Chương 353: Truy Sát (1)
Hai tên trinh sát còn lại của Âm Thi tông cảm thấy tình hình hoàn toàn không ổn, liền lập tức bắn pháo hiệu cầu chi viện.
Chíu .... ! Bùm !
Chiến lực của Lý Trường Ca mạnh mẽ như vậy, bọn họ không dại gì mà xông lên thí mạng.
"Không ổn!"
Dự cảm của Lý Trường Ca về lần tập kích này đã đúng, chuyện này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.
"Mẹ nó, tên họ Trương óc heo này, nếu không phải là cháu của Trương trưởng lão, ta sớm đã một chưởng đánh nát cái đầu heo của ngươi a!"
Lý Trường Ca lớn tiếng quát:
- Ta chặn hậu, lập tức rút lui!
Trương Bình An ngoan cố nói:
- Lý sư huynh! Chiến lực của sư huynh cộng với đoàn đội phía sau, chắc chắn có thể công trại, xin sư huynh hãy cùng tiến công với bọn ta!
- Ngu xuẩn, ở đây chắc chắn sẽ có cao thủ áp trại, chúng ta rút lui chờ viện binh mới là tối ưu!
- A ... Hữu Bân ngươi nói một lời công đạo a!
Trương Bình An quay sang thuyết phục Hữu Bân, hy vọng y cũng đồng tình với hắn.
Hữu Bân vậy mà cự nhiên suy nghĩ thấu đáo hơn, hắn nói:
- Âm Thi tông xưa nay hành động cẩn mật, chúng ta nên rút lui trước!
Trương Bình An nổi đóa, hắn nói:
- Mẹ nó, các ngươi nhát gan không đánh, thì một mình ta đánh!
Nói rồi, hắn lao về phía hai tên Âm Thi tông đang truy theo bọn họ.
- Ngươi điên rồi!
Hữu Bân hét lớn.
Lý Trường Ca bị rơi vào thế khó, lâm trận bỏ đồng đội mà chạy, nhất định sẽ bị trách phạt vô cùng nặng, hơn nữa, danh tiếng của hắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mà bây giờ hắn cần tích lũy danh vọng để tiến cấp hệ thống, nếu không, sẽ không theo kịp đám Khí Vận Chi Tử ở Thiên Huyền Đại Lục.
- CON MẸ MÀY!
Không biết là Lý Trường Ca chửi Trương Bình An hay là Âm Thi Tông, chỉ thấy hắn vô cùng tức giận mà lao về phía sau chém g·iết địch nhân.
Tốc độ của hắn bây giờ, Kim Đan kỳ không thể nào theo kịp nữa rồi.
Bang!
Một kiếm của Lý Trường Ca chém lìa bả vai trái của một con Âm Thi, làm tên điều khiển hốt hoảng mà bỏ chạy.
"Hắn ... hắn ta nổi điên rồi!"
Lý Trường Ca nâng kiếm lên bả vai ở tư thế ném lao, hắn quán đỉnh khí lực và tinh thần lực vào cánh tay.
[Kích hoạt hệ thống ngắm chuẩn xác!]
[Khóa mục tiêu!]
[Kích hoạt tất sát + 15%]
Lý Trường Ca vung tay, một đạo kiếm quang vụt ngang không trung, nhanh như tốc độ ánh sáng, xuyên thẳng ấn đường của một tên Âm Thi tông, làm hắn c·hết ngay lập tức.
Tên còn lại, són ra cả quần, hốt hoảng bỏ chạy.
Còn Trương Bình An và Hữu Bân gần như c·hết lặng trước chiến lực khủng kh·iếp của Lý sư huynh.
Lý Trường Ca đang triệu hồi bảo kiếm quay trở lại, thì một tiếng hệ thống vang lên làm hắn ngưng trọng vô cùng.
[Đinh! Cảnh báo nguy hiểm!]
[Đinh! Cảnh báo nguy hiểm!]
[Đinh! Cảnh báo nguy hiểm!]
Biết là cao thủ áp trại của bọn chúng đã ra tay, Lý Trường Ca lập tức kích hoạt toàn bộ khả năng phòng thủ hiện có của hắn.
Xoạt! OÀNH!
Nhanh, nhanh vô cùng.
Nếu so với một đạo kiếm quang hồi này của hắn, chính là nhanh gấp đôi.
Một chỉ này chấn thẳng vào tâm thất của hắn, may mà có hệ thống cảnh báo trước, cộng với Chúc Long chúc phúc và Chúc Long phụ thể, hắn mới miễn cưỡng chống đỡ, nhưng b·ị t·hương cũng không nhẹ.
Thân thể của hắn, dưới sự bồi đắp của hệ thống, sớm đã sánh ngang với Nguyên Anh trung kỳ, vậy mà dưới một chỉ này, vẫn bị nứt một cái xương.
"Đệt bà, Hóa Thần kỳ cao thủ!"
Kẻ có thể gây ra v·ết t·hương này, chỉ có thể Hóa Thần kỳ cao thủ, Nguyên Anh kỳ mà nói là không thể.
Lúc này, Trương Bình An cũng đã run cầm cập, uy lực một chiêu này, quả thực là của Hóa Thần kỳ cao thủ.
Hắn đã chọc trúng tổ ong.
