So với các cặp vợ chồng bình thường, cuộc sống của Đinh Tuấn Kiệt và Lý Gia Nam cũng rất bình thường, chỉ thiếu phần thân mật và cảm xúc mãnh liệt. Điều này đã khiến cho Đinh Tuấn Kiệt đang trong gian đoạn hừng hực nhiệt huyết thấy khổ mà không thể nói ra.
Họ chung sống một cách bình lặng, ít thăng trầm giống như hai chị em vậy. Điều khiến Đinh Tuấn Kiệt không thể chấp nhận đuợc là kể từ lần cãi nhau trước, vợ anh đến tối lại vào ngủ phòng khác, còn cẩn thận khóa trái lại. Ngày nào cũng như thế, cảnh giác giống như phòng trộm, không cho Đinh Tuấn Kiệt có cơ hội đến gần.
Hành động này của vợ khiến Đinh Tuấn Kiệt vô cùng tức giận. Nhưng lại không thể ngăn chặn.
Đó là lần đầu họ cãi nhau kể từ khi sống chung. Nguyên nhân chính là Đinh Tuấn Kiệt lẳng lặng mua hộp kem dưỡng mắt ở trung tâm thương mại.
Đinh Tuấn Kiệt thấy vợ cứ rầu rĩ không vui, cứ hay đứng trước gương thở dài, vẻ mặt lúc nào cũng như đưa đám. Để khiến vợ vui, anh nghĩ ngay tới việc mua mỹ phẩm - thứ đồ gắn liền với phụ nữ.
Một hộp to hơn ngón tay cái một chú mà hơn 300 tệ. Anh cứ do dự trước quầy bán hồi lâu, bởi với người quen dè sẻn như anh khoản tiền đó quá lớn khiến anh xót xa. Mãi tới khi cô bán hàng khó chịu kêu ca, anh mới hạ quyết tâm mua một hộp. Cô bán hàng cũng thuộc loại dễ tính, cô lấy một cái hộp to ra gói, lại chọn cái túi to để đựng.
Trên đường về nhà, mơ tưởng tới bộ dạng hớn hở của vợ khi nhìn thấy hộp kem dưỡng mắt khiến anh càng muốn nhanh chóng về tới nhà.
Về tới nhà thấy vợ đang tắm, anh liền lén đi vào trong phòng ngủ rồi đặt hộp kem dưỡng mắt trên tủ nhở ở đầu giường. Anh muốn tạo bất ngờ cho vợ.
Trước lúc ăn cơm vợ anh vẫn chưa phát hiện ra món quà bất ngờ khiến Đinh Tuấn Kiệt nóng ruột đứng ngồi không yên. Đến lúc ăn cơm, anh dán mắt vào phần tin tức trên tivi đến nỗi quên cả hộp kem dưỡng mắt.
" Tiểu Kiệt!" Gia Nam vừa gắp thức ăn vừa thờ ơ gọi anh.
" Hử?" Đinh Tuấn Kiệt không quay lại càng thơ ơ hơn trả lời.
" Có phải anh...em nghe bà Tiền hàng xóm nói..." Nghe tới đây Đinh Tuấn Kiệt liền quay lại bởi: một là, thấy điệu bộ vợ cứ ngập ngừng, nhất định phải có chuyện gì đó, hai là, mấy bà già hàng xóm rất lắm điều, tin các ấy nói thì chết.
" Họ nói những gì?" Đinh Tuấn Kiệt thắc mắc.
" Họ nói trước khi em dọn tới đây, dường như anh có qua đêm cùng với người con gái khác."
Đinh Tuấn Kiệt sững sờ, dự cảm của anh quả nhiên rất đúng. Đúng là trước khi vợ anh dọn tới đây ở, Lâm Tiểu Nê có qua đêm ở đây một lần.
Đinh Tuấn Kiệt tức giận quát to: " Mấy bà già lắm điều chết tiệt. Ngày thứ tử kể từ khi căn nhà này hoàn thiện có thể ở được thì em tới. Mấy bà già mờ mắt có lẽ nhìn nhầm không phân biệt nổi con trai với con gái cũng nên."
