Trương Tiểu Phàm hơi sợ người lạ, vẫn luôn trốn phía sau Hồng Hài Nhi, thật ra hai người này đều tuyệt sắc, nhưng Hồng Hài Nhi thiên về sắc bén, thiếu niên khí trọng, Trương Tiểu Phàm dáng dấp xinh đẹp hơn càng khiến nam nhân thích, thậm chí có gan lớn còn huýt sáo với y một cái.
Lập tức bị Hồng Hài Nhi đấm mạnh, lần này không ai dám đùa giỡn nữa.
Người vào lớp là một lão nhân tiên phong đạo cốt, người tuy hơi già một chút nhưng không cũ kỹ, nói cách khác là quản lý vô cùng thả lỏng, không muốn học thì nằm úp sấp trên bàn ngủ, ăn gì cũng được, chỉ cần không gây ra động tĩnh gì. Bởi vậy ông cũng chưa từng đau đầu vì học sinh nào, ngoại trừ kiểu không học được chút nào nhưng đặc biệt cố gắng.
Tỷ như Trương Tiểu Phàm.
Lúc hỏi y lần thứ một trăm khi đã đáp sai chín mươi chín lần, lão đầu chỉ có một ý nghĩ, chạy, chạy mau.
Nhưng lão chân còn chưa bước ra thì đã bị Hồng Hài Nhi đè bả vai lại uy hiếp ngồi yên tiếp tục giảng
"Hồng Hài Nhi, ngươi tạm tha cho lão phu đi, thật sự lão phu không dạy nổi đứa nhỏ này a."
"Lão phu dạy học nhiều năm như vậy, trước nay chưa từng thấy ai không có thiên phú môn toán hơn ngươi."
Lão phu tử bất đắc dĩ nói mấy câu khiến lớp học vốn khô khan nhàm chán bắt đầu cười ha ha, xen lẫn vài tiếng trêu đùa
"Ai u, xuống dưới đi xuống dưới đi."
"Mặt đẹp có gì dùng, đầu óc vẫn ngốc ha ha ha ha ha ha."
Trương Tiểu Phàm đỏ mặt, hơi co quắp, tính lấy sách giáo khoa về thì nghe một tiếng "bốp", Hồng Hài Nhi ném thước của lão phu tử ra ngoài, đánh vào trên mặt mấy học sinh cười vui vẻ nhất.
"Mẹ nó ai còn dám cười không?"
Nháy mắt lớp học không còn một tiếng động nào.
"Không dạy nổi là do ông phế vật, ông nên vinh hạnh khi có học sinh hiếu học, nếu khó dạy thì chỉ cách xem sổ sách cho bổn vương!"
Trương Tiểu Phàm đã từng trải qua tình huống bị cười nhạo nhưng lại một thân một mình quá nhiều lần rồi, thình lình được bảo vệ khiến y vừa mừng vừa lo, không biết làm sao.
Hồng Hài Nhi thở ra một hơi trong lòng, không ai dám lên tiếng, hắn ngang ngược hống hách có tiếng, đang ngồi chẳng qua đều là con trai con gái của tiểu tiên tiểu yêu, bối cảnh của Hồng Hài Nhi lại mạnh, pháp lực cũng mạnh, cho nên có rất ít người dám chọc hắn, bị đánh cũng chỉ dám mắng mắng trong lòng.
"Được được được, lão phu dạy lão phu dạy, các học sinh khác giải đề trước đi." Lão nhân cũng thức thời, chỉnh lại chỉnh lại y phục, liền đến chỗ ngồi của Trương Tiểu Phàm bắt đầu giảng bài một đối một với y.
Hồng Hài Nhi lười nghe, chỉ giám sát lão nhân có ức hiếp người không, chỉ chốc lát liền ngồi không yên, thừa dịp Trương Tiểu Phàm làm bài liền động động, sờ sờ kia một chút, một hồi nắm một lọn tóc nhỏ của Trương Tiểu Phàm lên, một hồi muốn đi bắt hai con bướm mới bay vào, kết quả không cẩn thận nhào vào trong lòng Trương Tiểu Phàm, mực nước quẹt một đường dài trên giấy, Trương Tiểu Phàm ngây người nhìn Hồng Hài Nhi trong lòng mình.
Hồng Hài Nhi vẫn đang chôn trong ngực thơm tho mềm mại, tay đặt lên eo nhỏ của Trương Tiểu Phàm, xúc cảm tuyệt vời. Hắn theo bản năng xoa một phen, Trương Tiểu Phàm lập tức mẫn cảm co người lại, đỏ mặt, Hồng Hài Nhi tuyệt không muốn dậy chút nào.
"Không biết xấu hổ a, không biết xấu hổ." Tiếng của lão nhân đột ngột phá hủy bầu không khí ái muội của hai người.
Trương Tiểu Phàm hơi e lệ, hành lễ với phu tử, vội vàng nâng người dậy, "Đại vương, thế nào, có sao không?"
Hồng Hài Nhi nhân cơ hội sờ thêm mấy cái, càng thêm không hài lòng với lão nhân này, "Ông lão già này sao nói nhiều lời rắm như vậy, mọc cái miệng nên phải lên tiếng phải không?", rồi quay đầu nói với Trương Tiểu Phàm, "Ngươi hài lòng lão nhân này không, không hài lòng thì bổn vương đổi người khác cho ngươi."
Lão nhân ánh mắt sáng lên, Trương Tiểu Phàm lại không cho ông cơ hội cao hứng.
"Khá tốt khá tốt, không cần đổi, ta đã có thể xem hiểu sổ sách trang thứ nhất và trang thứ hai rồi." Y vui vui vẻ vẻ cầm bảng ghi chép lên cho Hồng Hài Nhi xem, hy vọng Hồng Hài Nhi đừng chê y ngốc mà làm thịt y, nào còn dám thêm phiền toái đổi lão sư chứ.
