"Nương..." Vân Tịch nằm trên giường lớn của nữ Giáo vương, con mắt chuyển động kịch liệt, cả người đều đắm chìm trong mộng yểm không thể tự thoát ra. Hai mắt nàng tuy nhắm chặt nhưng nước mắt vẫn tràn ra, thấm ướt cả bờ mi đen nhánh của nàng.
Cùng lúc đó, tay Vân Tịch đột nhiên đè chặt hình xăm Tuyết Mạn hoa trên ngực, giống như cố chịu đựng đau đớn do bị cái gì đó đâm vào - ở trong mộng. Hai hàng nước mắt lạnh như băng bất giác chảy xuống, nhỏ trên gối của Thương Tuyết Vi... Thương Tuyết Vi giật mình thất thần, lúc trước Vân Tịch bị nàng giam vào địa lao, đưa lên tế đàn cũng chưa từng chảy một giọt nước mắt, thế nhưng lúc này lại, trong lòng có chút chua xót cùng xúc động.
"Hình xăm... là do nương ngươi xăm hay sao? Thương Tuyết Vi cúi thân xuống, nhẹ nhàng cầm tay Vân Tịch, môi của nàng tiến sát đến bên tai Vân Tịch, dịu dàng hỏi.
"Phải..." Vân Tịch giống như nói mê đáp lại, nàng khẽ khóc nức nở, Thương Tuyết Vi biết, ký ức thống khổ nhất trong quá khứ của nàng đã thức tỉnh rồi...
"Trước khi nương ngươi mất đã nói gì?" Thương Tuyết Vi bám riết không tha hỏi, nàng phải biết cho được, mẫu thân của Vân Tịch vì sao trước khi chết phải làm như vậy.
"Minh Tu..." Trong lúc ngủ mê người này thì thào nói, "Tuyết Mạn hoa... Ấn ký... Tìm..."
"Cái gì?" Khi Thương Tuyết Vi nghe Vân Tịch đọc lên tên cha của mình, nàng giống như bị sét đánh trúng, "Tìm ai? Tìm người nhà họ Thương sao? Vì sao phải tìm? Nương ngươi với cha của ta đến tột cùng là có quan hệ gì? Thương Tuyết Vi vội vàng hỏi, nhưng không có được câu trả lời nào từ Vân Tịch.
Nàng có chút kích động cởi áo Vân Tịch ra, toàn thân người nọ đều lộ rõ trước mắt nàng... Thương Tuyết Vi lại thấy hình xăm Tuyết Mạn hoa to cỡ hai thốn, nở rộ trên ngực trắng như tuyết của người nọ, màu đỏ yêu dã dường như có ma lực lôi kéo tâm Thương Tuyết Vi, làm cho nàng mê muội... từ từ vươn tay, muốn bắt lấy đóa hoa nở rộ trong đêm tối này, nó quá mức cám dỗ quá mức đẹp đẽ...
"Không..." Người đang ngủ mê ngâm khẽ một tiếng, hai cánh tay của Vân Tịch đột nhiên ôm mạnh lấy Thương Tuyết Vi, làm cho cả người nàng đều dính chặt trên cơ thể xích lõa của Vân Tịch, Thương Tuyết Vi bất ngờ bị ôm khiến nàng ngơ ngác, Vân Tịch ở dưới thân không biết mơ thấy cái gì, mà nước mắt lại từng hạt từng hạt như trân châu rơi trên gối, thân thể của Vân Tịch không ngừng run rẩy, "Đừng đi... Đừng bỏ lại con... Đừng bỏ lại con!"
Vân Tịch trong lúc mê man không ngừng lập lại lời nói ưu thương, tuyệt vọng, như một đứa trẻ bị bỏ rơi đứng đó gào khóc gọi mẫu thân, đừng 'đi'... Đừng dứt bỏ nàng...
