Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương

Chương 50: Chương 50




Mạnh Thiếu Khiêm đang có mặt tại một phòng ăn ở nhà hàng. Ngồi đối diện anh là cô gái đang khóc sướt mướt. Cô ta vừa lau khoé mắt vừa nói:

“Hức….năm đó…năm đó em đi không phải vì thấy anh nghèo khó mà ruồng bỏ. Hức…ba mẹ bắt em qua đó du học, họ biết em qua lại với anh nên ngăn cấm. Ba đưa ra điều kiện nói nếu em đồng ý đi du học thì sau này quay về mới cho em tiếp tục đến với anh. Khiêm, không ngờ lại khiến anh hiểu lầm như vậy….Em xin lỗi….”

Càng nói tiếng khóc càng to hơn, Mạnh Thiếu Khiêm thật tình trong lòng vẫn đang rất lạnh. Anh dường như chưa kịp tiếp thu hết câu chuyện nhưng mà khi thấy Tố Quyên khóc nghẹn như vậy, nghĩ đến tình cũ anh đi đến đưa khăn tay cho cô ta. Tố Quyên thấy thế không cầm lấy khăn tay mà ôm chầm lấy anh thật chặt, cứ như cô ta mà buông ra thì Mạnh Thiếu Khiêm sẽ biến mất.

Qua một lúc thấy Tố Quyên đã dừng khóc, Mạnh Thiếu Khiêm mới tháo hai tay cô ta ra quay về chỗ ngồi của mình. Tối Quyên thấy anh như vậy có chút trống trãi, đôi mắt còn ngập nước, môi run run cất tiếng:

“Khiêm, anh còn giận sao?”

Mạnh Thiếu Khiêm nâng ly rượu uống một ngụm, ánh mắt vẫn lạnh như thường nhìn về phía Tố Quyên sau đó nhàn nhạt đáp:

“Tôi giận cái gì chứ? Xa nhau lâu như vậy, em quay về nói mấy câu như thế, em nghĩ chúng ta còn lại gì đây?”

Tố Quyên đứng dậy đi qua chỗ anh, cô ta không ngần ngại mà nghiêng người ngồi lên cặp đùi săn chắc. Hai tay vòng lấy cổ Mạnh Thiếu Khiêm, đầu tựa lên vai anh cất giọng đầy nũng nịu:

“Sao lại không còn gì? Em biết anh còn yêu em mà. Nếu không tại sao không quen bạn gái chứ? Anh vẫn đang chờ em trở về! Em cũng vậy, em còn yêu anh nhiều lắm Khiêm. Em quay về là muốn cùng anh làm lại từ đầu. Khiêm, mình bắt đầu lại nhé, em không thể đánh mất anh lần nào nữa!”

Mạnh Thiếu Khiêm không nói gì, nét mặt anh trầm lặng….

—————————————————————



Lệ Ái ở nhà học bài xong thì như mọi ngày sẽ ngồi ở sofa phòng ngủ chờ Mạnh Thiếu Khiêm về. Dù đã rất muốn ngủ nhưng cô vẫn thức chờ anh về….Có lẽ đã quen có anh và cũng sợ nếu không thấy anh….Một lần trước đã quá đủ rồi, cô không muốn giữa cả hai xảy ra thêm bất kì việc nào nữa….

Mạnh Thiếu Khiêm về nhà đã là hơn mười một giờ. Vào phòng liền thấy thân ảnh nhỏ nhắn co người ngủ trên soà thì nhẹ nhàng đi đến. Tay chạm vào gò má hồng, Mạnh Thiếu Khiêm yên lặng ngắm nhìn như muốn khắc sâu vào tâm trí của anh vậy. Từng giây phút trôi qua chỉ duy trì một tư thế nhìn ngắm như vậy, cho đến khi Lệ Ái giật mình trở người tỉnh giấc. Đôi mắt mở ra bắt gặp khuôn mặt tuấn tú trầm ngâm, chớp lấy hai cái cô khẽ nói:

“Anh về rồi!”

“Ừ, sao không lên giường ngủ?”

Mạnh Thiếu Khiêm dịu dàng vuốt tóc cô. Lệ Ái lắc đầu dụi dụi mắt vài cái rồi trả lời:

“Em muốn chờ anh, không ngờ ngủ quên mất.”

Dứt lời còn nở nụ cười xinh đẹp tựa như suối mát tưới vào đáy lòng Mạnh Thiếu Khiêm. Lúc này anh không muốn nghĩ ngợi gì những chuyện đã xảy ra trước đó, chỉ muốn ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng để cô yên tâm mà ngủ tiếp. Ở cạnh Lệ Ái anh luôn muốn được chìm đắm trong sự bình yên từ cô.

Nhẹ nhàng bế bổng cô gái nhỏ, vừa đi vào phòng ngủ vừa nhỏ giọng vờ mắng:

“Cô gái ngốc, về sau không cho phép em chờ nữa. Không nghe lời tôi sẽ không để tâm đến em.”

