Hồng Điệp Yêu

Chương 7: Bách Phát Bách Trúng




Phía sau núi Thái Dương, thầy trò Bạch Ngân Hoa là đang luyện võ. Xung quanh bọn họ cũng có rất nhiều đệ từ trong phái cùng luyện tập.

Khi vừa bắt đầu học những động tác cơ bản đến quyền pháp nên có của đệ tử Thành Dương nàng đều có thể học được rất tốt. Nhưng khi chuyển qua dùng kiếm nàng từ người ưu tú đáng mong chờ bỗng trở thành con nhóc vô dụng đến nổi thanh kiếm gỗ cũng cầm không vững. Vốn dĩ nàng cũng chỉ là mới có 5 tuổi, việc học võ công cũng chẳng cần gấp gáp nhưng đang tiến bộ lại bỗng nhiên bị thụt lùi thì đúng là đáng lo ngại.

"Ngân Hoa, cầm chắc thanh kiếm. Lên!"_Lục Tư Đường ra lệnh.

"Lênnnn!"_Bạch Ngân Hoa vừa nói vừa cầm thanh kiếm gỗ trên tay đưa lên hướng thẳng về trước.

"Đúng rồi Ngân Hoa, tư thế đúng rồi, nhưng lực phải mạnh hơn chút nữa. Phải là như thế này"_Lục Tư Đường vừa nói vừa thị phạm cho nàng xem.

"Vâng sư phụ. Ya~"

Bạch Ngân Hoa nói rồi bắt chước làm theo, kết quả tay cầm không chắc, thanh kiếm gỗ kia lại rơi xuống. Nàng bất mãn, ngồi bệt xuống đất, gương mặt bất mãn nhìn về phía Lục Tư Đường.

"Sư phụ, con không làm được, có phải người thấy con vô dụng lắm không?"_Bạch Ngân Hoa nói, đôi mắt đỏ lên rươm rướm nước mắt.

Lục Tư Đường ôn nhu ngồi xuống xoa đầu nàng "Không có, ta làm sao có thể cảm thấy con như vậy chứ, mới hai tháng thôi mà, kiếm luyện không được ta dạy con dùng thứ khác, được không?"

Vừa nghe ông nói xong, nàng giương mắt lên to tròn đen láy nhìn vào thân ảnh kia, xúc động nói "Thật sao sư phụ? Vậy con không học kiếm nữa, học thứ khác có được không?"

"Tất nhiên là được rồi"_Lục Tư Đường cười nói.

"Vậy con sẽ học gì ạ?"

Lục Tư Đường nghĩ ngợi một lúc thì cũng đáp lại nàng "Ta thấy con quan sát khá tốt, hay cho con học bắn cung trước nhé? Đợi thêm vài năm nữa ta dạy lại con kiếm pháp, được không?"

"Cung tên"_Bạch Ngân Hoa ngẩn người một lúc sau đó trạng thái thay đổi, hưng phấn cười đáp "Được ạ! Con sẽ không làm người thất vọng"

"Được"

Nói rồi Lục Tư Đường biến ra một cây cung gỗ nhỏ vừa tay cầm của nàng và một vài mũi tên. Bạch Ngân Hoa thích thú cười ngốc cầm lấy cung gỗ kia "Wa~ đây là cung sao? Sư phụ cái này dùng thế nào?"

Lục Tư Đường chẳng nói gì chỉ cười với nàng sau đó biến ra ngự kiếm, ông kéo tay nàng đứng lên thanh kiếm xanh kia, thoáng chống hai người đã bay đến trường tập bắn rộng lớn của Thành Dương Phái.

Hai người tiếp đất, đứng trước tấm bia hình tròn to lớn nhiều màu sắc.

"Ngân Hoa quan sát cho thật kĩ xem ta sử dụng nó như thế nào nhé"_Lục Tư Đường tay cầm cung tên nhẹ nhàng bảo nàng.

"Vâng ạ~"

Lục Tư Đường giương mũi tên về hướng tấm bia kia, nhắm một mắt, quan sát thật kỹ sau đó lại cười đắc ý, thả dây cung ra. Tài nghệ của ông quả thật rất lợi hại, mũi tên kia cũng bay một lực rất chắc chắn ghim thẳng vào tâm của tấm bia kia.

