "

"Không có… " Chung Linh cao giọng.Không nhịn được cô nói nhỏ vào tai chồng mình những chuyện lúc nãy cho anh nghe.

Trái lại, Tịch Duy An nghe xong anh không hề có phản ứng gì hết. Anh chỉ nhìn cô chằm chằm,sau đó buông ra một câu bất đắc dĩ.

“Em nghịch vừa thôi! Mặc kệ cậu ta đi”.

" Nhưng"

Khi Chung Linh đang định nói gì đó, thì cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng đã được mở ra. Nhưng chỉ có Thi Thi là bước ra ngoài.

Lục Diệp Bằng chạy nhanh lại.

"Chị! Cô ấy sao rồi? "

Nhưng đổi lại là anh nhận được cái tát từ Thi Thi.

Mọi người ai nấy cũng đều bất ngờ. Một người luôn điềm đạm, cư xử chừng mực như Thi Thi. Hôm nay lại tát Lục Diệp Bằng một bạt tay.

"Tôi đã tin lầm cậu, đến giờ phút này cậu còn đứng đây làm gì? "

Lục Diệp Bằng không hề cảm thấy đau, anh vẫn lập lại câu hỏi lúc nãy.

"Cô ấy sao rồi? "

Hít một hơi thật sâu, Thi Thi kiềm chế lại cơn giận của mình lại, nhìn mọi người cất lên một giọng nói nghẹn ngào.

"Đứa bé đã mất rồi…! Nhưng sức khỏe của Lam Lam thì… "

"Thì sao…? Chị nói đi, cô ấy bị làm sao? " Lục Diệp Bằng sững sốt, nhìn Thi Thi gào lên.

Thi Thi cắn môi, ánh mắt lướt qua nhìn Hoắc Thiếu Tiên, cong môi nói.

"Cái này cậu phải đi hỏi người bạn của cậu chứ! Lam Lam ra nông nổi như vậy, mà chúng ta không hề biết nhưng bạn của cậu thì lại biết đấy! "

Lục Diệp Bằng liếc qua nhìn Hoắc Thiếu Tiên, anh ta lập tức trốn tránh ánh mắt của anh.

Sống lưng Hoắc Thiếu Tiên lạnh toát. Trong lòng bỗng nhảy lên từng cơn sóng, không biết cơn thịnh nộ của Lục Diệp Bằng có vì vậy mà phát nổ hay không?

Đúng lúc này, khi Lục Diệp Bằng đang tiến lại gần Hoắc Thiếu Tiên thì bỗng nhiên chiếc điện thoại của anh ta bắt đầu lại vang lên.

Hoắc Thiếu Tiên không suy nghĩ liền vội vàng bắt máy.

"An Nhiên hả? "

Trong điện thoại An Nhiên không ngừng khóc nức nở đòi mẹ khiến Lục Diệp Bằng đứng kế bên đều phải nghe thấy.

Nghe tiếng của An Nhiên,trong lòng Lục Diệp Bằng có lòng sốt ruột, anh nhanh chóng cướp lấy điện thoại từ trên tay của Hoắc Thiếu Tiên đưa lên tai mình nghe.

"Con gái!!! "

“Mẹ ơi!!! Mẹ đâu rồi, mẹ đừng bỏ con lại một mình”.Tiếng nói An Nhiên càng khiến cho người làm cha là anh đây cảm thấy gây rứt trong lòng.

" Con gái! Một lát nữa,ba sẽ đến chỗ con liền ".

Dứt lời, Lục Diệp Bằng cúp máy.

Anh nhanh chóng liếc qua Hoắc Thiếu Tiên hỏi thẳng.

" Con gái của tôi bây giờ đang ở đâu? Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua… "

Hoắc Thiếu Tiên không trả lời mà anh chỉ biết nhìn về Thi Thi hỏi nhanh.

"Cô ấy không thể phẫu thuật ngay bây giờ sao?? "

Thi Thi có phần mệt mỏi, nhìn qua mọi người và đặc biệt là Hạo Thiên, cô lên tiếng nhắc nhở.

“Chuyện này em đừng nói cho người lớn biết. Ông nội bị bệnh tim không thể kích động được”.

Hạo Thiên chóng gật đầu, anh cũng không định nói ra ngay bây giờ. Để xong mọi chuyện khi nào Lam Lam xuất viện anh sẽ rước em gái của mình về nhà luôn. Không thể cho Lam Lam sống bên ngoài với một sức khỏe yếu ớt như vậy được.

