Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên

Chương 6




Khoảnh khắc Thương Tuyết Vi hiểu rõ lời nói đó thì ba chữ kia giống như cái chùy nặng nề nện thẳng xuống, khiến nàng không thở nổi...
"Không thể giết... Không thể giết nàng..." Có một giọng nói ở đáy lòng Thương Tuyết Vi đột nhiên xuất hiện, không ngừng kêu gọi, ngăn cản..., cảnh tượng máu me trước mắt càng ngày càng trở nên mơ hồ, nữ Giáo vương cảm giác giằng co ở trong lòng đã đạt đến cực hạn... Một sức mạnh thần kỳ nào đó, đột nhiên sinh sôi kéo trở lại thiện tâm gần như đã muốn mất đi từ lâu của nàng...
Đã đến lúc phải kết thúc tất cả chuyện này...
Nàng bước nhanh về phía trước, như bị sức mạnh vô hình kia khu động, khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười bí hiểm. Nữ Giáo vương thoắt cái đã bay lên không, bộ Vương bào màu vàng kim nhạt phần phật trong gió, các giáo đồ kinh hô lên, Thương Tuyết Vi đã ở giữa liệt hỏa trung tâm tế đàn phiêu nhiên hạ xuống, hướng Sở Vân Tịch đi tới...
Vân Tịch vì mất máu quá nhiều nên đầu đã gục xuống, gần như rơi vào hôn mê. Thương Tuyết Vi chém ra một kiếm, xiềng xích bằng huyền thiết sáng bóng đột nhiên đứt đoạn, nàng nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Vân Tịch đang suy yếu, điểm mạnh mấy đại huyệt ở ngực nhằm phong trụ huyết khí. "Tỷ tỷ, người... Người làm gì vậy!" Thương Lưu Yên sợ hãi kêu lên liền chạy tới, lại bị vòng tròn liệt hỏa cháy bừng bừng tạo thành ngăn cách, nên không dám tới gần ngăn cản.
"Hiến tế dừng ở đây!" Thương Tuyết Vi lớn tiếng ra lệnh, nàng nắm chặt cổ tay Vân Tịch, lấy tay đè chặt miệng vết thương máu chảy không ngừng, lại chém ra một kiếm xẹt qua hỏa diễm đang bùng cháy ở bốn phía, chỗ bị kiếm khí bức qua, lửa liền bị dập tắt.
Trên dưới tế đàn nhất thời hỗn loạn, nhận ra ý của nữ Giáo vương là muốn cứu lại tính mệnh của tế phẩm, vài vị y quan đi theo đồng loạt tiến lên xem xét thương thế của Vân Tịch, thập tam Thánh Nữ cũng kinh ngạc không thôi, Tô Di Á là người đầu tiên chạy tới, bất chấp nữ Giáo vương hỉ nộ vô thường, lớn tiếng gọi Vân Tịch...
"Ngươi... Vì sao ngươi..." Giữa nơi ồn ào hỗn loạn, Vân Tịch chợt bừng tỉnh, trăm triệu lần cũng không ngờ được Thương Tuyết Vi thế nhưng lại cứu mình, gương mặt nữ Giáo vương ở gần trong gang tấc, trong con ngươi lạnh lùng của nàng lại có chút lo lắng chợt lóe lên rồi biến mất...
"Ngươi rất hận ta không phải?" Thương Tuyết Vi bóp chặt miệng vết thương trên cổ tay Vân Tịch, một tay khiêu khích nắm lấy cằm nàng, mỉm cười: "Vậy thì cố mà sống, sau đó đánh bại ta!"
"Ha ha... Được!" Vân Tịch nhận lời, trước mắt bỗng dưng tối sầm, liền ngã vào lòng Thương Tuyết Vi.
Khi đó Sở Vân Tịch cũng không biết, chính những lời nói này, đã mở ra yêu hận đan xen dây dưa giữa các nàng, giống như sợi tơ chém không đứt, vô hình, đem các nàng dần dần buộc lại với nhau...
Sao băng xẹt qua mang theo vệt sáng dài trên nền trời đầy tuyết, phía xa lấp ló ánh trăng mờ lạnh lẽo.