“Dạ”



Lệ Ái cười khúc khích, đầu tựa vào lòng anh tiếp tục an giấc. Cô chẳng hiểu sao dạo này cứ hay buồn ngủ, ngồi xem phim cũng ngủ quên, học bài thì cứ hay gục xuống. Nghĩ rằng do trái gió trở trời nên bị ảnh hưởng vì vậy Lệ Ái không để ý lắm….

—————————————————————

Một ngày mới bắt đầu, Lệ Ái đi học về muốn tự mình đến thăm mẹ nên nhắn cho Mạnh Thiếu Khiêm nói vệ sĩ không cần đón cô. Ghé thăm bà Phương Tình một chút thì cô đi về. Trên đường lúc chờ dừng đèn đỏ, ánh mắt cô rơi vào một cặp đôi phía bên kia đường….Hơi thở cô dồn dập, cảm giác sợ hãi như lần trước bắt gặp Mạnh Thiếu Khiêm cùng cô gái đó lại ùa về. Cô lại gặp anh cùng cô ấy nữa rồi….Khi đèn đỏ hiện lên, Lệ Ái băng qua đường bí mật đi theo hai người kia. Họ đi bộ, cô gái xinh đẹp hai tay tình tứ ôm lấy cánh tay Mạnh Thiếu Khiêm, còn anh cho tay còn lại vào túi quần, yên ắng sóng vai đi bên cạnh. Bước chân họ đều nhau và rất hợp. Lệ Ái lẳng lặng đi theo từ sau, họ đi đến đâu cô theo đến đó. Lúc thấy Mạnh Thiếu Khiêm bất ngờ quay lại, cô vội chạy đi tránh anh phát hiện. Lệ Ái chạy thật nhanh tới đoạn đường vắng thì bị té chân đau đến độ phải ngồi bệt trên đường. May là đường vắng, cô ngồi xoa chân cũng không gây cản trở.

Khi cô đang bóp chân thì phía sau có giọng nói của một cô gái vang lên:

“Em gái à, em có làm sao không?”

Lệ Ái ngước lên nhìn xem thì mắt như thấy thần tiên. Trước mắt cô là một cô gái rất xinh đẹp, ngũ quan như thiên sứ vậy. Chị Phương Diễm của cô đã đẹp lắm rồi, cô gái này cũng không kém. Qua một lúc Lệ Ái mới ý thức lại, khách sáo nở nụ cười rồi nói:

“Không sao ạ! Em cảm ơn chị.”

Triệu Vy mỉm cười lắc đầu ý bảo không sao, ngắm nhìn cô bé đáng yêu trước mặt, cô như thấy mình thời còn là học sinh vì bộ đồng phục cùng sự ngây ngô trên cơ thể cô bé. Cô bé này thuần khiết quá, mỏng manh nữa vừa gặp cô liền sinh ra cảm giác yêu thích ngay. Vội đỡ Lệ Ái dậy, Triệu Vy có chút lo lắng muốn ngồi xuống xem vết thương của Lệ Ái thế nào thì cô vội nói:

“Em không sao ạ. Nếu…nếu không có gì thì em xin phép nhé. Hi vọng gặp lại chị.”

Nói rồi chạy đi thật nhanh dù chân rất đau. Triệu Vy chưa kịp nói gì chỉ dõi mắt nhìn theo sau đó nở nụ cười lẩm bẩm.

Lệ Ái về nhà, việc đầu tiên làm là tắm rồi băng vết thương lại. Bị sưng lên hơi to nên có phần đau nhức. Nghĩ đến việc lúc chiều, cô lại u buồn. Có lẽ Mạnh Thiếu Khiêm đã nghĩ đến rồi, mới mấy ngày trước cô dọn hộc tủ bàn làm việc của anh thì thấy bức ảnh của cô gái đó. Cô cứ nghĩ anh tiện tay bỏ vào thôi, với cả đã dặn lòng không nên tò mò nhưng thật sự Lệ Ái rất để tâm. Hôm nay tận mắt nhìn thấy cả hai người họ thân mật, cô liền hiểu ra. Mạnh Thiếu Khiêm trước sau như một luôn có bóng dáng cô ấy trong tim…hèn gì mà cô làm bao nhiêu cách cố gắng lấy lòng anh bao nhiêu cũng không thể sưởi ấm được trái tim lạnh lẽo của anh. Chua xót lan khắp lồng ngực, tim bất giác đau nhói. Nhưng lúc này cơ thể cô bỗng khó chịu và buồn nôn, Lệ Ái che miệng chạy nhanh vào nhà vệ sinh để nôn….Lúc trở ra cả khuôn mặt xanh mét, tái nhợt….Gần đây cô hay như vậy lắm, cá ăn cũng chẳng được dù bình thường không quá kén. Trầm ngâm ngồi trên giường nghĩ đến tình trạng của mình, đôi mắt mở to như phát hiện ra việc gì đó….Chẳng lẽ cô…..????