Phụ mẫu của Hồng Hài Nhi đã sớm biết sự tồn tại của Trương Tiểu Phàm rồi, lúc đầu hai người vô cùng kinh ngạc Hồng Hài Nhi có thể tìm được lão bà. Nhưng có thể tìm được là tốt rồi, bọn họ cũng không quan trọng cái khác, mấy ngày này du sơn ngoạn thủy thật sự vô tâm với chuyện của Hồng Hài Nhi, cuối cùng thương lượng, lúc thành hôn thì đến một chút. Hồng Hài Nhi cũng không ngại, hắn lười thấy hai người này dính nhau, đến cũng chỉ quấy rầy cuộc sống của hắn và Trương Tiểu Phàm, mạnh ai nấy chơi, không quấy rầy là tốt nhất.
Nhưng Trương Tiểu Phàm vẫn luôn nhớ Đại Trúc Phong, nhớ sư tỷ, sư phụ và các sư huynh, hơn nữa nếu dự định thành hôn cũng nên nói với sư phụ bọn họ, dĩ nhiên Hồng Hài Nhi dựa theo ý nguyện của y, chuẩn bị sính lễ dưới sự nhắc nhở của Đại Thông Minh, nói là sính lễ tốt mới có thể cầu được trưởng bối tán thành, Hồng Hài Nhi không quan trọng, cho dù trưởng bối không tán thành thì hắn vẫn muốn cưới Trương Tiểu Phàm. Nhưng hắn chỉ sợ ngộ nhỡ Trương Tiểu Phàm không chịu gả cho hắn vì sư phụ của y không đồng ý, bởi vậy vẫn chuẩn bị sính lễ tỉ mỉ.
Sáng sớm hôm sau, Hồng Hài Nhi liền mang theo mấy xe ngựa sính lễ to đến Đại Trúc Phong trước, vải vóc, châu báu, pháp khí cái gì cần có đều có, đựng trong bảo rương đỏ tươi, tuyệt đối cho đủ thể diện. Thật ra cũng không liên quan mặt mũi, chủ yếu là Hồng Hài Nhi cảm thấy Trương Tiểu Phàm thật sự là bảo vật vô giá, mấy xe sính lễ này có thể đổi một Trương Tiểu Phàm, thật sự là nhặt được hời lớn.
Xe ngựa đi đến dưới chân núi Đại Kiều Phong, Hồng Hài Nhi kêu tiểu tu dưới chân núi đi thông báo, một đám tiểu yêu quái trông coi sính lễ, Hồng Hài Nhi thừa dịp rảnh này, chạy đi dạo quanh núi, vẫn muốn nhìn một chút hoàn cảnh sinh hoạt của Trương Tiểu Phàm cho tới nay.
Hắn tùy tay kéo một tiểu tu ven đường, hỏi Trương Tiểu Phàm ở đâu, hắn muốn đi xem.
Nào ngờ tiểu tu khinh thường nhìn hắn một cái, ánh mắt phức tạp, "Làm gì? Ngươi là bằng hữu của tiểu phế vật kia à?"
Cơn giận của Hồng Hài Nhi liền lớn, "Ngươi mẹ nó nói ai là tiểu phế vật!"
Tiểu tu vừa thấy phản ứng này của hắn, còn ăn mặc kỳ quái, quả nhiên là người cùng một loại, khinh thường nói, "Nói chính là Trương Tiểu Phàm đó, thế nào, người ta không chỉ là tiểu phế vật mà còn là một tiểu biến thái đấy."
Một đám người bắt đầu cười vang khiến tiểu tu đi đường cũng dừng chân, lời đàm tiếu cứ mồm năm miệng mười truyền đến như vậy, "Còn sao nữa, nghe nói tìm được một nam nhân, nam nhân và nam nhân, còn không phải là biến thái sao, chính mình không có bản lĩnh, liền dựa vào một người khác ha ha ha ha ha ha."
"Ha ha ha ha ha ha Mã huynh, huynh khoan hãy nói, ta cũng nghe thấy những tin tức tương tự vậy, nghe nói sư huynh đệ Đại Trúc Phong cũng lười tìm nó, chậc chậc, quả thật là người ai cũng ghét a."
