Hợp Đồng Hôn Nhân Chí Mạng

Chương 17:




Âu Dương Thiên Hoàng bế Hàn Đồng Ân đi về phía xe, mặc cho cả nhà kia kêu tên anh.

Trợ lý vội vàng chạy lại : "Boss."

Vẻ mặt anh lạnh lùng, bế cô đặt vào xe. Giờ bản thân Hàn Đồng Ân mới để ý những giọt nước mắt của cô làm ướt một vũng trên áo sơ mi anh.

\[...\]

Trong xe bầu không khí chìm vào im lặng, Hàn Đồng Ân ngồi trên đùi Âu Dương Thiên Hoàng, cư nhiên anh cứ một mực để cô ngồi lên.

Bên má bị Diệp Nhu tát kia vẫn còn ửng đỏ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Anh vươn tay chạm nhẹ khiến cả người cô phát run, ngón tay anh mát mẻ khiến bên má kia không cảm thấy đau rát, thật dễ chịu.

"Cảm ơn anh." - Giọng ngọt ngào của cô khiến anh thấy êm tai.

"Em không giải thích gì sao hửm?" - Ngón tay anh đang xoắn lọn tóc cô, giọng nói nghi hoặc.

"Cô ta đẩy bất thành, hại người thành hại mình..." - Cô thì thầm trong miệng, sợ hãi bản thân nói ra anh sẽ làm gì đó với cô. Dù gì Bạch gia với Âu Dương gia cũng có quan hệ tốt bao lâu.

"Sau đó?" - Lông mày anh nhích lên chờ đợi cô nói tiếp.

"Sau đó tôi nhấn đầu cô ta xuống coi như trừng phạt một chút, liền kêu cứu lên. Tiếp đó anh cũng biết rồi đó. Nhưng cô ta gây sự trước, có phải tôi đâu." - Hai bàn tay cô đan vào nhau, giọng nói có chút ủy khuất, không hiểu bản thân tại sao lại kể hết cho anh nghe. Nhưng cô không có lỗi.

Nghe người con gái trước mặt có những biểu hiện như vậy. Bản thân anh cảm thấy sau khi nghe xong chả hề có chút tức giận nào với cô.

Anh che miệng cười mỉm : "Em sợ tôi trách em?"

Không suy nghĩ gì nhiều, cô gật đầu.

Cô tưởng anh không hiểu chuyện vậy sao?

Ngốc.

"Anh không tức giận?" - Cô quay đầu lại, nhìn vào mắt anh.

"Tôi nên tức giận sao? Về vấn đề gì?" - Ánh mắt khó hiểu nhìn thẳng vào cô.

"Bạch tiểu thư là tình nhân của anh mà. Tôi làm vậy chả phải anh nên tức giận sao?" - Nhướng lông mày thanh tú khó hiểu hỏi anh.

Anh không nói, lập tức kéo áp môi mình lên môi cô. Nụ hôn bất ngờ khiến cô không kịp phòng vệ. Nụ hôn mạnh mẽ như muốn chiếm hữu cô.

"Ưmm.." - Bàn tay cô đặt lên vai anh.

Bàn tay mạnh mẽ giữ chặt đầu cô lại, không cho phép cô thoát khỏi vòng kìm chặt này.

Cảm thấy cô gái nhỏ bé kia gần như đứt hơi anh mới dứt môi trong quyến luyến. Nụ hôn của anh bá đạo như cướp đi hết sinh khí trong cô.

"Anh....khốn nạn." - Đầu tựa lên vai anh, đôi môi hé mở để lấy ít không khí.

"Đôi môi này lại muốn nữa phải không?." - Môi anh cong lên.

Bàn tay nhỏ bé nắm tóc anh giật ra sau.

"Anh mà biến thái như vậy, tôi liền cho anh thành trọc đầu." - Dùng sức vừa phải, cả đầu anh hơi ngã về phía sau, mắt hơi bất ngờ.

"Em thử tôi xem?" - Giọng anh nói có chút hứng thú. Lần đầu có người nói sẽ giật tóc anh cho biến thành kẻ trọc đầu.

Cô buông nhanh bàn tay ra. Nguy hiểm cận kề không nên chọc. Nhanh chóng chuyển xuống chỗ kia ngồi, tránh xa anh ra.

Chợt nghĩ đến đoạn video kia, tại sao anh lại có nó. Tính hỏi anh nhưng rồi lại thôi. Thái độ đó lại để trong mắt anh.

"Bộ dạng em muốn hỏi gì sao?" - Ngồi tựa đầu ra sau, giọng nói trầm ấm cất lên.