Mùi thuốc nồng nặc tràn ngập cả cung điện, nghi thức huyết tế đã dừng nửa chừng, Vân Tịch được mang về Kim Cung Côn Luân sau đó liền được an bài ở "Thánh nữ cung" chỗ của thập tam Thánh Nữ. Thánh nữ cung đốt thêm than trong kim lô để sưởi ấm, chẳng mấy chốc đã ấm áp như ngày xuân.
Vân Tịch được đặt trên cái giường mềm mại, ba vị lão y chính là thủ hạ của Thương Tuyết Vi đang dốc toàn lực giúp nàng chữa thương tục mệnh. Vết cắt trên cổ tay đã được cầm máu, bị lụa trắng quấn quanh từng lớp. Do mất máu quá nhiều nên người đã rơi vào hôn mê sâu, sắc mặt tái nhợt y như tuyết bay tán loạn bên ngoài cửa sổ, nhưng nàng lại ngủ được rất sâu rất an ổn. Giống như rời xa toàn bộ thị phi hỗn loạn nơi này, sau khi trải qua một tháng bị cầm tù đầy khó khăn gian khổ, giờ nàng đã chân chính được nghỉ ngơi...
Rất nhiều người vây quanh bên cạnh giường, nhóm Thánh nữ lặng im xin đợi một bên, Tô Di Á bất an ngồi ở bên người Vân Tịch, đem một cái lò sưởi tay Tử Kim đặt ở trong lòng bàn tay lạnh cứng của Vân Tịch, trên mặt lộ ra áy náy cùng đau lòng, khẽ khóc nức nở. Lão thầy thuốc mang thang thuốc bổ máu đã được nấu kĩ đưa tới bên miệng Vân Tịch, Tô Di Á thật cẩn thận nâng nàng dậy, hé miệng nàng ra để mớm thuốc.
Nữ Giáo vương Thương Tuyết Vi cũng đứng ở bên giường, nhìn rõ tất cả chuyện này. Bào muội Thương Lưu Yên cũng đứng ở phía sau nàng, đè nén bất mãn trong lòng, ánh mắt thay đổi liên tục.
"Có cứu được không?" Thương Tuyết Vi mở miệng hỏi, lão thầy thuốc rùng mình bẩm báo: "Thuộc hạ nhất định dốc toàn lực, nhưng... Nàng ta thật sự quá yếu rồi..." "Hửm... Thương Tuyết Vi không có tức giận, chỉ là như có suy nghĩ gì mà lên tiếng. Nàng xuất thần nhìn Vân Tịch ngủ, trơ mắt nhìn sinh mệnh của nàng từng chút trôi qua vì bị mình giày vò tàn nhẫn...
Nàng cho tới bây giờ cũng không có chán ghét Sở Vân Tịch, cũng không muốn đưa nàng ta vào chỗ chết, thậm chí còn tràn ngập tò mò đối với nàng ta. Nhưng bản thân Thương Tuyết Vi ở nơi cao nắm giữa quyền lực đã bốn năm, nàng có thói quen đề phòng, luôn ngờ vực mỗi một người tới gần nàng, nàng sớm đã không còn dựa theo sở thích tình cảm cá nhân để làm việc, chỉ nhìn giá trị lợi dụng để phán xét người ta... Nhưng mà cho dù nàng có lãnh khốc, cũng rất khó tránh khỏi động lòng trắc ẩn khi tận mắt nhìn thấy người nọ thống khổ giãy dụa. Có lẽ bản thân mình thật sự đã hiểu lầm, Sở Vân Tịch mang theo thương thế vô lực đến nhờ cậy mình, cũng đâu có âm mưu hay mưu đồ bất lương gì...
"Aizz..." Thương Tuyết Vi nhẹ giọng thở dài, lấy từ trong túi hương luôn mang theo bên người ra một viên đan dược, nàng đi lên trước, đem đan dược màu vàng này nhét vào miệng Vân Tịch. "Giáo vương Bệ Hạ... Đây là?" Tô Di Á nghi hoặc không thôi, Thương Tuyết Vi cười nhạt giải thích: "Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày cho cô ta dùng Long Huyết Đan, đây là chí bảo của Côn Luân Sơn, ta không tin vẫn không cứu được cô ta. Mặt khác... Sư tỷ muội các ngươi mỗi ngày vận công giữ mệnh cho cô ta, giúp cô ta chống đỡ mười ngày nếu vẫn không tỉnh, hãy tới tìm ta."