"Aiz ~ Phu quân của người ta lại yêu thích đấy, nói không chừng mông cũng để người thao nát rồi, ngươi đừng nói bừa."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha.. A!"
"A a a a a a a cứu mạng á.. A!"
Tiếng cười đột nhiên im bặt, Hồng Hài Nhi bóp chặt cổ người mắng bẩn nhất, mấy đệ tử còn lại đã bị lửa đốt lăn lộn đầy đất, lửa giận đáng sợ trong ánh mắt đã không cách nào khống chế.
Sắc mặt của tiểu tu trong tay từ hồng biến tím, cuối cùng hoàn toàn đứt hơi. Trên mặt đất chỉ còn một mảnh cháy đen.
- ------
Hồng Hài Nhi sắc mặt âm trầm ở trên đường, như dấu hiệu trước khi mưa to, càng nghĩ càng giận, hắn không biết từ nhỏ Trương Tiểu Phàm đã chịu bao nhiêu tin đồn, nhưng hắn không chịu nổi chút nào, dưới sự giận dữ đã đốt hết bảng hiệu dưới chân núi, có thể đập đều đập hết, mang theo tiểu yêu quái cùng nhau quậy Thanh Vân môn lật trời.
Chỉ thấy, hồng mao nhi nơi xa một đường đánh đánh giết giết, phía sau đi theo một đám tiểu yêu quái kéo sính lễ chạy lên núi.
Trưởng lão Vấn Tấn của Thanh Vân môn nổi giận đùng đùng chạy tới, Hồng Hài Nhi ở lâu bên cạnh Bồ Tát nên không có mấy người nhận biết, nhưng Tam Muội Chân Hỏa vẫn nổi danh tam giới. Có thể nhận ra lửa này, thông thường cũng có thể đoán được thân phận của hắn.
Mấy trưởng lão không phải người không có kiến thức, vừa thấy lửa này liền nhận ra Hồng Hài Nhi, một đầu tóc đỏ, mặc áo nhỏ cộc tay màu bạc, dưới quần lớn phồng là một đôi giày bạc, tuy rằng trang phục ngỗ ngược nhưng đều là chất liệu thượng đẳng nhất.
Mấy trưởng lão hơi không vững dạ, lui một bước, chịu đựng cơn tức, thương lượng tốt, "Là Thanh Vân môn đắc tội tiên nhân sao? Vì sao hôm nay vung tay đánh nhau với mấy môn phái vô tội này của ta, nếu chúng ta có chỗ nào không chú ý, xin tiên nhân nói rõ."
Hồng Hài Nhi cầm trường thương trong tay, cũng không để ý, đáy mắt tràn đầy lửa giận, sắc mặt càng thêm đáng sợ, mở miệng trầm thấp âm lãnh:
"Ai đã ức hiếp Trương Tiểu Phàm! Còn có ai miệng bẩn tung tin nhảm về Bổn vương và Trương Tiểu Phàm! Trên núi này của ngươi có quá nhiều người nhàn ngôn toái ngữ, hôm nay Bổn vương phải dạy dỗ dạy dỗ các ngươi thật tốt, đều giao ra hết cho Bổn vương!"
Mấy trưởng lão chưởng môn không biết nói gì, cuống quít giải thích, "E là tiên nhân đã hiểu lầm, bọn ta mỗi ngày bế quan tu luyện, cũng không nghe thấy nhàn ngôn toái ngữ gì."
Dĩ nhiên ác ngôn ác ngữ của tiểu tu phía dưới sẽ không truyền đến phía trên. Nhưng mà Hồng Hài Nhi bị lửa giận vô biên thao túng nào nghe vào giải thích, hắn chỉ có một ý nghĩ, giết chết tất cả những người đã thương tổn Trương Tiểu Phàm.
"Còn, dám, giảo, biện!" Hồng Hài Nhi từng bước đi về phía trước, trường thương trên mặt đất vẽ ra hoa lửa, âm thanh chói tai.
"Tiên nhân, chúng ta thật sự không có a, nếu không ngươi miêu tả người bịa đặt kia một chút, bọn ta cũng dễ tìm." Mấy chưởng môn liền lui thẳng về sau, luận thực lực, mấy người bọn họ chưa thành tiên, không có khả năng so với Hồng Hài Nhi, Tiên giới cũng không quản chuyện Tu chân giới, vì sao hôm nay vì một Trương Tiểu Phàm liền vung tay đánh nhau.
