Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 480: Cường công ải Thanh Ngưu (1)




Tiếng vó ngựa vang lên như sấm, hơn hai ngàn kỵ binh Hà Bắc còn lại giống như loài lang sói bị thương làm nổi lên thú tính, chúng gào thét xông tới Lang kỵ của Cú Đột. Quân hai bên chỉ cách nhau có hơn mười thước nên quân Lang kỵ không còn thời gian để bắn loạt tên thứ hai.

Cú Đột ném thiết thai cung xuống mặt đất, hắn cầm xước đao trong tay ngửa mặt lên trời quát to: "Các huynh đệ, chuyển lại thương, thương, thương".

Tiếng kim loại leng keng va vào nhau vang lên liên tục, hai ngàn Lang kỵ phía sau Cú Đột đều vứt bỏ cùng và chuyển sang đao. Cú Đột cầm Trảm Mã đao trong tay xông lên trước dẫn đường. Hai ngàn Lang kỵ gào lên rồi cùng giục ngựa theo sau hắn, tất cả đều hung hãn không sợ chết nghênh đón thế tấn công mãnh liệt của quân kỵ binh Hà Bắc. Thoáng chốc hai đạo kỵ binh giống như hai ngọn sóng lớn đối đầu với nhau. Gần như cùng lúc đó huyết hoa rực rỡ, lộng lẫy bắn tung lên trời, tiếng kêu la thảm thiết cùng tiếng hí bi thương của chiến mã vang động khắp bãi chiến trường. Trong trận của hai bên người ngã ngựa đổ, cảnh tượng vô cùng hỗn độn.

"Cạch!" Cú Đột vung Trảm Mã đao nặng nề chém vào thiết thương trong tay Trương Cáp. Trong không trung bất chợt vang lên một âm thanh to như sấm. Một lực phản cuồng dã giống như nước thuỷ triều lên từ Trảm Mã đao bắn ngược lại, Cú Đột không sao khống chế nổi, sống đao nặng nề đập vào ngực Cú Đột. Cú Đột gào lên một tiếng đau đớn, hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi, hai ngựa vượt qua nhau, Trương Cáp vung thương giục ngựa xông thẳng vào trận quân Lang kỵ, trước mặt Cú Đột cũng xuất hiện hai kỵ tướng Hà Bắc thúc ngựa xong tới, hai thanh Mã đao trong tay chúng vung lên cao chuẩn bị bổ xuống.

Trảm Mã đao trong tay Cú Đột rất khó khăn mới giơ lên được nửa chừng, lúc này hắn mới phát hiện hai cánh tay tê dại, cả người hắn vô cùng mệt mỏi. Dưới tình thế cấp bách như vậy Cú Đột vội vàng nghiêng người né tránh nhưng đã không kịp. Cú Đột chỉ nghe thấy hai tiếng "phập, phập" khẽ vang lên, hắn chợt cảm thấy bả vai mình mát lạnh, hắn kinh hãi cúi đầu nhìn thì thấy hai tay của mình đã bị chém đứt lìa. Cú Đột vô cùng kinh hãi: chuyến này thì chết là không phải bàn cãi, ngay lúc đó một kỵ tướng Hà Bắc cưỡi ngựa lướt tới, Mã đao vung lên, hàn quang chợt loé, lưỡi đao sắc bén bay ngang cổ Cú Đột, trong khoảnh khắc Cú Đột cảm thấy người mình bay lên cao.

Ngay khi thấy mình đang ở trên không trung Cú Đột mới phát hiện thân thể của mình vẫn đang cưỡi ngựa phía dưới mặt đất. Phía sau thân thể hắn quân kỵ binh hai bên giống như môt nồi nước sôi sùng sục quấn lấy nhau thành một màn hỗn độn. Chỉ sau một khắc tiếng động rầm rĩ của chiến trường rời khỏi ý thức của Cú Đột, cả đất trời trở nên yên ắng một cách quỷ dị rồi ngay sau đó đất trời trở nên ảm đạm dần và cuối cùng trở nên tối đen. Giây phút cuối cùng Cú Đột cảm thấy vô cùng lạnh giá, một tia ý thức cuối cùng cũng quay cuồng tiêu tán trong không trung, bay vút ra xa mấy trượng rồi nặng nề rơi xuống mặt đất.

"Kẻ nào ngăn cản ta, chết!".