Thương Tuyết Vi mặc cho nàng khấu chặt mình trong ngực, nàng cảm nhận được rõ ràng thân thể của Vân Tịch càng ngày càng nóng, ở mỗi lần nàng cố gắng cử động thân thể thì da thịt cọ xát sinh ra một loại tô/ngứa xuyên thấu qua sa y mỏng như cánh ve của nàng, làm cho thân thể nàng trở nên mềm nhũn mà không muốn kháng cự thêm, cam tâm tình nguyện để Vân Tịch ôm lấy.
"Này mau tỉnh dậy đi!" Thương Tuyết Vi ở bên tai nàng khẽ than thở, "Đừng làm như ta là nương của ngươi vậy chứ!" Vân Tịch không nói mê nữa, mà lặng yên ngủ vùi như một đứa trẻ, hai cánh tay của nàng vẫn như cũ ôm chặt Thương Tuyết Vi, còn bản thân thì lại hồn nhiên không biết. Lại có cơ hội lần nữa thân cận ngắm nhìn nàng, Thương Tuyết Vi chỉ cảm thấy bản thân giống như đêm đó bị mê hương khuynh đảo, nhìn thấy nước mắt tuyệt vọng lạnh lẽo nơi khóe mắt và nghe được hơi thở nóng ấm chân thực của nàng, cảm giác gần gũi ấm áp như vậy, kèm theo bộ dáng an tĩnh xinh đẹp, không khỏi làm cho người ta mê mụi...
Gần gũi, không có sự ngăn cách của địa vị tôn ti, không có Tô Di Á ở giữa, không cần lo lắng bị tổn thương... Thương Tuyết Vi không thể kìm lòng được mà cúi xuống hôn lên hai má Vân Tịch, nhưng nụ hôn vừa đặt xuống tức khắc có một hình ảnh xẹt qua đầu nàng, nàng giật mình nhớ tới chuyện trên Quan Tinh Đài rạng sáng ngày ấy...
Trước đó không lâu, chỉ có thể ở xa xa ngắm nhìn nàng, ngồi ở bên cạnh nữ nhân khác, nhưng giờ đây nàng đã nằm trên giường của mình, mê man mất đi ý thức, lại ôm chặt lấy chính mình.
Có một loại xung động đáng sợ bỗng nhiên từ bụng dưới dâng lên, xông thẳng đến làm cho Thương Tuyết Vi dần dần lạc đi ý thức...
Thương Tuyết Vi bất ngờ hôn lên môi Vân Tịch, nếu lần đầu hôn là do ý loạn tình mê là sai lầm, vậy thì lần thứ hai hôn là có ý nghĩa gì?
Chính bản thân Thương Tuyết Vi cũng không biết, nàng cũng không muốn biết, chỉ muốn xuôi theo cảm xúc lúc này... Nhẹ nhàng cạy mở môi răng Vân Tịch, đem đầu lưỡi ấm áp linh hoạt thăm dò vào trong nàng muốn chiếm đoạt tất cả. Thương Tuyết Vi thực sự muốn một lần nữa cảm nhận được thứ mà nàng luôn chờ đợi từ lâu, nàng chậm rãi thôi động, khao khát cháy bỏng khiến môi lưỡi hòa vào nhau càng thêm càn rỡ vì nó quá mức ngọt ngào!
Vân Tịch bị hôn sâu nên cảm thấy khó thở, thân thể rõ ràng có rung động phập phồng. Nhưng nàng vẫn không tỉnh lại, một ít nước mắt lưu lại trên mi lấp lánh trong đêm tối, hơi thở an ổn lúc đầu giờ trở nên rối loạn.