"Ngươi đến vì Trương Tiểu Phàm à?" Một trưởng lão sắc mặt nghiêm túc mở miệng, đúng là sư phụ Điền Bất Dịch của Trương Tiểu Phàm.
Không đợi Hồng Hài Nhi đáp lại, liền nghe thấy:
"Hồng Hài Nhi, ngươi đừng khinh người quá đáng, Thiên Đình không nhúng tay vào Tu chân giới, ngươi lấy quyền đâu ra, nếu nghiệt đồ Trương Tiểu Phàm kia biết mình hại Thanh Vân môn thì dù lấy cái chết tạ tội cũng không đủ hoàn lại." Một nữ trưởng lão không sợ chết cực kỳ tức giận, biết hắn vì Trương Tiểu Phàm mới ra tay với bọn họ, trong lòng tức giận càng sâu.
"Bổn vương lấy quyền đâu ra?" Hồng Hài Nhi giận quá thành cười, "Bà có tin cả môn bà bị diệt cũng không có ai dám quản không?!"
Hồng Hài Nhi nghiêng đầu, trong mắt lạnh như băng, vô cùng ngang ngược.
"Tiên nhân tiên nhân, quả thật bọn ta không biết có tồn tại người rảnh rỗi như vậy, hơn nữa tuyệt đối không thể là trưởng lão ở đây, chi bằng ngồi xuống nói chuyện cho tốt, nếu bắt được kẻ lắm miệng và đệ tử bao che sẽ nghiêm trị không tha, cũng xin tiên nhân xem tình nghĩa nhiều năm của Tiểu Phàm với ta và các sư đệ, vô cùng thân thiết, mong thủ hạ lưu tình." Điền Linh Nhi đứng ra cầu tình.
"Cô là ai?" Hồng Hài Nhi do dự một chút, hắn không tính để Trương Tiểu Phàm biết những chuyện xấu này, để tránh y thương tâm, thật không hiểu nơi này không tốt với y như vậy, y cần gì xem trọng như thế, trong lòng chua xót một trận.
"Tiểu tu là đệ tử Đại Trúc Phong, sư tỷ của Tiểu Phàm." Điền Linh Nhi hành lễ trả lời.
"Cô chính là sư tỷ kia của lão bà ta à?" Hồng Hài Nhi nhíu mày.
"Bẩm tiên nhân, đúng vậy, hả? Chờ đã, lão bà gì?" Điền Linh Nhi đáp lại theo bản năng, lại đột nhiên nhận ra mùi không thích hợp, hơn nữa nàng luôn cảm thấy ánh mắt của Hồng Hài Nhi nhìn nàng rất kỳ quái.
"Tuy Bổn vương rất muốn giết các ngươi, nhưng xem mặt mũi của lão bà ta, dẫn đệ tử Đại Trúc Phong của cô và cha cô đi nhanh lên, bớt bổn vương ngộ thương các ngươi."
Điền Linh Nhi sửng sốt một chút, trong lòng phỏng đoán càng ngày càng thái quá, "Xin hỏi, lão bà của ngài là?"
Hồng Hài Nhi liếc nàng một cái, người này cũng quá ngu xuẩn, thảo nào mỗi ngày dạy Trương Tiểu Phàm nhiều ý tưởng quái dị như vậy. Nhưng vẫn đáp, "Trương Tiểu Phàm."
Điền Linh Nhi hoàn toàn kinh hãi rồi, Tiểu Phàm thích nam nhân? Một tháng ngắn ngủi liền thành thân? Hơn nữa nàng luôn cảm thấy biểu cảm của vị tiên nhân này mang theo chút khinh thường nàng. Bọn họ phái người tìm Trương Tiểu Phàm một tháng đều không có chút tiếng gió nào, nhưng nàng không ngờ người nàng phái đi vừa nghe là Trương Tiểu Phàm, liền suy nghĩ là một đệ tử phế vật mà thôi nên chưa từng để tâm.