Lúc này, Thi Thi mới nhìn về phía Lục Diệp Bằng nói hết tất cả.

“Lam Lam đã có thai gần một tháng nhưng cái thai nằm ngoài tử cung. Dù muốn hay không cũng phải bỏ ngay đứa bé”.

Lục Diệp Bằng nghe xong, trái tim anh liền nhói lên một cơn đau.

Không lẽ là như vậy nên cô mới giấu anh mà không cho anh biết… Người con gái ngốc này, tại sao lúc nào cũng im lặng chịu đựng một mình như thế?

" Bây giờ cô ấy ra sao…? Em muốn gặp cô ấy"Giọng nói Lục Diệp Bằng nghẹn ngào. Anh bước vào trong nhưng lại bị Thi Thi ngăn cản.

Khóe mắt Thi Thi cay cay, ánh mắt luôn hiện lên hai hàng nước mắt.

"Lam Lam vẫn còn đang bất tỉnh, Tiến Sĩ Leon vẫn còn kiểm tra nhiều thứ xem Lam Lam có thể phẫu thuật không?? "

"Phẫu thuật!!! " Hạo Thiên khó hiểu "Chị! Chẳng phải Lam Lam đã xảy thai rồi sao? Còn phẫu thuật gì nữa? "

Lúc này Lục Diệp Bằng dần như đã hiểu ra, anh liếc mắt qua nhìn Tịch Duy An và Hoắc Thiếu Tiên lập tức hỏi thẳng.

"Hai người nói đi… Vợ tôi đang mắc phải căn bệnh gì?? "

Sắc mặt Hoắc Thiếu Tiên uể oải, anh biết đã đến lúc nói hết sự thật rồi. Nhưng chưa kịp nói gì thì Chung Linh chính là người lên tiếng trước.

“Chị ấy mắc một khối u não, có thể rất nguy hiểm khi chị ấy mang thai”.

Lục Diệp Bằng chết sững.

Bờ môi run rẩy nhìn Chung Linh lập lại câu nói của cô.

" Khối u sao??? "

Hoắc Thiếu Tiên bình tĩnh trả lời.

“Phải!!! Một khối u rất lớn”.

" Và nó đã đè lên dây thần kinh Thị Giác của Lam Lam " Thi Thi bên cạnh cũng nghẹn ngào tiếp lời.

Đến lượt Tịch Duy An nheo mắt lại, nhìn Lục Diệp Bằng rồi chốt hạ một câu.

"Cuối cùng sẽ dẫn đến vợ của cậu sẽ trở nên mù lòa… "

"Mù sao??? " Tiểu Sơ và Hạo Thiên hoàn toàn kinh hãi khi nghe một sự thật này.

Lục Diệp Bằng nhìn Hoắc Thiếu Tiên buông ra một câu đầy sự đau đớn.

"Đây là bí mật cô ấy đã nói không cho anh nói với tôi sao?? "

Hoắc Thiếu Tiên chầm chậm nhẹ gật đầu.

"Tại sao? "

“Vì sợ sẽ bị tổn thương”.Hoắc Thiếu Tiên không giấu giếm liền nói thẳng.

Lục Diệp Bằng bật cười. Nhưng trong ánh mắt đã dần như hiện lên sự thống khổ. Trái tim không ngừng đau đớn.

Lam Lam đã nói dối anh.Nhưng không phải vì lợi ích cho bản thân mình.Mà chỉ vì cô sợ sẽ tổn thương thôi sao? Sợ anh sẽ làm tổn thương cô thêm một lần nữa sao?

Người con gái của anh luôn có nhiều bí mật, nhưng anh là một người chồng, anh không hề biết cô đang bị chuyện gì, tại sao cô luôn thể hiện bên ngoài như mình là một người mạnh mẽ trước mặt anh? Rồi sau đó lại yếu đuối, khóc một mình chịu những tổn thương từ tâm hồn cho đến thể xác.

Thật chất anh có hề quan tâm và yêu cô như anh đã nghĩ không?

Khi cô bỏ đi, trong người đã mang một căn bệnh nặng và còn lại mang thai con của anh mà anh còn không hề biết. Sức khỏe của cô trước đó đã yếu dần, anh cũng không hề để ý.

Tịch Duy An biết tâm trạng của Lục Diệp Bằng lúc này là như thế nào? Anh cũng đã lườn trước được việc giấu Lục Diệp Bằng sẽ khiến cậu ta giận mọi người. Nhưng lúc đó thấy sự cương quyết của Lam Lam như thế anh chỉ còn cách chấp nhận làm theo.