Thương Tuyết Vi không còn biết mình đang làm gì nữa, nàng rời môi, nhìn vào gương mặt đang ngủ mê của Vân Tịch, một tay ôm lấy cổ Vân Tịch, một tay không ngừng vuốt ve lên thân thể xích lõa trơn bóng của nàng. Thương Tuyết Vi có cảm giác như mình đang vuốt ve một pho tượng ngủ say, hay là một cái ảo ảnh hoàn mỹ nào đó. Thương Tuyết Vi từ từ khép hai mắt, hôn lên môi người đang yên lặng như thuận theo chờ đợi này, hôn lên mỗi tấc da thịt trên thân thể của nàng, mỗi loại biểu cảm, vô luận là nụ cười ấm áp mê người hay là nước mắt thương tâm tuyệt vọng... Tất cả chúng nó đều có một loại ma lực làm cho người ta phát nghiện! Mà Sở Vân Tịch chính là như vậy chính là Tuyết Mạn hoa thần bí nở rộ trong bóng tối, hoàn mỹ đến rung động lòng người!
Nụ hôn cực nóng lan đến xương quai xanh của Vân Tịch, trực tiếp tiến tới 'đồi núi' nơi mẫn cảm nhất, muốn ở trên người nàng mỗi một nơi đều hạ xuống ấn ký của riêng mình... Thương Tuyết Vi nửa khép hờ hai mắt hôn lên hình xăm ở ngực trái, sau đó chậm rãi ngậm vào đỉnh nhỏ xinh xắn mềm mại...
Ngay thời điểm đó Vân Tịch mở ra hai mắt...
Loại cảm giác tê dại kỳ diệu khó nhịn này... Làm cho cả người nàng run lên, vừa mới tỉnh lại - nàng nhất thời cho rằng mình lại rơi vào mộng cảnh mới của người kia... Thẳng đến khi thấy rõ mái tóc dài đen như mực của người nọ đang tán lạc ở trước ngực mình, thì ra cảm giác này là do, dĩ nhiên là do môi lưỡi nóng ẩm linh hoạt của Thương Tuyết Vi gây ra, đang ra sức liếm mút trêu chọc nơi mẫn cảm nhất trên ngực của nàng!
Chợt bả vai Thương Tuyết Vi bị túm chặt, hai tay mang theo lực phản kháng chống lại dục vọng mãnh liệt gần như khảm sâu vào thân thể của nàng. Thương Tuyết Vi ngẩng đầu, chỉ thấy đôi đồng tử xanh thẳm đã mở ra, lan tỏa ánh sáng âm u đối diện với nàng. Biểu tình của Vân Tịch rất phức tạp, trong ánh mắt ẩn chứa hoang mang và quật cường không cho phép xâm phạm.
Thương Tuyết Vi đình chỉ toàn bộ động tác, giống như một đứa trẻ làm chuyện xấu bị phát hiện.
"Cô đang làm gì vậy?" Vân Tịch lạnh lùng mở miệng, "Ta không phải thị sủng của cô."
"A..." Khóe miệng Thương Tuyết Vi hơi nhếch lên, rất nhanh liền khôi phục vẻ lạnh lùng ngạo mạn lúc xưa, "Vậy ngươi muốn... Làm người của ta sao?"
"Sao ta phải làm người của cô?!" Vân Tịch lớn tiếng phản bác, tức giận nhìn nữ Giáo vương cuồng vọng, liền tự động buộc lại vạt áo của mình, ngữ khí lạnh lùng: "Dưới địa lao, trên tế đàn, phong Thánh sứ... Hiện tại lại muốn ta làm đồ chơi trên giường của cô? Thương Tuyết Vi, cô đến tột cùng là muốn tra tấn ta đến khi nào!"
"Nên ngươi hận ta sao?" Thương Tuyết Vi không hờn giận, nàng cúi xuống, đôi môi đỏ mọng gần như lại muốn dán vào Vân Tịch, hơi thở nóng như lửa phả ra thì thầm nói: "Ta đã nói sẽ không thương tổn ngươi, nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ cho ngươi mọi thứ... ta có thể cho ngươi..."
Cái gì cũng có thể cho? Nếu... Ta muốn chính là Mạn Hoa Ngọc Lộ?