Mấy tiểu tu miệng thúi kia cũng là nghe được tin đồn, truyền mưa mưa gió gió trong chỗ bọn tiểu bối, lại giấu diếm phía trên, chủ yếu là không muốn sư môn biết tung tích của Trương Tiểu Phàm để mọi người quên đi, bọn hắn tự tin cảm thấy năng lực của mình cao hơn Trương Tiểu Phàm, còn loại thiên tư cực kém như Trương Tiểu Phàm này không xứng là đồng môn với bọn hắn.
"Ngươi nói Trương Tiểu Phàm là lão bà của ngươi?!" Lúc này khuôn mặt nghiêm túc của Điền Bất Dịch cũng xuất hiện một khe hở.
Các trưởng lão khác cũng thật sự kinh sợ, quả thật nam tử và nam tử thành hôn đã rất hiếm thấy rồi, phu quân của Trương Tiểu Phàm còn là một vị tiên gia đại danh đỉnh đỉnh, nhất thời không nói ra lời.
"Điếc à? Không nghe thấy? Trương Tiểu Phàm là lão bà của Hồng Hài Nhi, Bổn vương là phu quân của Trương Tiểu Phàm, nghe rõ chưa?" Hồng Hài Nhi lặp lại một lần nữa.
"Hồ nháo! Đã không có lệnh của phụ mẫu, còn không có mai mối như vậy, hai nam nhân tư định chung thân còn ra thể thống gì!" Điền Bất Dịch tức giận không nhẹ, tuy ông nghiêm khắc và không để tâm đến Trương Tiểu Phàm, nhưng ông thật sự xem y là đồ đệ, hiện giờ đồ đệ thành hôn, ông thế mà lại không biết!
"Ông là cái thá gì mà giáo huấn Bổn vương?"
"Một ngày là thầy, cả đời là cha! Trương Tiểu Phàm không có cha mẹ, ta chính là cha y! Các ngươi tư định chung thân đã hỏi qua ta chưa?!"
"Ông còn không biết xấu hổ nói ông là cha y? Tự ông ngẫm lại y đã sống như thế nào ở cái chỗ chết tiệt này, ông lại dạy y cái gì! Lúc y bị đám nhãi nhép này khinh thường dồn ép, ông nói giúp được câu nào chưa?! Y xem nơi này là nhà, nhưng ông có bao giờ nghĩ đối tốt với y một chút chưa?! Nếu không phải Tiểu Phàm nhận ông, thì hôm nay dù chết Bổn vương cũng không đem sính lễ đến đây!" Hồng Hài Nhi hoàn toàn mặc kệ, nhất là hôm nay nhìn thấy thái độ của Thanh Vân môn với Trương Tiểu Phàm, mẹ nó hắn mới mặc kệ ai đồng ý hay không. Ai cũng không có tư cách không đồng ý.
Mà Điền Bất Dịch không cảm thấy mình không tốt Trương Tiểu Phàm, cho dù hơi lạnh nhạt, nhưng là một nam oa cũng không đến mức yếu ớt như vậy, bởi vậy cũng khó có thể lý giải.
(Nam oa: đứa bé trai.)
"Đưa sính lễ là đốt bảng hiệu của ta, đả thương đệ tử chúng ta sao?!"
"Bổn vương đưa sính lễ thật tốt, nhưng người miệng thối của Thanh Vân môn rách này của ông đến tìm chuyện, vậy lão tử không nhịn được đốt bảng hiệu của ông rồi giết vài người của ông, không quá đáng chứ?!"
"Ngươi còn giết người?!"
"Bổn vương giết còn ít!"
Không khí nháy mắt giương cung bạt kiếm, Đại Thông Minh ở bên cạnh lau lau mồ hôi, sốt ruột chờ Quỷ Cơ Linh mời người sao còn chưa đến.
Ngay khi hắn ta vẫn luôn dạo bước nghĩ cách ngăn cản mâu thuẫn giữa cha vợ và phu quân thì cuối cùng Quỷ Cơ Linh cũng mang theo một đám tiểu yêu nâng xe ngựa hấp tấp dẫn Trương Tiểu Phàm đến, Trương Tiểu Phàm vẫn còn đang hỗn độn, y vừa tỉnh liền thấy Quỷ Cơ Linh đang gõ cửa nói đại sự không ổn, Đại vương sắp đánh nhau với trưởng lão Điền Bất Dịch rồi.