"Dạ ---- dưới sự dẫn dắt của Tô Lãnh, nhóm Thánh nữ nhất tề lĩnh mệnh.
Thương Tuyết Vi xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng nàng lại quay đầu lại, nhìn nhìn Tô Di Á. Tô Di Á lập tức cúi đầu, tránh né ánh mắt lạnh của nữ Giáo vương. Thương Tuyết Vi chợt nở nụ cười, ngữ khí mang theo ý cười nhàn nhạt: "Tô Di Á, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi khóc dữ như vậy, lúc trước khi hạ dược ngươi cũng không thấy qua, xem ra... Ngươi rất thích cô ta phải không?"
"Không... Không phải..." Tô Di Á sửng sốt, cưỡng chế oán hận trong lòng, ấp úng giải thích nói, "Bởi vì Sở Vân Tịch là ta cứu, ta... Không muốn nhìn cô ấy chết..."
"Ha ha, rõ ràng rất trái ngược ha! Ngươi cứu cô ta mang về Côn Luân, lại bị ta giày vò đến sống dở chết dở Thương Tuyết Vi cười lạnh, rồi lại phân phó nói: "Nhìn ngươi thành tâm đối với cô ta như vậy, ta cũng yên tâm, vậy Sở Vân Tịch... giao cho ngươi chiếu cố!"
"Dạ..." Giọng của Tô Di Á có chút run rẩy, nhận ý chỉ, nàng thật sự không biết, bản thân mình còn có thể nhẫn nại bao lâu với nữ nhân này!
Thương Tuyết Vi mới vừa ra khỏi Thánh nữ cung, Thương Lưu Yên theo sát phía sau rốt cục nhịn không được, bật thốt ra chất vấn: "Tỷ tỷ, đây rốt cuộc là sao, sao lại thế này? Hết thảy đều đang tiến hành rất thuận lợi, người sao lại đổi ý? Sớm biết tỷ tỷ không đành lòng giết chết Sở Vân Tịch, thì đâu cần làm màn hiến tế kia!" . Đam Mỹ H Văn
Thương Tuyết Vi đứng dưới ánh trăng sáng, nàng lẳng lặng chăm chú nhìn bầu trời, tuyết mịn bay xuống đỉnh đầu của nàng nàng lại không hay, "Ta đột nhiên thay đổi chủ ý... sự thật là, là vì... Cô ta nói cô ta hận ta..."
"Cái gì! Hừ, yêu nghiệt không rõ lai lịch kia! Tỷ tỷ không trừ nàng, đúng là tai hoạ!" Thương Lưu Yên hét lên.
"Ha ha, bản thân ta cũng muốn nhìn xem cô ta có năng lực gì!" Ánh mắt Thương Tuyết Vi bỗng nhiên lãnh duệ (lạnh mà sắc bén), rồi lại dịu dàng, lại nhịn không được khen ngợi: "Ta không giết cô ta là bởi vì yêu thích tính cách của cô ta, sau lần hiến tế này ta xem như đã thấy rõ ràng rồi. Sở Vân Tịch không có tâm cơ, không biết trước kia cô ta thế nào, ít nhất sau khi cô ta mất trí nhớ, đã trở nên đơn thuần giống như đứa trẻ. Ánh mắt trước khi chết vẫn trong suốt, liếc mắt một cái là có thể nhìn đến tận cùng..."
"Nhưng mà..." Thương Lưu Yên vẫn muốn phản bác.
"Yên nhi, muội lo lắng cái gì..." Thương Tuyết Vi thay đổi cước bộ, tà áo ở trong tuyết mịn bay lên, tiếng nói càng lúc càng xa, "Náo động trong huyết tế lần này hiệu ứng rất nhanh muội sẽ thấy được, tôn chỉ nền móng thống trị của chúng ta càng thêm vững chắc không thể nghi ngờ, chúng ta đã tiến thêm một bước quét sạch mọi chướng ngại. Mà Sở Vân Tịch, cô ta còn nhiều bí ẩn chưa có lời giải, ta có thể nào để cho cô ta chết đi như vậy... Cô ta rất thú vị, muội cứ chờ xem đi..."