Những lời này giống như một lằng điện xẹt qua trong óc Vân Tịch, thoáng chốc làm nàng ngẩn ra, nàng tuyệt không thể nói ra, chỉ có thể tiếp tục như vầy, ở trước mặt nữ Giáo vương cố gắng nịnh nọt thuận theo? Do dự của Vân Tịch bị Thương Tuyết Vi nhìn thấu, nhưng nữ Giáo vương ngay tức khắc liền nhấn chìm sự thất vọng mãnh liệt này, được - nếu như người này đã vì Mạn Hoa Ngọc Lộ mà chấp nhận, thì chính mình cũng không cần phải bận tâm đến cái gì, mà không dám giữ lấy nàng!
"Ngươi không nói gì, vậy coi như là đáp ứng rồi ha?" Thương Tuyết Vi lộ ra tươi cười quyến rũ có phần giảo hoạt, tóc đen như tảo biển quấn lấy cổ và hai má Vân Tịch, gương mặt băng điêu ngọc trác không ngừng áp sát, trong đêm tối bởi vì dục niệm mà lộ ra vẻ mặt mê say, cùng vành tai tóc mai Vân Tịch chạm vào nhau...
"Không... Cô đừng như vậy! Hmm..." phản kháng yếu ớt của Vân Tịch nháy mắt bị đánh tan, dưới sự vuốt ve trêu đùa của Thương Tuyết Vi, nàng xoa nắn bầu ngực non mềm của Vân Tịch, thẳng đến nụ hoa cương cứng lên trong lòng bàn tay nàng, "Vân Tịch..." Nàng ngọt ngào gọi, muốn hơn nữa, nàng nhanh chóng cắn môi mỏng Vân Tịch, triển chuyển quấn lấy thiếp hợp ngày càng sâu... Vân Tịch cảm thấy huyết dịch toàn thân đều sôi lên, cảm giác nóng rực này đã quay lại làm cho nàng mất đi khống chế, nàng không biết đây là bị làm sao vậy, tối nay ở Tây Lương cung đâu có mê hương quanh quẩn, vì sao Thương Tuyết Vi lại biến thành như vậy?
Thương Tuyết Vi hôn triền miên mãnh liệt giống như cuồng phong hãi lãng, từng chút phá vỡ thần trí thanh tỉnh của Vân Tịch. Nàng mới vừa thức tỉnh sau cái chết của mẫu thân ở trong ký ức, bi thương trong lòng còn chưa có dịu đi, thể xác và tinh thần còn yếu ớt làm cho Vân Tịch vô lực chống cự lại sự chiếm đoạt của Thương Tuyết Vi. Ý thức biến thành một khoảng không mờ mịt, Vân Tịch thật sự không hiểu, vì sao Thương Tuyết Vi lại thích trầm mê không biết mệt mỏi trong loại hôn môi ngạt thở này, nàng đến tột cùng là muốn chiếm lấy cái gì ở trên người mình...
Càng hôn càng thắm thiết, lại càng muốn được nhiều hơn! Thương Tuyết Vi chưa bao giờ có cảm giác như thế, dường như có một ngọn lửa vô danh nào đó ở trong người nàng thiêu đốt thôi động. Nàng mãnh liệt dời môi, Vân Tịch há miệng thở hổn hển, nhìn hai người lúc này giống như vừa được vớt lên từ trong nước cả người ướt đẫm...
Thương Tuyết Vi ngồi dậy, lộ ra nụ cười tự đắc ngạo nhiên, chậm rãi cởi ra sa y Lưu Vân mỏng manh, đem thân thể chân thật nhất của chính nàng xích lõa trước mặt Vân Tịch...
Làn da trắng như tuyết, eo thon vai mảnh, kiều đĩnh trước ngực như đóa hoa trong bóng tối mông lung, ngạo nghễ duyên dáng tuyệt đẹp. Thân thể trắng như tuyết của nàng áp xuống, thoáng chốc bao phủ toàn bộ tầm mắt Vân Tịch...