Trương Tiểu Phàm sợ tới mức mặc y phục xong liền chui vào xe ngựa đi theo Quỷ Cơ Linh đến Thanh Vân môn.
Vừa đến liền thấy hai người giơ binh khí.
"Dừng tay!!!"
"Lão bà?" Hồng Hài Nhi nghe tiếng nhìn lại.
Điền Bất Dịch cũng nhíu mày nhìn sang.
Trương Tiểu Phàm chịu đựng eo đau, thở hồng hộc chạy đến kéo dài khoảng cách của hai người.
"Sao vậy, sư phụ, phu quân, sao hai người lại thế này?"
Hồng Hài Nhi còn chưa kịp trả lời, Điền Bất Dịch đã mắng to:
"Ngươi còn gọi ra miệng à!"
Tiểu đồ đệ cách một tháng không thấy, quay đầu liền gọi nam nhân là phu quân, lớp người già cổ hủ như ông thật sự khó có thể chấp nhận.
Trương Tiểu Phàm nghẹn lại.
"Nếu Bổn vương không nể tình ông là sư phụ của Tiểu Phàm thì ông....."
"Sư phụ, người đừng trách chàng ấy, phu... Thánh Anh chỉ là tính tình thẳng thắn một chút chứ không có ác ý." Trương Tiểu Phàm ngăn Hồng Hài Nhi lại.
Đệ tử của mình đến liền bảo vệ người khác, trong lòng Điền Bất Dịch cũng ngũ vị tạp trần, nhưng mà tức giận chiếm phần lớn hơn, "Thẳng thắn chính là giết đệ tử của môn ta sao?!"
Tuy Trương Tiểu Phàm biết tính tình của Hồng Hài Nhi không tốt nhưng vẫn nhịn không được hoảng sợ một chút.
"Đó là do bọn chúng miệng tiện trước! Lão đầu ông không phân tốt xấu, tùy tiện cáo trạng!"
"Người khác sai đến đâu thì tội cũng không đáng chết." Điền Bất Dịch phản bác.
"Không mắng trên người ông, đương nhiên ông cảm thấy tội không đáng chết!"
"Sư phụ, đệ tử có thể đoán được đại khái, đừng tranh cãi nữa, phu quân ra tay vì con, ngài không hiểu cũng được, nhưng nếu khiến ngài tức giận, con đây xin lỗi thay phu quân, nếu như nghiêm phạt, vậy thì phạt Tiểu Phàm đi." Trương Tiểu Phàm hành lễ với Điền Bất Dịch.
Hồng Hài Nhi nhìn không được liền kéo y qua, "Không đến phiên em ra mặt, đợi yên đây, ông ta dám phạt một cái thử xem?"
Điền Bất Dịch tức giận suýt chút nữa phun ra một ngụm lão huyết, "Trương Tiểu Phàm, ngươi thật sự là lớn gan rồi, ngươi có biết ngươi đang làm gì không!"
"Con biết, cho nên đệ tử chịu trách nhiệm."
"Chịu trách nhiệm? Ngươi thật là tiểu tử tốt, tiểu tử tốt a, mười mấy năm dạy ngươi thế nào, mà khiến người ngoài tàn hại đồng môn không nói, còn không biết liêm sỉ!"
"Cút mẹ ông đi, mẹ nó ông mắng y thêm một câu thử xem?" Hồng Hài Nhi nổi giận, thế lửa nổi lên bốn phía, kêu rên tăng dần.
"Dừng tay!"
"Phu quân, dừng lại trước đi." Trương Tiểu Phàm nhìn đệ tử máu thịt be bét trên mặt đất, cuối cùng vẫn không đành lòng.
Hồng Hài Nhi uất ức chỉ vào Điền Bất Dịch, "Ông ta mắng em."
"Ngoan, ông ấy là sư phụ ta, mặc dù không đúng, nhưng chỉ mắng vài câu, nghe lời, dập lửa trước đi."
Hồng Hài Nhi nội tâm sóng gió mãnh liệt, nhưng cũng đành phải nghe lời, "Được."
Thế lửa dần rút, thương vong nặng nề.