Vân Tịch có một giấc mộng dài rất dài, dường như là đem nhân sinh hai mươi năm qua của nàng ở trong đầu tái diễn lại một lần... Nàng cảm giác thân thể mình nhẹ như lông hồng, liên tục rơi vào từng cái không gian của người nọ, nhặt lên những mảnh vụn ký ức vương vãi, nhưng làm như thế nào cũng không ghép lại được một mảnh hoàn chỉnh...
Trong mộng nàng đang ở thời thơ ấu, thân mình nhỏ nhắn đáng yêu ở cuối hẻm chạy băng băng ngoạn náo. Có thật nhiều bạn chơi cùng nàng, một tiểu cô nương đỉnh đầu trát bím tóc nhỏ cùng ca ca béo ngăm đen... Tửu quán và sòng bạc huyên náo thâu đêm ầm ĩ không ngừng, các cô nương ở Di Hồng viện vung khăn lên kiếm khách, trên người các nàng nồng đậm mùi son phấn bị gió thổi tán đến góc đường, cả thành đều là hương khí xa hoa...
Ở một ngã rẽ trong trung tâm thành có tiểu điếm bán bánh ngọt, nơi đó có lão nãi nãi bán điểm tâm luôn rất hào phóng hay mời bọn nhỏ ăn bánh đậu xanh. Hình như ở gần đó là nhà của nàng, nhà cao cửa rộng, có ngói xanh tường đỏ, đình viện thâm thâm. Mưa phùn từ mái cong khắc hình rồng ướt át rơi xuống, trong hoa viên nhỏ luôn có một tầng sương mù mỏng mênh mông, luôn quanh quẩn hương thơm thanh nhã của hoa tường vi...
Nhưng mà không biết từ khi nào, cha nương bắt đầu mang theo nàng thường xuyên chuyển nhà, các nàng rời khỏi mưa bụi Giang Nam, vượt qua Trường Giang 'cái hào' của tự nhiên, một đường hướng Bắc. Thường thường chạy thâu đêm không ngừng nghỉ, không có chỗ ở cố định... Nương có một đôi đồng tử màu lam kỳ lạ, làn da trắng như tuyết mềm nhẵn như thiếu nữ, trải qua phong sương, cảnh xuân tươi đẹp vẫn không thay đổi. Nhưng mà nương lại luôn che lên một tầng lụa trắng, ôm nàng, ban đêm sau mỗi hành trình đều trộm khóc...
Sau lại cả nhà bọn họ ba người liên tục dời nhà đến đại mạc ở Tây Bắc, nơi đó bão cát che lấp mặt trời, loạn lạc liên miên. Nàng lúc đó vẫn còn rất nhỏ, co rúc trong lòng nương, nhìn thấy cha vung Đoạn Thủy bảo đao, chém giết mấy tên loạn binh thổ phỉ Tây Vực, hay bọn truy sát thần bí luôn theo như hình với bóng. Thấy trên Đoạn Thủy đao dính đầy máu tươi, tiểu Vân Tịch cao giọng khóc lớn...
Rồi ở một đêm không trăng sao chiếu rọi, một nam nhân khoác áo choàng màu đen đột nhiên đến thăm cha nương, ba người ôn chuyện về sau, cha say như chết. Khi đó nàng còn nhỏ tận mắt nhìn thấy nương tựa vào vai nam nhân bận hắc y kia, khóc nức nở... Hôm sau cả nhà nàng liền khởi hành theo Hắc y nam tử, tới một chỗ bí ẩn. Nằm trong một dãy núi phủ đầy tuyết trắng bao quanh cái hồ lớn có thể nhìn thấy sóng nước trong xanh như một tấm gương, phi điểu thành đàn lên lên xuống xuống, vỗ vỗ đôi cánh trắng tinh, giống như tuyết trắng trên bầu trời rong chơi ở giữa thiên địa. Cha ở bên cạnh bờ hồ dựng một cái nhà gỗ nhỏ, cả nhà rốt cục an định lại đây.
Hắc y nam tử cứ như vậy rời đi, từ đó về sau không còn đến thăm nữa.
