[Hồng Trần Phàm Thế] Chi Bằng Cướp Một Lão Bà

Chương 2




????

"Này mẹ nó có thể ngồi xổm sao." Hồng Hài Nhi một đầu tóc đỏ mang theo đám tiểu đệ ngồi xổm trong bụi cỏ xanh mượt.

"Đại vương chờ đã, tiểu nhân đã quan sát trước rồi, đây là nơi người đi đường phải đi qua, nơi bán son phấn gần đây còn nổi tiếng nhất, đa phần trên đường đều là nữ tử xinh đẹp." Quỷ Cơ Linh rẽ bụi cỏ quan sát cẩn thận.

Vừa mới dứt lời, liền thấy nơi xa có một điểm đen nhỏ đi đến, Hồng Hài Nhi thấp giọng nói:

"Có một người, cúi đầu, chuẩn bị."

"Vâng."

Hồng Hài Nhi ra lệnh một tiếng, nhìn chằm chằm điểm đen nơi xa giống như sư tử lông đỏ, các tiểu đệ theo tiếng nằm sấp xuống.

Chậm rãi, điểm đen càng ngày càng gần.

Là hồng y, nữ tử sẽ mặc xiêm y diễm lệ, không sai.

Hồng Hài Nhi híp mắt.

Dáng người hẳn là không tồi, nhìn còn rất mượt mà.

Càng ngày càng gần.

Vóc dáng rất cao, không sao, cao gầy cũng tốt.

Sắp đến rồi.

Hồng Hài Nhi mở to hai mắt, áp chế cảm giác kích thích làm việc xấu của mình một lần nữa, chuẩn bị tùy thời phát động.

Rốt cuộc!

Tới!

........

Má má má má má!!!!!!!!!

Hồng Hài Nhi nhanh chóng rút lại bàn chân bước ra ngoài về.

Đại hán hồng y cao lớn vạm vỡ!

"Mẹ nó! Ngồi xổm nửa ngày ngồi xổm như vậy thành trò hề gì?! Nữ nhân đâu?" Hồng Hài Nhi tức muốn hộc máu mà đập đầu Quỷ Cơ Linh một cái.

"Ai u, Đại vương, Đại vương, ngài chờ một chút, chờ một chút, khó tránh khỏi có vài nam tử qua đường." Quỷ Cơ Linh che đầu.

Hồng Hài Nhi trừng mắt liếc hắn ta một cái, tiếp tục nằm trong bụi cỏ.

- -------

Sự chờ đợi này, chính là chờ từ sáng sớm đến lúc trời tối mặt trời lặn.

Chờ từ đại hán hồng y đến tiểu hài tử ba tuổi, chờ từ tiểu hài tử ba tuổi đến phụ nhân phú quý, chờ từ phụ nhân phú quý đến bà bà tuổi già......

Cuối cùng vẫn không nhìn thấy mỹ nhân!

Quỷ Cơ Linh mặt mũi bầm dập, gian nan chống được một cú đập bùng nổ của Đại vương.

Trước mắt sao đốt đèn, lại không chiếu sáng được tim hắn.

Tiểu đệ còn lại không dám thở mạnh.

Hồng Hài Nhi bực bội bấm cái bọc muỗi cắn trên cánh tay thành chữ thập, tức không xả được, cuối cùng vẫn quyết định thu quân về động.

Duyên phận không đến, Đại vương tức giận.

Quỷ Cơ Linh cúi đầu không dám nói lời nào, co rúm ở bên cạnh, phỏng chừng trở về còn thảm hại hơn, nội tâm tan vỡ.

Vốn tưởng rằng sẽ lập công, kết quả lại bị một trận đánh tàn nhẫn.

Đang chuẩn bị trở về nghênh đón mưa rền gió dữ thì đột nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân.

Hắn ta nhịn không được quay đầu nhìn lại, biểu cảm dại ra.

Má ơi, đây là mỹ nhân nhi tuyệt thế gì a!

"Đại vương Đại vương, người xem người xem, mỹ nhân phu nhân xuất hiện rồi!"

Tuy rằng trải qua sự cố này, Hồng Hài Nhi đã tính đày Quỷ Cơ Linh vào lãnh cung, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn theo hướng ngón tay hắn ta chỉ.

Má ơi...

Không nói nhiều, bắt về trước rồi bàn sau.

Vì thế, Trương Tiểu Phàm xuống núi nhặt củi liền ngây ngốc bị người cướp củi lửa, tròng lên bao tải, lảo đảo lắc lư bị khiêng trên vai người nào đó, khiếp sợ mở to mắt bị lắc vào trong động.

Trương Tiểu Phàm hai tay ôm ngực, cuộn tròn trên giường của Hồng Hài Nhi, vẻ mặt cảnh giác.

Hồng Hài Nhi đi tới tới lui lui nhìn nhiều lần, cuối cùng vẫn nhíu mày không cam lòng, "Chậc, nam sao?"