"Sư phụ, nếu người không muốn nhận con, thì bỏ con đi, đệ tử khiến ngài mất mặt nhiều năm, ngài trục xuất con, con sẽ không trách ngài."
"Ta nói không cần ngươi khi nào! Nhưng ngươi thật sự xem ta là sư phụ sao? Tự mình tư định chung thân với nam tử, có bao giờ nghĩ đến sự dạy bảo của ta chưa? Sư môn bất hạnh!" Điền Bất Dịch tức giận vô cùng
Trương Tiểu Phàm đau đớn vì câu cuối, nhịn nước mắt muốn chảy ra.
"Ngài chưa từng dạy con những điều này, nhưng con cũng không làm sai." Y không nghe lời giống như xưa, mười mấy năm qua đã bị lạnh nhạt và xem thường, không có nội tâm ai mà có thể không để ý chút nào.
Điền Bất Dịch á khẩu không trả lời được, chợt có chút suy sụp mà nhìn đầy đất hỗn độn.
Trương Tiểu Phàm lại nói, "Hai người chúng con nên làm đều đã làm, con không phải chàng ấy không cưới!"
Hồng Hài Nhi nhịn không được ghé vào lỗ tai y sửa đúng, "Là gả."
"Trương Tiểu Phàm phải gả cho Bổn vương." Hồng Hài Nhi vẫn ở bên cạnh ôm y, vẻ mặt đắc ý nhìn lão đầu bị nhục.
Trưởng lão bên cạnh nhìn một màn hỗn loạn đổ nát này cũng giận nhưng không dám nói gì. Đồ đệ của Điền Bất Dịch thì dứt khoát để cho Điền Bất Dịch xử lý.
Trương Tiểu Phàm lần đầu tiên nhìn thẳng ông.
"Thật là đệ tử tốt của ta..." Điền Bất Dịch quay đầu không nhìn y, ông tức Trương Tiểu Phàm không quan tâm, vì một nam tử mà chống đối sư môn, nhưng chỗ sâu nhất trong nội tâm ông lại đau lòng cho Trương Tiểu Phàm, chẳng qua là ông không phát hiện, nhưng không hiểu sao luôn cảm thấy mình nhiễm một tầng bi thương.
Bỗng chốc lâm vào cục diện bế tắc, Hồng Hài Nhi muốn mở miệng lại bị Trương Tiểu Phàm lôi kéo.
Ngay khi mọi người không biết làm sao bây giờ thì...
Tôn Ngộ Không xoay người một cái đến, nhảy nhót đến bên cạnh Điền Bất Dịch, tay lông ngắn vỗ vỗ ông, mặt mang lấy lòng, "Lão đầu, cháu trai của ta đây tính khí lớn nhưng người tốt, đừng so đo mới phải ha."
Một khuôn mặt lông hiện ra trước mặt ngươi, dù là ai cũng không thể nguôi giận.
Vừa nhìn là người quen cũ.
"Các ngươi chính là đám thổ phỉ! Cướp đồ đệ của ta, còn bôi nhọ sư môn ta, một trận đánh đập bỏng nặng! Còn muốn ta không so đo à!"
"Aiz aiz, lão đầu nhi, đừng nhỏ mọn a, sau này đều là thông gia rồi."
"Ai có thông gia như các ngươi vậy!!"
"Lão đầu ông sao cứng đầu thế? Tu sửa tu sửa Thanh Vân môn này cho ông nhé, đừng so đo được không?"
"Một đám đệ tử bị thương này của ta phải làm sao! Còn có đám tu sĩ bị nhãi ranh Hồng Hài Nhi kia đánh chết nữa!"
"Trị trị trị, đều trị hết, nhưng mà gặp Diêm Vương rồi thì ta không thể kéo về cho ông, chủ yếu là Diêm Vương sẽ không tha cho người có tội."
Mắt thấy Điền Bất Dịch lại muốn nổi giận.
Mao hầu tử lại nói, "Lão ca đừng lo lắng về việc của tu sĩ đã chết này, lão tôn ta đây sẽ chịu trách nhiệm với người thân và bạn bè của bọn họ, ông cũng đừng cổ lỗ nữa, nói cho cùng còn không phải do mấy người này họa từ miệng mà ra à, ông không đau lòng cho đồ đệ của ông sao? Ông có thoải mái khi bị người chọc cột sống không? Ta cũng không phải người hẹp hòi, sau này Thanh Vân môn thiếu cái gì cứ nói với cháu trai của ta, sẽ không bạc đãi các ông đâu."