"Cô..." Vân Tịch ngay cả kinh hô cũng không kịp, thân thể xích lõa của hai người, da thịt chân chính thiếp hợp lại với nhau, nụ hôn của Thương Tuyết Vi bổng trở nên dịu dàng và nhẹ nhàng hơn, như hạt mưa lạnh lẽo rơi vào vành tai nơi mẫn cảm của Vân Tịch. "Thương Tuyết Vi... cô có biết mình đang làm cái gì hay không!" Giọng Vân Tịch hơi run rẩy, Thương Tuyết Vi tự mình luật động nhấp nhô cơ thể, cái loại cảm giác khiêu khích tê dại của dục niệm làm cho nàng muốn tan rã rồi.
"Ngươi... Không cùng Tô Di Á làm qua sao?" Thương Tuyết Vi sâu kín hỏi, ánh mắt kinh ngạc.
Mặt Vân Tịch thoáng chốc đỏ lên: "Không có! Ta cùng cô ấy chưa từng như vậy..."
"Nha..." Thương Tuyết Vi lộ ra tươi cười kỳ quái, "Là để dành cho ta sao?"
Vân Tịch cắn chặt môi đến trắng bệch, quát khẽ: "Thương Tuyết Vi, cô quả thực điên rồi!"
"Ừ, ta đúng là điên rồi..." Thương Tuyết Vi liền thừa nhận, ánh mắt càng thêm mê ly mơ màng, "Chúng ta cùng nhau... Điên một lần đi!"
Nàng vừa dứt lời, liền nắm lấy tay Vân Tịch, kéo dọc theo thân thể trơn nhẵn mềm mại như tơ gấm của mình một đường xuống phía dưới, tự nhiên mạnh bạo đem tay Vân Tịch đặt tại nơi non mềm ướt át...
Vân Tịch cực kỳ hoảng sợ, xem ra đêm nay Thương Tuyết Vi thật sự hạ quyết tâm muốn nàng thị tẩm rồi! Cổ tay bị Thương Tuyết Vi gắt gao bóp chặt, đặt tại nơi mẫn cảm không chịu bỏ ra... Nếu cùng nữ ma đầu này đọ sức đích thị là tự mình chịu thiệt, đầu óc Vân Tịch trống rỗng, thầm nghĩ trước chỉ có thể giả vờ thuận theo, đợi tính cảnh giác của nàng ta suy yếu mình sẽ tìm biện pháp chạy trốn...
Vì thế Vân Tịch thử động đầu ngón tay, vân vê vuốt ve lên giống như đang mát xa... Chỉ là động tác nho nhỏ này, đủ để cho nàng thấy được sự biến hóa kì diệu trên gương mặt của Thương Tuyết Vi, nàng ta tựa hồ cực kỳ hưởng thụ, hai mắt khép hờ, cả người đều trở nên an tĩnh mềm mại, dán ở trên người Vân Tịch.
Thì ra cái này gọi là "Thị tẩm"? Thật là phương thức quái dị a! Vân Tịch cảm giác như mình đang vuốt ve nụ hoa chớm nở, chỗ bí ẩn mềm mại dưới động tác của nàng trở nên càng ngày càng nóng ẩm, "Ưm..." Thương Tuyết Vi ngâm khẽ một tiếng, bắt đầu chủ động ma sát với đầu ngón tay Vân Tịch tìm kiếm khoái ý... Nàng dán càng ngày càng chặt, cả người Vân Tịch đều bị nàng áp chế không có chỗ để trốn, chuyển động di chuyển, đầu ngón tay khuấy động theo một cỗ dòng nước ấm trượt vào thân thể nàng!
"Ưm, ah!" Thương Tuyết Vi đột nhiên mở mắt ra, bất ngờ bị đầu ngón tay xâm nhập vào thân thể làm cho nàng tê dại, không thể nhúc nhích, "Lấy ra!" Nàng quát chói tai ngăn lại, mới vừa rồi còn nhu tình mật ý nhưng ngay lúc này ánh mắt đã trở nên lăng lệ rét buốt, "Ngươi không thể đi vào..."