"Ừm..." Trương Tiểu Phàm run run rẩy rẩy, âm thanh mềm mại như mèo con.

"Ngươi là nam nhân mà sao trưởng thành như vậy?" Hồng Hài Nhi nhìn mặt mũi này liền đi tới sờ sờ, "Thật trơn."

Trương Tiểu Phàm đã bị dọa không nhẹ.

"Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, ta không tiền không thế, thật sự không có gì có thể cướp a."

Trương Tiểu Phàm sợ hãi, hai tay chống trên giường, vẫn luôn xê dịch vào bên trong, người này lời nói thô lỗ lại động tay động chân, rất quái dị.

Hồng Hài Nhi nhíu mày nhìn y, dáng dấp thật sự đẹp, trên đời này e là không tìm ra người thứ hai, nhưng mà là nam, mẹ nó, làm sao bây giờ.

Còn chưa nghĩ kỹ, liền nghe Trương Tiểu Phàm lại run run rẩy rẩy mở miệng, "Ta ta ta thật ra thật ra vẫn có thân phận.. Ta là đệ tử của Thanh Vân môn - Trương Tiểu Phàm, ngươi ngươi ngươi đừng xằng bậy, nếu không nếu không sư phụ sư tỷ của ta nhất định sẽ báo thù thay ta."

Hồng Hài Nhi không nhịn được cười nhạo, một thân áo gai rách nát này, vừa nhìn chính là đệ tử không được sủng ái nhất, ôm cây nhóm lửa, có thể có tiền đồ gì, nhiều lắm chính là nấu ăn trong phòng bếp, không nói đến y có chuyện gì thì sư môn có để ý hay hông, nhưng dù để ý thì Thanh Vân môn của y cũng không dám lỗ mãng với Hồng Hài Nhi hắn.

Nhìn bộ dáng ngốc của người này, Hồng Hài Nhi lại nổi lên tâm tư trêu đùa.

"Ngươi cho rằng ta muốn thế nào, cha của bổn vương chính là Ngưu Ma Vương đại danh đỉnh đỉnh, mẫu thân là Thiết Phiến công chúa, thúc thúc là Đấu Chiến Thắng Phật, Bồ Tát cũng từng mang bổn vương đi tu luyện, môn rách gì kia của ngươi còn chưa có nổi một tiên đô nào, ngươi lấy đâu ra tự tin uy hiếp ta?"

Tuy rằng Trương Tiểu Phàm chưa từng nghe qua một cái nào về thân thế của đối phương, nhưng y vẫn nhận ra một tia cảm giác vênh váo hống hách, y không dám phản kháng, nhưng mà ̣sư huynh đệ còn đang chờ cơm của y, phải làm sao mới ổn đây.

"Đại, Đại vương, sư huynh đệ của ta còn đang đợi ta, ta muốn trở về, ngài có thể tìm người khác hay không a?" Trương Tiểu Phàm mở miệng cẩn thận từng li từng tí.

Hồng Hài Nhi được giọng điệu thuận theo này lấy lòng.

"Dĩ nhiên là không được, bản vương muốn ngươi ở lại, ngươi phải ở lại, Thanh Vân môn của ngươi cũng không dám thách thức ta chỉ vì một người, hơn nữa ngươi ở đó được xem là gì, ai sẽ để ý ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn ở đây, ta sẽ tự gọi người nói cho sư môn của ngươi biết."

Trương Tiểu Phàm nắm chặt quyền, quả thật lời Hồng Hài Nhi nói là sự thật, y ở Thanh Vân môn không được ưa thích, nhưng sư tỷ đối tốt với y, hơn nữa y còn không biết đây là nơi nào, người hung thần ác sát này muốn làm gì.

Hồng Hài Nhi lại nói "Ngươi có bộ dáng đẹp, nếu biểu hiện tốt, rất nhiều chuyện sẽ còn có đường sống cứu vãn."

"Đường sống gì? Ta có thể về nhà sao?" Trương Tiểu Phàm ngây thơ mở miệng

"Cho bổn vương ngủ một lần, nếu ngươi biểu hiện tốt, nói không chừng bổn vương cũng không ngại ngươi là nam mà cưới ngươi làm phu nhân, đến lúc đó ngươi muốn về sư môn, đương nhiên bổn vương sẽ xem ngươi là về nhà mẹ đẻ."

Trương Tiểu Phàm trừng lớn hai mắt.

"Ngươi người này, ngươi, ngươi và ta đều là nam tử, sao có thể, sao có thể."

"Sao có thể cái gì mà sao có thể, lão tử chính là coi trọng gương mặt này của ngươi, thế nào, ngươi phải ở lại cho ta." Hồng Hài Nhi vẫn luôn bị từ chối liền lười trêu y nữa.