Sau cùng trong giấc mộng, nàng rốt cục thấy rõ diện mạo của mẫu thân. Nàng cùng mẫu thân hai người đứng ở bên hồ, người rốt cục không dùng lụa trắng che lên dung nhan mỹ lệ lóa mắt nữa, sợi tóc màu vàng kim nhạt của người theo gió bay lên, quấn quanh đôi mắt màu xanh thẳm. Nữ nhân dị tộc nhìn hướng Tuyết Sơn hát lên, gió thổi lên xiêm y thuần trắng của nàng, tiếng ca không linh trong trẻo như muốn truyền thẳng đến tận cùng Tuyết Sơn, một mực bay xa, bay đến cố hương bí ẩn của nàng, cũng ở trong một thoáng này linh hồn Vân Tịch như bị xuyên thấu...
Nàng nghe không hiểu mẫu thân hát ngôn ngữ gì, nhưng lại nghe ra tư niệm trong tiếng ca trầm úc đó...
"Nương?" Vân Tịch mở miệng, kéo góc áo mẫu thân, lẩm bẩm nói: "Người từ đâu tới đây?"
Nữ nhân dị tộc xoay người, ôm lấy Vân Tịch. Tóc quăn màu vàng quét qua cổ Vân Tịch, mặt của nàng giống như huyễn ảnh thuần trắng, đẹp đến không thể chạm...
"Ở cuối chân trời, chính là cố hương của nương." Hán ngữ của nàng nói được rất rõ ràng, chỉ vào mây trên trời, mỉm cười: "Con nhìn tầng mây này xem thật đẹp a! Tầng tầng lớp lớp kéo dài hướng đến cuối trời, tựa như thủy triều trên biển, tới lui vội vàng... Bảo bối của ta, đây là tên của con a, vân như triều tịch...
"Nương ----" Vân Tịch đột nhiên mở mắt ra, tay nàng vươn hướng hư không, ảo ảnh trong mộng như bọt nước vỡ tan biến mất như mưa tán (mưa tạnh).
"Vân Tịch? Vân Tịch! Cô tỉnh rồi sao?" Tay Vân Tịch vươn hướng hư không được Tô Di Á nắm lấy, nàng nắm thật chặt lòng bàn tay lạnh như băng của Vân Tịch, Thánh nữ thuần mỹ tú lệ gần như vui đến rơi nước mắt, ánh mắt Vân Tịch mơ màng trống rỗng mờ mịt, rốt cuộc nàng cũng có chút thanh tỉnh, thấy rõ có mấy người, có bóng dáng màu trắng lờ mờ nhích lại gần mình, nghe được tiếng người trên giường bệnh mấy vị Thánh nữ rất nhanh vây quanh đến.
"Nương... Là con nằm mộng sao?" Người ý thức còn mơ hồ thì thào lẩm bẩm, nàng rốt cục dần dần cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay Tô Di Á, cái loại cảm giác mãnh liệt chân thực này dần dần đem nàng từ trong mộng cảnh kéo về thực tại. "Tô Di Á? Là cô sao? Tại sao lại khóc... Ta chưa chết sao?"
"Ta lo lắng sắp điên rồi a!" Tô Di Á lau nước mắt, cố nặng ra một cái tươi cười, "Cô không chết, nữ ma đầu kia cuối cùng cũng cứu cô xuống. Xem ra nàng cấp cho cô Long Huyết Đan vẫn có chút tác dụng! Cô hôn mê đã muốn mười ngày, nơi này là Thánh nữ cung, mười ba người chúng ta ở nơi này, cô bây giờ rất an toàn! Không có chuyện gì Vân Tịch, mọi chuyện đều đã là quá khứ!"
Vân Tịch rất nhanh cảm nhận được giường dưới thân mềm mại, giờ ngọ ánh mặt trời nhè nhẹ từng đợt từng đợt xuyên thấu qua rủ xuống la trướng, hỏa lô kim sắc, tỏa ra nhiệt khí, nàng không còn ở địa lao âm u lạnh lẽo ẩm ướt kia nữa, cuối cùng cũng thoát khổ rồi sao? "Aiz..." Vân Tịch khe khẽ thở dài, lại nhắm mắt lại.