Vân Tịch hoảng sợ, hoàn toàn không dự đoán được nữ ma đầu sẽ phản ứng mãnh liệt như thế! Bản thân nàng cũng đâu biết loại cảm giác này, nhưng - cái cảm giác đầu ngón tay bị hút lấy cùng với nhiệt độ cực nóng trong cơ thể, cái này - cảm giác này như một loại hấp dẫn trí mạng, nhụy hoa ở nơi ướt át đó hình như đã hơi hơi cứng lại, mê hoặc nàng tiếp tục hướng tới. Thương Tuyết Vi càng không cho nàng tiếp tục, Vân Tịch lại càng cố tình không thuận theo...
"Hừ" Vân Tịch đắc ý cười lạnh, "Là tự cô cầm lấy tay ta chạm đến 'của cô'!" Thương Tuyết Vi nghe vậy tức lên, một tay bóp cổ Vân Tịch quát: "Lấy ra!" Vân Tịch nhất thời khó thở, căm tức nhìn Thương Tuyết Vi, ngón giữa trong nháy mắt bất ngờ xâm nhập vào trung tâm nhụy hoa...
"A... Không!" Thình lình xảy ra đau đớn làm cho cả linh hồn và thể xác Thương Tuyết Vi đều run rẩy lên, nàng cau chặt mày, cái loại xé rách đau đớn xen lẫn khoái cảm kì lạ làm cho nàng muốn hét to lên, thở hổn hển tay cũng buông lỏng cổ Vân Tịch ra, nhưng lại nhịn không được mà ướt vành mắt...
Ký ức đau đớn trong quá khứ mãnh liệt ùa về, nàng từng đồng ý gả cho tướng quân Trác Lãng, dưới sự biến đổi đa dạng - đủ loại tra tấn giày vò của nam nhân đó, nàng đã bảo vệ được điểm mấu chốt cuối cùng của một nữ tử... Cho dù, sau này nàng có thị sủng, bọn họ cũng tuyệt không dám phá tam lệnh ngũ thân cấm kỵ của nàng... Mà hiện giờ, cứ như vậy bị Sở Vân Tịch cướp lấy tất cả?!
"Ngươi dám..." Thân thể Thương Tuyết Vi run rẩy lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vân Tịch, thân thể nàng muốn phản kháng nhưng dưới động tác nhẹ nhàng chậm chạp của Vân Tịch, nàng càng ngày càng vô lực. Nàng đối với phản ứng của thân thể mình thống hận đến cực điểm, một chút mồ hôi từ trên sống mũi chảy xuống, thân mình Thương Tuyết Vi cứng ngắc không thể nhúc nhích, nàng sợ cái loại cảm giác giống như bị lôi điện phách trúng tùy thời đem nàng đánh tan, dìm nàng chết đuối...
Ngón tay nhanh chóng bị nóng ẩm bao vây chặt chẽ, Vân Tịch chỉ cần co nhẹ đầu ngón tay, liền có thể thưởng thức được biểu tình xấu hổ vì phải cố chịu đựng khoái ý cùng thống khổ của Thương Tuyết Vi, hai người trong bóng tối trừng mắt nhìn nhau chằm chằm, tình cảnh này giống y như một màn tranh tài kỳ quái. Thương Tuyết Vi chợt nắm lấy cánh tay Vân Tịch muốn kéo ngón tay nàng ra, Vân Tịch đâu chịu yếu thế, gia tăng lực đâm sâu vào thân thể Thương Tuyết Vi, ngay lúc Thương Tuyết Vi bị đau, vô lực phản kháng nàng lập tức xoay người áp Thương Tuyết Vi dưới thân... [có ai đọc khúc này mà mắc cười như tui hông:)))) ]
Thương Tuyết Vi có cảm giác sinh mạng của mình đều bị Vân Tịch nắm trong tay, nàng ta vậy mà thoáng cái đã cướp đi thân thể của mình, linh hồn của mình! Toàn bộ thân xác này chỉ ở trong tích tắc run rẩy đó mà bị đoạt đi... đột nhiênThương Tuyết Vi cảm thấy mình thật yếu ớt, vô lực trước nay chưa từng có, nàng liều mạng nghĩ phải bắt cho được thứ gì đó, để lấp đầy trái tim trống rỗng!