"Bây giờ ngươi ngoan ngoãn nghe lời là được, nếu dám cãi lời, ngươi, còn có sư môn của ngươi đều đừng hòng sống tốt." Hồng Hài Nhi không có kiên nhẫn liền dễ dàng táo bạo, còn sợ nói mấy câu không trấn áp được đứa ngốc này, liền lập tức phun tam vị chân hỏa hù dọa y, ra vẻ cười tà mị: "Bổn vương phun lửa, có thể đốt vạn dặm, vài thập niên không ngừng lại được, còn không có mấy người có thể sống sót từ trong tay ta, đừng không biết tốt xấu."

Hồng Hài Nhi để khuôn mặt tuấn tú kề sát mặt Trương Tiểu Phàm, uy hiếp.

Trương Tiểu Phàm sinh ra đã trì độn, phản ứng đầu tiên không phải bị lời này dọa, mà là trước mắt đột nhiên chen đầy mặt to của Hồng Hài Nhi, thịt núc ních, lập tức quên hết mọi thứ, buột miệng thốt ra:

"Giống như heo a..." Y vô thức nói ra ý nghĩ trong đầu.

Chính là họa từ miệng mà ra.

Hồng Hài Nhi tự cho là tư thế rất tuấn tú liền cứng đờ một chút, trong mắt bắt đầu bốc lửa, bất giác trừng mắt thành chuông đồng, "Ngươi nói cái gì?!"

"Hả?" Trương Tiểu Phàm mở to mắt, "Dung mạo của ngươi khá giống heo."

"Ngươi dám nói ta giống heo?!" Hồng Hài Nhi một cước đá văng ghế dựa bên cạnh, dạo bước trong phòng, vò đầu bứt tai rất giống con khỉ, "Ngươi dám nói bổn vương giống heo!!!"

"Heo cũng rất đáng yêu a, nói heo thật ra là đang khen ngươi, không phải mắng ngươi, ngươi đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm" Trương Tiểu Phàm thấy bộ dáng rống giận của hắn, vội vàng xua tay giải thích.

"Còn nói không phải mắng bổn vương? Ngươi mẹ nó gặp qua Trư Bát Giới chưa! Có phải ngươi muốn sư môn của các ngươi đều đi gặp Diêm Vương không! Bổn vương sẽ đốt các ngươi thành heo sữa nướng!"

Hồng Hài Nhi há miệng liền phun lửa ra ngoài cửa sổ, bỗng chốc thế lửa lan tràn cả ngọn núi, mơ hồ có chiều hướng chạy đến Thanh Vân môn.

Tiểu yêu quái bên ngoài cũng hoảng sợ một đoàn. Khắp nơi là tiếng kêu rên.

Trương Tiểu Phàm hoàn toàn choáng váng

"Không phải không phải, ta thật sự không phải ý đó, ngươi đừng như vậy, ngươi mau dừng lại, ta thật sự chỉ cảm thấy ngươi thịt phồng phồng đáng yêu, không phải không phải, không phải thịt phồng phồng, mà là soái khí." Trương Tiểu Phàm vội vàng xua tay ngăn cản hắn.

"Ngươi là nam tử soái nhất mà ta từng gặp, pháp lực vô biên, tuấn mỹ phi thường, ta vô cùng kính phục, có thể gặp được ngài thật là may mắn tu luyện tám đời."

"Thật sao?" Hồng Hài Nhi được nghe ca ngợi một phen liền thu lại thế lửa.

"Thật mà!" Trương Tiểu Phàm lập tức đáp lại, sợ tới mức nước mắt lưng tròng, thật sợ mình nói sai cái gì nữa sẽ liên lụy những người khác.

Chiếm được câu trả lời vừa lòng, Hồng Hài Nhi mặc kệ bên ngoài kêu rên, giơ tay tắt lửa, nhìn bộ dáng ta thấy mà yêu của mỹ nhân liền mềm lòng một chút, tùy tiện nằm trên giường, tiêu cơn tức.

"Ngươi nghe lời là được, bổn vương muốn ngủ, sau này rửa sạch mình một chút, lôi thôi lếch thếch."

Trương Tiểu Phàm vội vàng đứng ngay ngắn, do dự ở đó, lại hơi ủy khuất "Ta đây có thể đi ngủ ở đâu a..."

"Chậc, phiền phức " Hồng Hài Nhi liếc mắt nhìn Trương Tiểu Phàm bên mép giường.

"Không thấy ở đây có giường sao, không biết lăn lên ngủ à."

"Ngài không chê ta sao?" Trương Tiểu Phàm cúi đầu sờ sờ xiêm y vải bố của mình, âm thanh vẫn mềm mại vô cùng.

"Lề mề chậm chạp ngươi có phiền không, để ngươi ngủ thì ngươi liền ngủ, còn nhiều chuyện như vậy nữa thì cút ra ngoài ngủ ở cửa động."

Nếu đặt điều này vào tính khí ngày thường của tổ tông kia thì đã sớm cho một chưởng rồi, lải nhải dài dòng đâu giống bộ dáng của nam nhân, nhưng người này quá đẹp nên không hạ thủ được.

Trương Tiểu Phàm nào còn dám nói nhảm, vội vàng bò lên.

????