Gia Nam nhìn chồng, cô biết anh không phải mới một ngày hai ngày. Chồng cô bình thường hiền lành, cứ lúc nào nói dối là lớn tiếng cãi để che giấu sự sợ hãi trong lòng.
Bà Tiền hàng xóm năm nay mới 50 tuổi, có thể nói là cùng một độ tuổi với cô, cô gọi bà ấy là chị. Ban nãy nghe chồng gọi bà ta là bà già, nói bà mắt mờ chân chậm , cô đã cảm thấy buồn trong lòng rồi.
Cô buông bát xuống, nói không ăn nữa. Mặt tái đi vì tức rồi đi vào trong phòng. Điều khiến cô không thể tha thứ được là người thân nhất của cô - Đinh Tuấn Kiệt, lại nói dối cô. Hơn nữa để che giấu tội lỗi của mình còn lớn tiếng mắng người khác. Cô cảm thấy Đinh Tuấn Kiệt bây giờ khác hẳn Đinh Tuấn Kiệt cô đã từng quen.
"Anh đã thay đổi thực sự rồi" Cô buông một câu với chồng trước khi rời bàn ăn.
Mức độ đay nghiến của câu nói trên khiến ông chồng nào đang nói dối cũng phải hoang mang lo lắng.
Đinh Tuấn Kiệt vội vã nói với theo: "Gia Nam à, mình đừng nghe người ta nói lung tung! Mình tin họ hay tin anh đây?"
" Em chỉ tin vào mắt em."
Gia Nam vừa nói vừa nghiêm nghị nhìn Tuấn Kiệt. Trong mắt Gia Nam, Đinh Tuấn Kiệt nhìn thấy sự thiếu tự tin của mình.
Nhưng Đinh Tuấn Kiệt cũng không thể thừa nhận. Nếu như có chết cũng không khai vì cùng lắm cũng là chết thôi, còn nếu anh khai thật thì cũng chỉ có đường chết, nhưng chết như thế còn phải mang tiếng xấu muôn đời.
Một lát sau, Gia Nam mặt đằng đằng sát khí đi ra, cô đang cầm một số thứ trên tay rồi bày tất cả những thứ đó trên bàn uống nước.
Cô nghiêm giọng yêu cầu: " Vậy thì anh giải thích thế nào về những thứ này.?"
Đinh Tuấn Kiệt nhìn tất cả những đồ vật bình thường đang bày trên bàn: hai chiếc áo len, nhìn kỹ mới thấy hai sợ tóc, hãy còn một thứ được đưa tới để càng làm rõ tội chúng vụng trộm khiến Đinh Tuấn Kiệt dở khóc, dở cười - đó chính là hộp kem dưỡng mắt kia.
Nhìn hết mấy vật chứng này Đinh Tuấn Kiệt thở phào nhẹ nhõm, anh cảm thấy nếu như phải giải thích về sự hiện diện của mấy thứ đồ này thì anh nắm chắc phần thắng.
" Cái này!" Gia Nam cầm chiếc áo len lên chất vấn: " Anh giải thích thế nào? Hãy nói thật đừng lừa dối em! Ai cũng có thể nhận ra đó chính là chiếc áo được đan bằng tay, anh đừng nói là chính anh đan chiếc áo đó. Thế còn sợi tóc này, anh cũng đừng nói sợ dài như thế này rụng từ cái đầu hòa thượng của anh nhé! Còn hộp kem dưỡng mắt này vẫn còn nguyên vẹn, chưa bóc tem chắc định ngày mai đem đi tặng người ta phải không?" Càng nói Gia Nam càng tức, càng tức giọng cô càng to, cuối cùng cô nói " Tối qua có cô gái gọi điện cho anh, vừa nghe thấy giọng em liền cúp máy."
Những thứ đồ này xét cho cùng đều không đáng để mắt đến, nhưng khi xâu chuôi với nhau,kết hợp với nhau với sự hoang tưởng chỉ có ở phụ nữ thì đều là những vật chứng quan trọng có thể khép Đinh Tuấn Kiệt " tội chết"
Đinh Tuấn Kiệt nhận ra khả năng của phụ nữ rất tốt, tiếc là Gia Nam lại không theo đuổi nghiệp thám tử.