"Cô chắc đã đói bụng rồi, ta lập tức đi làm đồ ăn cho cô. Linh Nhi, đem thuốc hôm nay bưng lại đây đi, cô xem mặt của cô, không còn một chút huyết sắc a! Tô Di Á nói nói, mấy vị bạch y thiếu nữ chưa biết tên liền bắt đầu luống cuống tay chân bận rộn, Vân Tịch mở mắt ra nhìn đến mấy vị tỷ muội tốt bụng này, "Cảm ơn..." Nàng suy yếu nói, nước mắt cảm kích từ khóe mắt chảy xuống.
Sau khi tỉnh dậy, Vân Tịch bắt đầu quá trình khôi phục dưỡng thương buồn chán. Ở Thánh nữ cung an ổn một thời gian, nàng dần dần quen thuộc biết được tên của từng vị bạch y Thánh nữ, Đại sư tỷ Tô Lãnh cùng Nhị sư tỷ Tử Kiếm trong địa lao đã gặp qua một lần, Tô Di Á đứng hàng thứ ba, về sau theo thứ tự là: Mặc Ảnh, Nguyệt Thiền, Bích Thiên, Linh Nhi, Huyền Vũ, Phi Liên, Thanh U, Trường Minh, Tĩnh Không và Như Mộng.
Võ công của thập tam Thánh Nữ đều rất tốt, hơn nữa lấy kiếm thuật làm sở trường. Các nàng mỗi ngày ngoại trừ ngồi quanh Thánh tháp làm nghi thức cầu nguyện, thì luôn ở sau tuyết địa Thánh nữ cung luyện kiếm. Tuy rằng sớm chìu ở chung với mười ba tỷ muội bọn họ, mỗi người đều đối đãi với Vân Tịch rất tốt, nhưng một khi đề cập tới lai lịch cùng sư phụ của các nàng, nhóm thánh nữ luôn nói năng thận trọng. Cuối cùng Tô Di Á nói, chờ thương thế Vân Tịch tốt lên sẽ lén nói cho nàng biết.
Quan hệ của Thập Tam Thánh Nữ và Giáo vương Thương Tuyết Vi cũng rất vi diệu, như gần như xa. Nhóm thánh nữ ngoài mặt thì mười phần thuận theo điều khiển của tỷ muội Thương thị, nhưng mà từ trong ánh mắt của các nàng, có thể thấy được oán hận và áp lực rất sâu. Tô Di Á cũng lần nữa hướng Vân Tịch cam đoan, nhất định sẽ đem Vân Tịch an toàn rời khỏi Côn Luân Sơn, rời xa nơi thị phi này.
Mà Thương Tuyết Vi, từ ngày đó đem Vân Tịch đưa đến Thánh nữ cung dưỡng thương về sau, lại không có đến. Nghe nói nàng đã đi Đô thành La Ta ở Thổ Phiên, hơn nữa đã phát động một hồi chính biến, quét sạch rất nhiều thế lực phản đối. Nàng còn đi thăm Trác Lãng tướng quân, y chính là phu quân của nàng, nhưng rất nhiều người đều kể rằng, trước đây nam nhân này vì mê luyến sắc đẹp của nàng mà đưa nàng lên nắm giữ quyền lực đỉnh phong, thế nhưng lúc sau lại bị Thương Tuyết Vi đầu độc...
Mặc dù Thương Tuyết Vi thân không ở Kim Cung, nhưng nhất cử nhất động của thập tam Thánh Nữ và Vân Tịch, đều bị Liễu Vô Ảnh thống lĩnh thập tam Băng Dực giám thị.
"Ả đàn bà kia đi đã nhiều ngày như vậy lại không có tin tức gì, thật hy vọng ả vĩnh viễn không trở lại đây nữa!" Tô Di Á đang chiếu cố Vân Tịch, oán hận nguyền rủa nói.
"Nữ ma đầu đó sẽ không dễ dàng thả ta đi." Vân Tịch tựa vào trên giường bệnh, thở dài nói, nàng chỉ chỉ hình xăm trên ngực của mình, cười khổ: "Ta chính là thần tiên sống được đưa tới cửa a!" Tuyết Mạn hoa dưới áo lụa tơ tằm mỏng manh như ẩn như hiện, vẫn là yêu dã như vậy.
Trên Côn Luân Sơn mỗi người tựa hồ đều là một câu đố, trong đó có cả bản thân nàng...
- ----o o-----