Lúc nãy, hắn là người lao lên hăng hái nhất, thì bây giờ, hắn lại là kẻ quay đầu bỏ chạy đầu tiên.
Bởi vì mục tiêu của Hóa Thần kỳ cao thủ này là Lý Trường Ca.
Lão hét lớn:
- Giết đệ tử của tông ta, còn muốn chạy?
Lão đạp cước lên hư không, lao thẳng tới chỗ tên họ Lý.
- Hừ ... ta đã sớm nói với ngươi!
Lý Trường Ca vừa xoay sở vừa chửi Trương Bình An cho hả dạ.
Từ trong mi tâm Lý Trường Ca một cái kính, nhìn như kính chiếu yêu bay ra, chắn trước mặt hắn.
"Quang Âm Chi Kính!"
Oành!
Một kích của Âm Thi nện lên Quang Âm Chi Kính lập tức bị dội lại toàn bộ, hơn nữa lực sát thương còn bị nhân lên gấp ba, làm cho Âm Thi bị nứt toạc.
Lý Trường Ca cũng không phải kẻ ăn chay, hắn ném ra một quả cầu.
"Phật Nộ Hỏa Liên"
OÀNH!
Âm Thi dưới sức mạnh của v·ụ n·ổ, bị chấn nát ra thành từng mảnh nhỏ, rơi lả tả trên không trung.
Tên cao thủ Hóa Thần kỳ phun ra một búng máu sợ hãi mà nhìn nam tử trước mặt, rồi hắn hét lớn giận dữ.
- NGƯƠI! DÁM!
Lão ta vung ra mười cái trận kỳ, dưới niệm chú của lão, cấp cấp hóa lớn, vây lấy ba người đệ tử Côn Luân vào bên trong.
Nếu như bị lão vây lại, e là lành ít dữ nhiều, Lý Trường Ca không nghĩ ngợi nhiều, lao thẳng đến chỗ Hữu Bân, mang hắn cùng đi ra ngoài.
Xem như hắn đã tận lực cứu trợ đồng môn.
Trương Bình An hét thảm.
- Lý sư huynh, cứu ta!
Tên cao thủ Âm Thi Tông kia vậy mà bỏ qua cho tên họ Trương, trực tiếp truy theo hai người Trường Ca, và Hữu Bân.
"Khốn kiếp!"
Lý Trường Ca bất đắc dĩ nói:
- Hắn nhằm vào ta! Ngươi mau tách ra, quay về tụ họp với mọi người cầu xin chi viện ở Hoàng Đô thành!
Hữu Bân nước mắt lưng tròng, bị Lý Trường Ca một chưởng đánh bay ra ngoài.
- Lý sư huynh, BẢO TRỌNG!
Lý Trường Ca trong lòng toan tính không thôi, có một mình hắn, khả năng thoát thân sẽ cao hơn hẳn, hắn còn nhiều thủ đoạn của hệ thống chưa tung ra, nhưng cái giá phải trả không nhỏ, nên hắn sẽ cố gắng tìm cách thoát thân trước, nếu không được mới dùng đến hệ thống.
Mười cái trận kỳ cứ như thể t·ên l·ửa tầm nhiệt, truy theo hắn không ngừng nghỉ.
Lý Trường Ca chạy phải nói nhanh vô cùng, Hóa Thần kỳ cao thủ, truy theo hắn cũng vô cùng khó khăn.
Hắn cũng không quên ngoái lại, tìm điểm yếu của mấy cái trận kỳ, hắn phải phá hủy pháp bảo của tên kia.
"Đây rồi!"
Một cái chấm đỏ lấp ló trên trận kỳ đang bay đầu, đây là điểm yếu của nó.
Luyện khí căn bản mà nói, trừ phi là tuyệt thế tông sư ra, tất sẽ có điểm yếu, nhưng để tìm ra được điểm này, nếu không có hệ thống mà nói, khó hơn phi thăng.
Nhưng mà hắn thì khác.
Một cái châm nhỏ bằng cây tăm, bay ra từ mi tâm của Lý Trường Ca, nó xoay tít, Lôi Văn trên thân không ngừng tản ra lôi điện lập lòe.
"Hắc Lôi Thần Châm!"
Xiu!
ĐOÀNG! ĐOÀNG!
Hắc Lôi Thần Châm bay như thể lôi điện giáng xuống trần gian, nhờ có hệ thống định vị dẫn đường mà đâm chuẩn xác vào chấm đỏ trên trận kỳ.
Vừa v·a c·hạm, Lôi Văn đã bạo nổ, làm cho trận kỳ bị nứt gãy, dưới áp lực của chân khí của tên kia, nó đột nhiên gãy làm đôi trước sự ngỡ ngàng của hắn.
Một tiếng hét thảm vọng lại từ xa.
- KHÔNG! TÊN CẨU TỬ KHỐN KIẾP KIA, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI BĂM NGƯƠI THÀNH VẠN ĐOẠN!
"Nói đùa, ngươi đuổi còn không đuổi kịp, lấy gì g·iết ta!"
Lý Trường Ca vừa khinh bỉ trong lòng, đột nhiên gợn tóc gáy.
- Mẹ nó, vậy mà thiêu đốt tinh huyết để t·ruy s·át Kết Đan kỳ, cái kịch bản chó để a! Khốn nạn, khốn nạn ...
Tình cảnh mà hắn không muốn nhất, đã xảy ra!