Đinh Tuấn Kiệt định thần lai, anh một mực phủ nhận tất cả, rồi kể cho vợ nghe toàn bộ sự việc làm sao anh quen được nhà họ Lâm, nhưng anh vẫn giấu tiệt vợ về quan hệ gần gũi lúc nồng thắm lúc lại dửng dưng giữa anh với Tiểu Nê. Lời nói của anh xem ra đã miễn cưỡng khiến Gia Nam tin tưởng.
" Bây giờ mình đã biết hết rồi chứ? Chiếc áo len này là do mẹ nuôi anh đan. Sợi tóc này 80% là của Tiểu Nê đã rơi ra trong quá trình chuyển nhà giúp anh. Còn hộp kem dưỡng mắt này anh đã mua để tạo sự bất ngờ cho mình, nhưng thật không ngờ lại biến thành vật chứng quan trọng để giúp mình tố cáo anh. Còn về cú điện thoại lại kia, anh đoán là do mẹ nuôi gọi tới bởi đã từ lâu anh chưa tới thăm bà ấy. Chờ dịp thích hợp anh sẽ dẫn em đi cùng đồng ý không?"
" Em thèm vào đi với anh!" Gia Nam rất chân thật , cô cũng không phân tích xem câu trả lời của Tuấn Kiệt có khe hở nào không. Cô cảm thấy mình đuối lý nên vội vã vào phòng nghỉ ngơ. Lúc đi còn không quên cầm theo hộp kem dưỡng mắt.
Cô lại đi vào phòng ngủ khác rồi không ra nữa.
Đinh Tuấn Kiệt nghĩ về cú điện thoại lạ lùng kia, vừa nghe thấy giọng nói của Gia Nam liền cúp máy, không cần phải nói anh cũng có thể khẳng định đó là Lâm Tiểu Nê
Nghĩ tới cô bé Tiểu Nê anh lại cảm thấy chua xót. Anh vẫn nắm trong tay dấu vết trinh trắng 20 năm của cô, không biết khi nào anh mới có thể trả hết nợ cho cô được đây.
Sự việc đã xong, anh bỗng nhận ra Gia Nam của anh đã thay đổi rất nhiều. Cô trở thành người đa nghi, ngang ngược không cần lý lẽ, biến thành người vừa nóng tính vừa quá đề cao cái tôi, biến thành người hơi một tí lại kiếm cớ để cãi nhau với anh. Lại còn cố gào to khiến hàng xóm hiểu nhầm, cô đã biến thành kiểu đàn bà đường phố Trung Quốc điển hình.
Đinh Tuấn Kiệt vốn nghĩ tới việc cô đã hy sinh hết tuổi thanh xuân cho mình, thêm vào đó anh hiểu được phụ nữ thời kỳ tiền mãn kinh thường rất hay cáu giận nên cố giấu sự bất mãn trong lòng của mình đối với mọi sự thay đổi của Gia Nam, ngoài mặt anh vẫn tỏ ra khoan dung, nhẫn nhịn, tha thứ.
Người trong công ty bắt đầu thắc mắc tại sao không thấy cô nàng xinh đẹp Lâm Tiểu Nê tới tìm Tuấn Kiệt? Chẳng bao lâu sau họ đều biết nguyên nhân tại sao.
Gia Nam vốn là người tiết kiệm hơn so với Tuấn Kiệt, cô không muốn trả nhiều cước điện thoại nên đã vắt óc nghĩ ra một diệu kế: Mỗi ngày cô phải gọi điện cho Tuấn Kiệt một lần để hỏi xem lúc nào Tuấn Kiệt sẽ đi làm về. Nhưng cô chỉ nháy máy điện thoại cho anh, chờ đủ hai hồi chuông là cắt máy cái rụp rồi chờ Tuấn Kiệt nhắn tin trả lời.
Nhưng vậy mỗi ngày họ chỉ cần một tin nhắn là có thể giải quyết vấn đề.