Thu xếp như vậy, trưởng lão bên cạnh cũng có thể nhịn xuống nhân họa lúc này.
(Nhân họa 人祸: tai họa do con người gây ra.)
Sắc mặt Điền Bất Dịch giãn ra, hồng hầu tử tiếp tục phát lực, "Lão đầu nhi, chỗ này còn có bản bí tịch võ công, giang hồ chỉ có một, không ít người tìm ta xin nhưng ta đều không cho đấy, nếu ông không so đo thì ta liền đưa cho ông, thế nào?" Tôn hầu tử cố ý để lộ một góc của bí tịch trong ngực ra.
Trương Tiểu Phàm thở dài, một quyển bí tịch mà thôi, sao sư phụ của y có thể đồng ý chứ.
"Làm thông gia cũng không phải không thể."
...
Điền Bất Dịch vẻ mặt mất tự nhiên mà liếc liếc trong ngực hắn, bộ dáng giả vờ nhún nhún vai, "Các ngươi đối xử với Trương Tiểu Phàm thật tốt, rồi khôi phục Thanh Vân môn của ta nguyên trạng."
"Đó là dĩ nhiên, lão huynh đệ thật là bạn chí cốt." Tôn hầu tử cười hì hì tựa như không cần tiền rồi vỗ bí tịch vào người ông.
Trong lòng Điền Bất Dịch mừng lớn, hoàn toàn che đậy sự tức giận vừa phát ra, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ mặt bình tĩnh nhận lấy, nhìn về phía hai người, "Thôi, ta nhận hôn sự của hai con." rồi chỉ chỉ Trương Tiểu Phàm, "Vi sư không quản được con, con thích làm thế nào thì làm đi."
Lại hơi tạm dừng, cứng nhắc nói, "Cho dù con cảm thấy vi sư đối với con không tốt, nhưng nơi này vẫn xem như là nhà của con."
Tuy Trương Tiểu Phàm xấu hổ vì mình tùy tiện ở nơi này của sư phụ, nhưng vẫn cảm kích sự không ngăn cản này, dù sao vẫn là sư phụ cứu mình rồi nuôi mình mười mấy năm.
"Đồ nhi đa tạ sư phụ!"
Hồng Hài Nhi cũng hài lòng.
Tôn hầu tử nhìn chuyện đã giải quyết xong, lật người liền đi rồi, hôn sự của tiểu chất này còn phải nhọc lòng hắn. Mấy tiểu yêu quái sốt ruột hoảng hốt vội vàng đến tìm hắn, hắn nghĩ đến lúc mình đi lấy kinh, ít nhiều gì cũng có chút giao tình với Thanh Vân môn, liền lật tới lật lui hòm đồ vật, tìm ra bản bí tịch võ công mà giang hồ tranh đoạt nhiều năm kia, rồi chạy đến Thanh Vân môn, đáng thương Tôn hầu tử hắn, đến hôm nay mới thấy được mặt của cháu dâu hắn, thật sự là phong thái thần tiên.
"Cuối cùng em và ta không còn trở ngại nữa rồi." Hồng Hài Nhi quay đầu hôn hôn trán Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm mỉm cười nhìn thẳng hắn, an tâm dựa vào trên người Hồng Hài Nhi, đây là chỗ dựa và hậu thuẫn mãi mãi của y.
"Được rồi! Nhiều người như vậy!" Điền Bất Dịch thật sự nhìn không nổi nữa.
Trương Tiểu Phàm vô thức đứng ngay ngắn.
"Vô lý ngang ngược, không có giáo dưỡng còn không biết liêm sỉ." Điền Bất Dịch lạnh lùng trừng mắt với Hồng Hài Nhi, nói chính là ngươi!
"Sư phụ..."
"Lão đầu chết tiệt, xem mặt mũi của Tiểu Phàm, Bổn vương mới nhịn không đánh ông, ông tốt nhất quản cái miệng đi!" Hồng Hài Nhi nào chịu qua cơn giận này.
"Phu quân..."