"Wa~ Sư phụ người thật sự rất giỏi đó. Tới lượt của con. Sư phụ mau, mau chỉ con làm thế nào"_Bạch Ngân Hoa thích thú, gấp gáp bảo ông.

"Được, được ta dạy con"_Lục Tư Đường nói rồi đưa cung và mũi tên cho nàng.

Ông đứng đằng sau nàng, nhẹ nhàng đứng thấp xuống, dạy nàng cách dùng cung tên. Nàng rất thông minh, vừa nghe ông nói qua một lần liền hiểu, nàng cầm chắc cung, thả dây. Hình như nàng thật sự có khiếu học cái này, mới phát đầu tiên lực đã vừa mạnh để ghim vào tấm bia trước mắt kia.

Bạch Ngân Hoa vui mừng nhảy dựng lên, miệng cười tươi đến nổi khóe miệng dài đến mép tai "Sư phụ, con làm được rồi. Haha con làm được rồi sư phụ"

Lục Tư Đường lắc đầu, cười cười xoa đầu nàng "Đúng đúng, Ngân Hoa nhà ta đúng rất giỏi. Bây giờ con tự làm ta xem thử nào"

"Vâng, sư phụ người nhìn con nè"

Nói rồi Bạch Ngân Hoa đặt mũi tên vào cây cung gỗ của mình bắn liền tiếp vào tấm bia kia, tuy không mũi nào ghim vào tâm nhưng đều bách phát bách trúng, mỗi mũi tên được bắn ra đều là lực ổn định, so với đứa bé 5 tuổi như nàng thì bắn như vậy cũng coi như là có tài nghệ.

Lúc này, một tia sáng nhỏ từ hướng đại sảnh bay đến chỗ Lục Tư Đường.

"Sư phụ, người xem nó là thứ gì vậy?"_Bạch Ngân Hoa chỉ tay về hướng thứ ánh sáng đó hỏi ông.

Lục Tư Đường nhìn về hướng Bạch Ngân Hoa chỉ, vội xòe tay ra nắm lấy nó rồi nhắm mắt lại. Âm thanh từ ánh sáng đó phát ra giọng nói của Hàn Khởi "Chưởng môn sư huynh, yêu ma hại người ở trấn Hải Châu, người dân ở đây đang cầu cứu chúng ta, huynh mau quay về đại sảnh bàn bạc cùng mọi người"

Bạch Ngân Hoa thấy sư phụ mình cứ nhắm mắt rồi hơi cau mày lại cũng không khỏi hoang mang "Sư phụ người không sao chứ? Đó là thứ gì vậy?"

Lục Tư Đường nghe nàng hỏi cũng hơi giật mình "Đây là thư của Hàn bá bá gửi cho ta"

"Thư sao? Thư cũng có thể bay ạ? Vậy người đã đọc chưa? Chữ đâu?"_Bạch Ngân Hoa nghe thấy cách gửi thư mới mẻ này cũng không khỏi ngạc nhiên.

"Thư này chỉ có người nhận mới có thể nghe, sau này ta sẽ dạy con được không?"_Lục Tư Đường hơi gấp trả lời nàng "Ngân Hoa, bây giờ ta có việc gấp con tìm Thừa Phong ca ca chơi đi nhé, nếu muốn luyện bắn cung thì nhờ ca ca dẫn con đi vào rừng săn thú coi như luyện tập, được không hả?"

"Vâng được ạ, người cứ đi làm việc đi con tự lo được."_Bạch Ngân Hoa hiểu chuyện, cười dài nói với ông.

"Được rồi, ta đi nhé!"

Không đợi nàng đáp lại Lục Tư Đường mau chóng bước lên ngự kiếm trở về đại sảnh.

Bạch Ngân Hoa cũng mau chóng tìm Lục Thừa Phong rủ y cùng vào rừng săn thú. Nàng đi lên đỉnh Thái Dương sơn, quả thật Thừa Phong đang một mình trên này luyện kiếm pháp. Thấy y nàng mau chóng chạy đến gọi y.

"Thừa Phong ca ca!"