"Đoạn video đó, sao anh có?" - Cô nhìn anh hỏi.

"Thứ tôi muốn, tự nhiên sẽ có." - Dáng ngồi ung dung, châm ngòi điếu thuốc xì gà trong tay. Bất giác nhớ lại thái độ cô bé quật cường này và cụm từ trong miệng nhỏ của cô phát ra tiếng "chồng tôi" làm anh cảm thấy lâng lâng kiều nào. Tâm trạng trở lên tốt hơn.

Nhận được câu trả lời từ phía anh, cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ tiếp tục phần suy nghĩ của mình.

Hôm nay, anh ta có vẻ tốt tính hơn nhiều rồi nhỉ?

Thật khác lạ.

\[...\]

Biệt thự Thanh Các.

Hàn Đồng Ân đi lên phòng thay đồ xong liền ngồi trước máy tính bấm bấm vài hồi. Tìm trong chiếc ví cô vừa mới cầm đi tiệc, bên trong có nhánh cây hoa nhỏ mà cô đã bẻ ra để vào trong.

Ánh mắt mơ hồ, người đàn ông đó là ai, chưa kịp cảm ơn anh ta đã đi xa. Bóng lưng anh ta xa lạ, chắc không phải trong số nam nhân cô quen.

Cầm nhánh hoa trên tay ngằm nhìn. Bóng lưng u ám của Âu Dương Thiên Hoàng phía sau không biết từ bao giờ.

Cô quay đầu lại, giật mình thót tim.

"Anh...đi có tiếng động chút được không?"

Tâm trạng anh đã sớm tốt khi cô nhìn về anh lúc gặp nạn. Đáy mắt anh trở nên ú ám khi nhìn thấy cô cùng người đàn ông lạ mặt kia. Anh đã mặc kệ cảm giác ấy đi. Nhưng giờ thấy cô cầm nhánh cây kia nhìn chăm chú, trong lòng tức giận đến khó chịu.

Anh giật mạnh nhánh hoa trong tay cô, khiến da cô tê rát.

"Âu Dương Thiên Hoàng, anh làm gì vậy?"

Đôi mắt anh lạnh lùng nhìn cô, cầm nhánh hoa quăng ra ngoài xa.

"Thế nào?"

Hàn Đồng Ân định đi lại nhặt lên, chưa kịp quay lại đã bị anh vác lên quăng mạnh trên giường.

"Anh lên cơn điên gì vậy? Tới tháng à?"

Đôi mắt ấy lại trừng anh, bị anh quăng như vậy, cả người khá ê ẩm, vừa nhỏm dậy đã bị cả thân hình anh giữ chặt lại. Con người này cô thật sự không hiểu lúc anh rất nhiệt tình, ôn nhu nhưng lúc thì như tên điên mạnh bạo.

"Anh bị đa nhân cách hả? Này, đau đấy."

Anh cầm hai tay cô giữ chặt trên đỉnh đầu, mặc cho cô chửi.

"Em vội nhặt như vậy, chả lẽ có liên quan tình nhân của em? Em nói tôi có, nhưng chính em mới là người có."

Những lời nói nay của anh làm cô chả hiểu chuyện gì đã xảy ra. Bàn tay anh đã nhanh chóng giật rách chiếc váy của cô, hé lộ bầu ngực phập phồng trong mắt anh.

"Con mẹ nó, anh nói cái quái gì vậy?" - Giọng cô như thét lên vào mặt anh.

Bàn tay anh động chạm bầu ngực kia làm cô cảm thấy đau đớn. Sức lực anh hơn cô nên chỉ chống đỡ trong vô vọng.

"Đừng...Âu Dương Thiên Hoàng, anh dừng tay lại cho tôi."

Ngọ nguậy dưới thân anh, tay cô vùng vẫy ra được liền tát xuống má anh một tiếng "chát".

"Anh điên đủ chưa?"

Hành động anh dừng lại. Anh ngồi dậy đứng lên xoay lưng đi chỗ khác. Lúc này lấy mền che đi những chỗ nhạy cảm.

Hàn Đồng Ân thở phào nhẹ nhõm như cơn điên của anh đã đi rồi.

Nhưng....không phải vậy.

Anh đi lại lấy cravat treo trên kia xuống.

"Tôi điên? Hừ. Chính em làm tôi phát điên."

Giọng nói anh lạnh lùng, báo hiệu cơn nguy hiểm lúc này hơn lúc nãy.

...\*\*\*\*\*Hết chương 17\*\*\*\*\*...