"Ngươi có năng lực thì giết chết lão phu đi!" Điền Bất Dịch đối đầu với Hồng Hài Nhi.
"Không đánh què ông thì phụ thanh danh của bổn Thánh Anh Đại Vương!"
Hai người mắng lên liền không nghe lọt âm thanh của người khác chút nào, mắt thấy lại muốn đánh nhau, Điền Linh Nhi và một chúng trưởng lão đưa mắt ra hiệu với Trương Tiểu Phàm, ý bảo y cản Hồng Hài Nhi lại, còn các nàng ngăn Điền Bất Dịch lại.
Nhưng Trương Tiểu Phàm nhìn không hiểu a, ngốc ngốc buông tay nhìn bọn Điền Linh Nhi, chớp chớp mắt.
Điền Linh Nhi điên cuồng nháy mắt, nói, "Cản a!"
Trương Tiểu Phàm cách tiếng huyên náo của Hồng Hài Nhi quá gần, nên nghe không rõ nàng nói gì, lại chớp chớp mắt.
Lúc này Hồng Hài Nhi đang mắng mỏ cảm xúc mãnh liệt lại thấy được.
Đang làm gì? Liếc mắt đưa tình?
Hồng Hài Nhi lập tức dừng mắng, xoay đầu y lại, hung hung dữ nói, "Quá trớn gãy chân."
(Nguyên văn là Xuất quỹ: quá trớn, ý chỉ ngoại tình, không chung thủy, hồng hạnh vượt tường nên gãy chân.)
"Hả?" Trương Tiểu Phàm vẻ mặt ngốc ra.
"Lúc nãy em nháy mắt với Điền Linh Nhi làm gì!"
Một đám người cũng đầu óc mơ hồ vì điều này.
Điền Linh Nhi vẻ mặt mờ mịt, Điền Bất Dịch tức giận đầy người.
Trương Tiểu Phàm ngược lại phản ứng kịp, vội vàng phủ nhận.
"Rõ ràng em có!"
"Thật sự không có."
"Là có!"
"Không có..."
"Dây dưa xong chưa?!" Điền Bất Dịch thật sự nhịn hết nổi, ông không hiểu hai đứa thiểu năng trí tuệ này rốt cuộc vừa ý nhau kiểu gì.
Lúc này Hồng Hài Nhi lại phân ra một ánh mắt cho ông.
"Nếu ông đã đồng ý rồi thì Bổn vương không trách ông chuyện vừa rồi nữa, tuy ông đối xử với lão bà của ta không tốt, nhưng ngày đại hôn vẫn phải nhờ ông ngồi trên cao đường một lúc."
Nhìn xem lời nói hỗn trướng gì đây.
"Cút nhanh lên!" Lông mày của Điền Bất Dịch cũng sắp dựng thẳng lên rồi, tức rền người. Hồng Hài Nhi còn ở đây thêm nữa thì ông phải chết sớm một năm, Điền Linh Nhi luyến tiếc Trương Tiểu Phàm, dặn dò hồi lâu.
Một đám sư huynh Đại Kiều Phong buồn vui đan xen, Tiểu Phàm cũng xem như là tìm được một nơi đến tốt đẹp, nhưng mà nam tử này vô cùng nóng nảy, nên vẫn sợ Trương Tiểu Phàm bị ủy khuất.
An ủi Trương Tiểu Phàm sơ sơ cho có lệ xong, ánh mắt liền chạy đến sính lễ giá trị liên thành kia, hảo gia hỏa, lúc nãy không chú ý tới, bây giờ vừa nhìn, sính lễ này đủ để xây một Thanh Vân môn khác rồi.
Dù mấy trưởng lão có bất mãn, nhưng nhìn đến sính lễ này, trong nháy mắt cũng tiêu tan.
Trương Tiểu Phàm và Hồng Hài Nhi cũng không dừng lại lâu, sau khi nói lời từ biệt liền rời đi.
Ước chừng người đã đi rồi.
Điền Bất Dịch xoay người lại, nhìn bóng dáng đi xa mà thở dài, ngoại trừ trang phục kỳ quái, không có giáo dưỡng, vô cùng thô tục, tính tình xấu xa thì...
Cũng không tính là tìm được một người quá quá quá quá quá quá quá quá quá quá kém.