Ngày hôm nay đúng 5h điện thoại của Tuấn Kiệt theo thường lệ lại rung lên, một giây sau lại imt ịt. Vừa xem đúng là số của vợ, thế là anh liền nhắn tin trả lời: " Bà xã à, anh sắp về rồi, nhớ nấu các món ngon nhé! Hôm nay anh muốn ăn cá rô phi kho."
Một lát sau, anh nhận được tin nhắn của người “nghiêm túc” nhất, người kể chuyện cười không bao giờ cười - ông Vĩ. Tin nhắn của ông khiến Tuấn Kiệt bồn chồn lo lắng.
“Ông xã à, em đang chờ anh về. Thức ăn đang ở trong nồi, cá kho đang ở trong siêu thị, còn em đang nằm trong chăn chờ anh."
Anh tập trung nhìn kỹ tin nhắn hồi lâu đột nhiên ra khi nãy khi nhắn tin cho vợ, lúc tìm sổ, vì từ vợ và Vĩ có phần tương tự nên anh đã gửi nhầm tin cho ông Vĩ. Nhưng những người bản tính thích đùa ác như ông Vĩ lại không hay để ý anh gửi đúng hay gửi sai, ông ấy luôn là người duy nhất lo sợ thiên hạ không loạn.
Tới trưa ngày hôm sau, qua " loa phóng thanh" của ông, toàn cán bộ nhân viên trong tòa nhà này đã biết chuyện. Sau đó thì một đồn mười, mười đồn trăm...thậm chí người bán thuốc lá ở tầng dưới cứ nhìn thấy Đinh Tuấn Kiệt lại bưng miệng cười. Mà những người này lại là laọi thích thêm mắm thêm muối nữa chứ, họ kể chuỵện rất linh hoạt, sáng tạo. Mỗi lần kể cho ai đó nghe, họ lại thêm vào ý kiến chủ quan của một người khác bàn về vấn đề này mới ác chứ. Cho nên cái gọi là nguyên bản gốc đã có đến mấy loại, vớ vẩn nhất phải kể đến loại bảo Đinh Tuấn Kiệt biến vợ thành món ăn ngon, bắt cô nằm trên bàn ăn chờ anh về thưởng thức.
Đinh Tuấn Kiệt chẳng biết phải làm sao, đành phải thừa nhận vợ mình đã dọn đến ở, nhưng lại không phải là Lâm Tiểu Nê.
Thực ra anh có nói hay không câu cuối " không phải là Lâm Tiểu Nê" cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bởi có mấy lần cảm giác không giải quyết được công việc bằng tin nhắn, Gia Nam đã nghiến rằng gọi điện cho anh.
Gia Nam là người nhà quê mới ra thành phố nên đầu óc tư duy rất đơn giản, cô cho rằng hai người cách xa như vậy, khi nói chuyện qua điện thoại phải hét thật to thì người ta mới nghe được. Do vậy mỗi lần Gia Nam gọi tới thì mọi người cùng phòng với Đinh Tuấn Kiệt đều nghe thấy vợ anh đang nói gì. CÔ cứ hét toáng lên: " Alô! Có ai ở đó không?" Người nghe có cảm giác cô đã vặn hết volume lại còn khép tay tạo thành hình cái loa rồi kích âm bằng cách nói qua loa nữa.
Nếu người phụ nữ này là vợ Đinh Tuấn Kiệt, ai cũng có thể chắc chắn 100% đó không phải là Tiểu Nê.
Lại có những kẻ thích đùa dai, cố tình khen đểu chức năng chống rung điện thoại Đinh Tuấn Kiệt thật tốt.
Rất nhiều lần Đinh Tuấn Kiệt bị mất mặt vì giọng nói oang oang của vợ. Anh đã rất khéo léo, tế nhị nhắc nhở cô rằng người thành phố chú trọng tới sự nho nhã, tố chất, giáo dục. Điều này khiến vợ anh động lòng, cô lại lải nhải : " Tôi không được học hành tới nơi tới chốn, tôi chẳng có tố chất...anh chỉ muốn tống tôi đi phải không?" Cô khóc bù lu bù loa rồi mắng Tuấn Kiệt là người không có lương tâm, bây giờ anh có tiền rồi anh lại dở chứng khinh thường người nông thôn phải không?... Đinh Tuấn Kiệt lại phải ngồi an ủi cô hồi lâu, anh phải nghiêm khắc kỉểm điểm bản thân, thì cô mới tha thứ.