Lục Diệp Bằng nhìn qua Thi Thi, hít một hơi thật sâu hỏi thêm một câu.

“Khi nào cô ấy mới được ra ngoài”.

" Lam Lam còn chưa tỉnh, chắc vài tiếng nữa"Thi Thi thẳng thắng đáp.

Lục Diệp Bằng không nói gì nữa, liền cất bước rời khỏi.

" Cậu đi đâu vậy? " Tịch Duy An bước lên kéo mạnh vai Lục Diệp Bằng lại.

Nét mặt Lục Diệp Bằng khó coi, anh nổi nóng hất mạnh tay Tịch Duy An ra, nghiến răng nói.

“Tôi có nên trả lời với những người được cho là anh em tốt của tôi không?”

Lục Diệp Bằng đã giận, anh thật sự muốn đánh nhau một trận với hai người này. Hai người anh luôn tin tưởng nhất lần lượt phản bội anh. Nếu hôm nay Lam Lam không xảy ra chuyện thì có phải bí mật này sẽ bị hai tên khốn này chôn vùi luôn không?

Dứt lời, Lục Diệp Bằng đã không chịu nổi chạy thẳng ra ngoài.

Tiểu Sơ đứng bên cạnh Hạo Thiên từ nãy giờ đã lặng lẽ rơi lệ. Cô khóc thương cho số phận của Lam Lam. So với cô. Lam Lam còn chịu đựng tổn thương nhiều hơn.

Sự việc đến nước này, Hạo Thiên không khỏi bàng hoàng khi người em gái của anh lại mắc một căn bệnh nan y. Nếu ba mẹ mà biết chuyện,có thật sự có hối hận những gì mình đã làm hay không?

Anh cũng không ngờ đứa em thường ngày hay chọc phá anh lại mang trong người nhiều bí mật đến như vậy. Ngay đến cả anh cũng phải chết điếng khi nghe tin sốc như thế này.

Hạo Thiên xoa lòng bàn tay, anh chợt nhớ lúc nãy,cuộc điện thoại của An Nhiên rồi anh nhìn lại bóng lưng của Lục Diệp Bằng đang dần khuất đi. Lẩm bẩm một câu.

“Tại sao Lục Diệp Bằng lại quan tâm An Nhiên đến như vậy…?”

Thi Thi nhướng mày nhìn Hạo Thiên.

"Hạo Thiên! Đi theo chị! "

Khi chỉ còn lại Tịch Duy An, Chung Linh và Hoắc Thiếu Tiên ở lại trước cửa phòng cấp cứu thì cả ba người đều thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc Thiếu Tiên là người nói trước.

"Rốt cuộc cũng được thoải mái rồi! "

Tịch Duy An mỉm cười.

“Cũng phải cho hắn ta biết thôi! Nếu không cứ làm phiền chúng ta”.

Chung Linh thì vẫn chưa hiểu hai người đàn ông này đang âm mưu gì nữa. Ánh mắt cô nhìn Hoắc Thiếu Tiên tò mò liền hỏi.

" Anh yêu chị Lam Lam rồi sao? "

"Sao? " Hoắc Thiếu Tiên giựt mình “Ai nói em nghe anh yêu cô ấy”.

" Thì ai ngoài chồng em! "Chung Linh chỉ tay qua Tịch Duy An.

Tịch Duy An đắc ý hất cầm về phía Hoắc Thiếu Tiên trêu trọc.

" Tôi chỉ nói sự thật! ".

Nghe vậy, Hoắc Thiếu Tiên bỗng nhếch môi cười, anh lại nhìn qua Chung Linh hỏi thẳng

" Vậy em thấy sao? Em có thích anh yêu cô ấy không? "

"Đương nhiên là không rồi! " Chung Linh thẳng thắng phản đối. “Tuy rằng, em rất ghét Lục Diệp Bằng. Nhưng anh ấy là một người anh em của các anh. Cho nên vợ bạn, anh không nên đụng vào”.

Nét mặt Hoắc Thiếu Tiên có phần cứng đơ trước câu trả lời của cô. Một câu của cô có thể đánh đồng cho cả hai người.

Tịch Duy An lại thái độ với Hoắc Thiếu Tiên.

“Nghe chưa, cậu cũng phải hiểu ý tôi luôn chứ”.

" Hiểu chứ! "Nói xong hai chữ, Hoắc Thiếu Tiên không nói gì thêm liền rời đi khỏi.