"Sao vậy?" Vân Tịch chợt phát hiện khóe mắt Thương Tuyết Vi ngấn lệ, làm nàng rất ngạc nhiên, "Đau lắm hả?" Giờ mới ý thức được là mình hơi quá đáng, Vân Tịch đang muốn từ từ rút ngón tay ra, thì bổng dưng Thương Tuyết Vi lại ôm chặt lấy nàng, nàng thở hổn hển dồn dập, hai tay rất nhanh khấu chặt sống lưng Vân Tịch, cuồng nhiệt hôn lên môi nàng...
Dung nhan tuyệt mỹ như băng tuyết đã cởi bỏ lãnh khốc và kiêu ngạo của ngày xưa, giờ phút này trở nên say mê tràn ngập mị hoặc... Từ hai má đến ngực, làn da trắng như tuyết nổi lên mạt đỏ ửng đáng yêu khiến người e thẹn...
Không ai biết tất cả chuyện này là như thế nào phát sinh, có lẽ là tự nhiên như nước chảy thành sông, hay có lẽ do vận mệnh đã dày công sắp đặt an bài. Đầu ngón tay mảnh khảnh của Vân Tịch để ở chỗ sâu trong thân thể nàng cọ xát, nhẹ nhàng rồi lại mãnh liệt. Thương Tuyết Vi không thể đè nén tiếng ngâm rên rỉ và tiếng tim đập cuồng loạn, có phải từ nhỏ ở trong lòng mỗi người đều chôn dấu rất sâu rất sâu 'vắng vẻ', chỉ chờ đợi một người đến mở ra cánh cửa kia, làm cho nàng từ nay về sau điên cuồng đắm chìm trong đó... Cho dù giữa hai bên không có một lời hứa hẹn...
"Vân Tịch... Muốn ta!" Nàng cuối cùng không thể chịu đựng được kích động ở trong lòng, lớn tiếng hô lên.
Vân Tịch ngây ngẩn cả người, thân thể sớm bị Thương Tuyết Vi khiêu khích nóng rực rồi, dòng nước ấm giống như sóng triều vây lấy đầu ngón tay của nàng, hấp hợp ấm áp, nhiệt độ cực nóng giống như được Thương Tuyết Vi ôm vào trong lòng...
Bị khoái cảm chinh phục Vân Tịch mất đi toàn bộ lý trí, nàng cúi đầu, hung hăng hôn lên môi Thương Tuyết Vi...
Một khắc này, hai người rốt cục rơi vào mê loạn hôn nhau cuồng nhiệt, mà lạc mất chính mình, Vân Tịch đã quên - từng bị nàng tổn thương, quên - vốn phải nên hận nàng, quên - hứa hẹn đối với Tô Di Á. Động tác trên tay từ chậm chuyển sang nhanh, đẩy mạnh sâu vô cùng, tiếp đó càng thêm điên cuồng, mặc cho tình triều như sóng to gió lớn đem họ chôn vùi bên trong đêm tối vô tận.
"Vân Tịch! Vân Tịch..." Thương Tuyết Vi hét lên tên nàng một lần lại một lần, âm cuối run rẩy xen lẫn nỉ non làm cho người ta điên cuồng, hai người chưa bao giờ cảm nhận được theo cách này. Thân thể nóng bỏng không thể tách rời dù chỉ một khe, tất cả cố kị và trói buộc đều hòa tan trong ôm hôn triền miên ngọt nị... Chỉ một lần này, cũng đủ để khắc ghi cả đời!
Một đêm này, tựa hồ dài đến không có điểm cuối...
- -------------