Khoảng một tháng sau, anh nhận được điện thoại của bà Lâm. bà hỏi anh tại sao không lại nhà chơi. Bà dò hỏi: " mẹ mới nói con hai câu con đã giận cả tháng nay à? Nếu như mẹ có hơi nặng lời một chút thì tối nay con tới ăn cơm nhé."
Đinh Tuấn Kiệt lại cho rằng mình đã làm tổn thương Tiểu Nê, thêm vào đó lại dối lừa nhà họ Lâm, nên mẹ nuôi đã không để ý đến anh nữa. Vậy mà hôm nay chính bà lại gọi điện tới xin lỗi khiến anh vô cùng xúc động. Chính vì thế anh đồng ý tới ăn cơm tối.
Lần đó chỉ có Tiểu Nê vắng mặt, không hiểu là do xấu hổ hay hãy còn giận anh nên không ra ăn cơm, còn lại mọi người trong nhà họ Lâm vẫn đối xử với anh thân mật như trước đây. Mẹ nuôi đã từng nói cho dù vì bất cứ lí do gì con không thể trở thành con rể của mẹ thì con mãi vẫn là con trai của mẹ. Bữa cơm này đối với anh thật đầm ấm.
Chưa tới 9h tối anh về đến nhà, nhưng Gia Nam đã đi ngủ. Cô quen nếp sống nông thôn, cứ tối tối lại mất điện nên ngoài đi ngủ chẳng có thú vui nào nữa. Đến nay đã hơn 40 tuổi, thói quen đó đã ăn vào tiềm thức, cứ tối một chút là cô leo lên giường.
Có rất nhiều hình thức vui chơi giải trí ở thành phố, đặc biệt là cuộc sống về đêm rất phong phú. Mấy ngày đầu khi vợ mới tới, Đinh Tuấn Kiệt sợ vợ cô đơn nên xin nghỉ phép để dẫn vợ đi tham quan một vài trung tâm thương mại hào nhoáng, xa hoa của Trùng Khánh, đến tối anh lại dẫn vợ tới quán Mặc Mặc để cảm nhận được sự điên cuồng của thiên hạ.
Nhưng Gia nam đã quá quen với giá cả của những sạp hàng ngoài đường, cô cũng nghe quen giọng điệu của người nông thôn, cô không tài nào hiểu nổi tại sao giá quần áo tại đây lại đắt dễ sợ như vậy. Cô càng sợ hãi trước cái trò uốn éo, nhảy nhót không giống ai của những người trong Mặc Mặc, lại càng khiếp đảm trước hệ thống âm li ở đây. Theo cách nói của cô mỗi lần vào Mặc Mặc cô lại có cảm giác đang trở lại thời kỳ Nhật Bản oanh tạc.
Thực ra Gia Nam chỉ thích ngồi trên sofa ở nhà xem DVD, xem chán rồi thì đúng 9h lên giường đi ngủ. Cuộc sống đơn điệu nhưng lại có quy củ.
Gần đây, Đinh Tuấn Kiệt phát hiện thấy vợ mình rất thích đánh mạt chược, anh cảm thấy rất vui với phát hiện mới này.
Anh sợ vợ mình cứ giam mình trong căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách mãi sẽ dần cảm thấy cuộc sống mất ý nghĩa. Anh thích nhìn thấy vợ mình vui vẻ chơi mạt chược với hàng xóm, thích nghe vợ ríu rít tường thuật mọi diễn biến trong ván chơi. Chỉ cần cô không chìm đắm, không đánh bạc, Đinh Tuấn Kiệt nhận thấy thú vui của vợ có thể chấp nhận được.
Nói tóm lại, nhìn thấy vợ càng ngày càng bận, anh cảm thấy tương lại lại tươi sáng.