Hồng Hài Nhi nhìn thoáng qua cho có lệ, khen qua quýt, "Một buổi sáng có thể học nhiều như vậy, cũng không tệ lắm."
Trương Tiểu Phàm được khích lệ, vui vẻ đến mức trên đầu cũng sắp mọc ra đóa hoa nhỏ, đôi mắt cong thành trăng non, câu hắn rơi vào.
Hồng Hài Nhi nhìn sang chỗ khác, bên tai hơi hồng, khẽ cắn môi.
Lại cười với ta, chỉ biết câu dẫn ta!
- --------
Hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, lớp học đã sớm không còn người, chỉ có Hồng Hài Nhi đang đợi y, tuy Trương Tiểu Phàm cảm thấy trong đầu đều là tri thức, nhưng thật sự mệt chết rồi, lúc đứng dậy còn yếu ớt lung lay một chút, suýt chút nữa té ngã, eo đau lưng đau.
Hồng Hài Nhi liền duỗi tay ôm lại, làm bộ lòng tốt, "Bổn vương đại phát từ bi xoa xoa eo cho ngươi, hôm nay biểu hiện không tồi."
"A, không cần không cần." Trương Tiểu Phàm từ chối, y nào dám.
Hồng Hài Nhi lại không nghe, bàn tay to làm càn dạo chơi bên eo Trương Tiểu Phàm, nhìn chằm chằm y.
Bỗng nhiên Trương Tiểu Phàm hơi sợ, Đại vương có thể xoa xoa rồi nhìn y một cái, không vừa mắt liền bẻ gãy y không, càng nghĩ càng sợ, đặc biệt là nhìn đến ánh mắt của Hồng Hài Nhi, quả thật muốn ăn y luôn, chắc chắn là Hồng Hài Nhi cảm thấy một nam tử như y không làm phu nhân được, bây giờ để y học tính mà y còn không học được, ngay cả làm tiên sinh trướng phòng cũng không làm được, rõ ràng Đại vương vô cùng tức giận, còn nói biểu hiện không tồi, nói không chừng chính là vì để y thả lỏng cảnh giác, không chú ý một cái liền làm thịt y.
(Trướng phòng 账房: phòng thu chi; phòng kế toán; nhân viên kế toán; nhân viên thu chi.)
Trương Tiểu Phàm y thật sự không sống được bao lâu nữa, nghĩ đến mình còn chưa từ giả sư phụ và các sư tỷ, còn chưa được nếm nhiều mỹ thực thế gian, bi thương liền xuất hiện, nước mắt ào ào xông lên, mũi cũng đỏ.
Chi bằng, y chủ động nhận sai? Thử xem còn có thể cứu mình một mạng hay không.
Vì thế, Trương Tiểu Phàm trực tiếp nhào vào trong ngực Hồng Hài Nhi, bắt đầu khóc, "Hu hu hu, xin, xin lỗi, ta quá ngu ngốc, có thể đừng tức giận không?"
Mỹ nhân đột nhiên nhào vào lòng, Hồng Hài Nhi hơi hơi thất thần, quên mất trả lời, tinh tế ngửi mùi hương trên người Trương Tiểu Phàm, bàn tay to càng thêm làm càn, từ eo trượt đến mông.
Trương Tiểu Phàm không nghe thấy trả lời càng luống cuống, càng ngày càng không đàng hoàng trong ngực hắn, khóc kịch liệt hơn, "Đại vương, có thể đừng tức giận không, ta sẽ không ngốc nữa được không, đừng giết ta."
Giết?
Giết gì?
Hồng Hài Nhi ngốc một chút, mới ý thức được người khóc, vừa định dỗ, lại nhớ đến nhân thiết bá đạo của mình, "Khóc cái gì, chuyện gì đáng để một đại nam nhân như ngươi khóc thành như vậy? Có bổn vương ở đây, ngươi không thể khóc."
Trương Tiểu Phàm rời khỏi ngực hắn, Hồng Hài Nhi hơi mất mát chút.
Nhìn người trước mắt mũi hồng, trong mắt cũng sương mù mênh mông, tựa như nai con lạc đường trong rừng, vừa nức nở vừa nghẹn ngào, bả vai run run.
Hồng Hài Nhi đau lòng, nam tử này cũng có thể khóc như hoa lê dính hạt mưa, còn đẹp hơn nữ nhân nữa.
Hắn liền buông nhân thiết bá đạo một lúc, sẽ không sao đi, chỉ một lúc, chắc chắn không sao.
Vì thế Hồng Hài Nhi lại nhẹ nhàng ôm y vào trong ngực, lau nước mắt cho y, "Đừng khóc, đừng khóc, không muốn đi học thì chúng ta không đi, sổ sách ngươi thích viết thế nào thì viết thế ấy."
"Không phải, không, phải, Đại vương, ngươi có, chê ta vô dụng, rồi giết, giết ta không?" Rõ ràng Trương Tiểu Phàm cao hơn hắn một chút, nhưng giờ phút này ở trong lòng hắn lại không khoẻ chút nào, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương làm sao, khiến Hồng Hài Nhi đau lòng chết rồi.
"Sao lại thế? Nghĩ gì vậy, ta chính là muốn cưới ngươi làm phu nhân, không học được thì không học nữa."
Cái này, Trương Tiểu Phàm ngừng khóc, ngây ngẩn hỏi hắn, "Phu nhân?"
"Đúng vậy, sao vậy, ngươi không nhìn ra ta đã theo đuổi ngươi một ngày rồi sao?"
——————
Lời của tác giả: Tiếp theo liền lái xe, không ai có thể ngăn cản tui lái xe ?