*****

Lục Diệp Bằng rời khỏi bệnh viện, nhưng anh không phải là đang trốn tránh, anh chỉ muốn bình tâm suy nghĩ lại mọi chuyện. Tại sao Lam Lam lại luôn tin người ngoài hơn là luôn tin tưởng anh?.

||||| Truyện đề cử: Chớ Gần Công Tử |||||

Anh và cô sống chung trong một nhà, trong một căn phòng, nằm chung trên một chiếc giường. Mà anh không hề biết vợ của anh muốn cái gì và anh không biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì? Thì có khác nào hai người cũng giống như cô nói là đang thực hiện một bản hợp đồng hôn nhân đúng nghĩa không?

Trái tim anh đau nhói.

Hôm nay khi anh tận mắt chứng kiến cô té từ trên cầu thang xuống, chiếc váy trắng tinh khiết lại bị ố lên một vòng máu thật đậm.Lúc đó anh hoảng sợ biết chừng nào. Trong lòng anh không nghĩ mình sẽ gặp lại cô vào tình cảnh như thế này.

Lúc đó anh chỉ không còn biết gì, chỉ biết ôm cô vào lòng chạy thật nhanh. Anh không phải vì đứa bé trong bụng của cô mà anh đang sợ sẽ mất đi người còn gái này.

Nhưng tại sao Lam Lam vợ anh, lại gặp phải những chuyện như vậy? Có phải ông trời đã quá ác với vợ của anh không? Tại sao cô phải mắc một căn bệnh này? Có lẽ vì căn bệnh này mà cô luôn luôn từ chối sinh con cho anh. Vậy mà anh luôn dùng thủ đoạn để ép buộc cô sinh con cho anh. Cho đến khi cô mang thai, anh lại dùng làm lời lẽ sỉ nhục cô, ép cô ký vào đơn ly hôn và đổ hết tội lên đầu cô chỉ vì anh muốn bảo vệ cô.

Anh dùng hai từ bảo vệ này có thật xứng đáng không? Cái đó có được gọi là bảo vệ cô không?

Một người đàn ông như anh vì muốn bảo vệ cô mà đi sỉ nhục cô… Anh còn muốn kết hôn với người phụ nữ khác chỉ vì muốn bảo vệ cô sao?

Có lẽ sự bảo vệ này của anh chắc chắn sẽ khiến nhiều người khiếp sợ.Cho rằng anh chỉ là ngụy biện mà việc anh đã làm với vợ của mình.

Lục Diệp Bằng ơi!!! Mày nói những điều này ra, mày thật sự không thấy kinh tởm sao…?

Lục Diệp Bằng lẩm bẩm, anh không ngừng tự trách bản thân mình là một người đàn ông khốn nạn, đầy giả tâm. Những lý do của anh chỉ để bảo biện những gì mà anh đang muốn chối đẩy mà thôi!

Khi đến bệnh viện, anh đã nghe Dương Tiểu Vy đã xảy thai, trong lòng anh có một sự gì đó rất hả hê,suy nghĩ việc làm cô ta ngày hôm nay là do cô ta tự chuốt lấy, rất đáng đời. Nhưng sự việc sẽ không dừng lại ở đó. Anh sẽ trả lại cho cô ta gấp bội so vời những gì cô ta đã làm với vợ của anh thì cô phải nhận lấy hậu quả.

Còn anh… Anh luôn cho mình là một người không đúng. Anh cũng phải nhận lấy những gì mà anh đã gây ra cho cô.

Anh không biết khi Lam Lam tỉnh dậy, anh sẽ nói gì với cô.

Ngay lúc này điện thoại của Lục Diệp Bằng liền reo lên.

Lục Diệp Bằng mệt mỏi bắt máy.

Người bên kia thì liền cất lên một giọng nói tràn đầy vui mừng.

"Ông chủ!!! Chúng tôi tìm được phu nhân rồi! ".

Cơn thịnh nộ của Lục Diệp Bằng nghe xong lập tức bùng phát lên dữ dội.

" Hức…Tụi bây đúng là đồ vô dụng Đợi các người tìm thì có lẽ vợ và con tôi đã chạy mất rồi. "

Thuộc hạ nghe xong cũng đã hiểu ông chủ của mình dường như đã tìm được phu nhân rồi thì phải.

"Dạ…! "

“Nói… Địa chỉ là ở đâu”.Lục Diệp Bằng chợt hỏi.

Lam Lam thì ở đây nhưng còn con gái anh thì anh vẫn muốn đem về. Anh không cho phép người nào đó lại muốn bắt tiểu báo bối của anh đi lần nữa.