Trương Cáp hét to một tiếng, cây thiết thương trong tay hắn như một con độc xà đâm ra nhanh như chớp, hai tên Lang kỵ Ô Hoàn không kịp giơ đao chống đỡ đã bị đâm thấu cổ họng, huyết quang bắn tung lên trời như hoa nở, cả hai nặng nề ngã nhào xuống ngựa. Trương Cáp giục ngựa tiến lên trước, đột nhiên hắn cảm thấy phía trước vô cùng sáng sủa, rộng mở, thậm chí không còn kỵ binh địch quân ngăn cản, lúc này hắn mới phát hiện mình đã đánh xuyên qua trận địch quân. Trương Cáp vội vàng ghìm cương ngựa, quay đầu lại, phía sau hắn chỉ có hơn mười tên thân binh vẫn theo sát, Tào Tháo, Tuân Du, Trình Dục không có trong đám đó, ở cách đó không xa quân kỵ binh hai bên vẫn đang không ngừng kịch chiến với nhau, có một nhóm quân kỵ Hà Bắc đã lao ra được tới khe hở tường chắn nhưng lại bị quân kỵ binh Lương Châu theo sát, quấn lấy, rất khó có thể thoát thân được.

Vẫn còn rất nhiều quân kỵ binh Hà Bắc vẫn đang ở bên trong bức tường chắn. Quân Lương Châu trên tường chắn không hề keo kiệt tên cũng như những mũi lao, chúng đã gây cho quân kỵ binh Hà Bắc một mức độ thương vong kinh người.

Ánh mắt Trương Cáp nhìn chằm chằm vào bức tường chắn đang khép lại. Lúc này khe hở giữa hai bức tường chắn chỉ còn chiều rộng khoảng năm thước, nó sẽ nhanh chóng được khép kín.

"Đi!" Trương Cáp giục ngựa quay lại, hắn chỉ thiết thương về phía trước, quát to với hơn mười tên thân kỵ: "Đánh giêt quay lại".

Giữa đám loạn quân.

Tào Tháo, Tuân Du, Trình Dục, Lưu Diệp, Cổ Quy đang hoảng sợ chạy trốn, Hổ Báo kỵ của Tào Hưu kiêu dũng thiện chiến, một mình phá vòng vây hoàn toàn không gặp trở ngại gì nhưng lúc này chúng đang phải hộ tống mấy người Tuân Du, thư sinh trói gà không chặt nên việc phá vây không phải là chuyện dễ dàng. Tào Hưu chỉ huy quân lính tả xung hữu đột hồi lâu mà vẫn không thể đi thoát, ba trăm Hổ Báo kỵ lúc này chỉ còn khoảng bốn, năm mươi người, tình thế càng lúc càng nguy cấp thì bất chợt quân Lương Châu phía trước đột nhiên nứt ra như rẽ sóng, tan tác tháo chạy, Tào Hưu thừa thế dẫn quân đánh giết ngay khi quân hai mặt hội lại thì mới biết Trương Cáp đã dẫn quân đánh giết trở lại.

Tào Tháo lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn nhìn Trương Cáp nói: "Lần này nếu không phải Nhược Phi (tên chữ của Trương Cáp) liều chết cứu giúp, mệnh ta đã hỏng rồi".

Trương Cáp ngồi trên lưng ngựa, chắp tay nói: "Nơi này không nên ở lâu, chúa công hãy mau theo mạt tướng phá vây".

"Chúa công" Trương Cáp vừa dứt lời thì Cổ Quy đột nhiên thở hồng hộc giục ngựa đuổi tới nói: "Không hay rồi cả Tuân Du tiên sinh và Trình Dục tiên sinh đều thất lạc trong đám loạn quân rồi".

Trương Cáp nhìn Tào Hưu nói: "Tào Hưu tướng quân, hãy cấp tốc hộ vệ chúa công và nhị vị tiên sinh chạy mau, mạt tướng đi tìm nhị vị tiên sinh Tuân Du, Trình Dục".

"Tướng quân cẩn thận" Tào Hưu ôm quyền vái Trương cáp rồi hắn vung thương quat to: "Đi!".

Trên tháp quan sát.

Một tên tiểu giáo vội vã trèo lên tháp, hắn thì thào mấy câu vào tai Lý Túc, Lý Túc lập tức biến sắc, hắn vội vã bước lên hai bước nhìn Cao Thuận nói: "Tướng quân, Cú Đột đã tử trận rồi".

Sắc mặt Cao Thuận vô cùng buồn bã nhưng hăn ngay lập tức khôi phục lại sự bình thản.

Trên chiến trường, ba bức tường chắn ở ba mặt đã hoàn toàn khép kín, kỵ binh Hà Bắc đang kịch chiến cùng với Lang kỵ Ô Hoàn ở hai góc đông nam và tây nam đã bị cắt ra làm hai đoạn, chỉ có một số ít kỵ binh Hà Bắc chạy thoát qua khe hở trước khi bức tường chắn hợp lại, đại bộ phận kỵ binh Hà Bắc bị Lang kỵ Ô Hoàn quấn lấy sau đó khi hai mặt bức tường hợp lại, chen chúc nhau, người ngã ngựa đổ, chen nhúc nhau làm thành một đám hỗn độn.

Tên bắn và những mũi lao bén nhọn như gió táp mưa xa từ trên bức tường chắn lao xuống, quân kỵ binh Hà Bắc không kịp phá vây nhanh chóng bị sát thương gần như hết, trên mặt đất tràn ngập thi thể.

Trong khi đó, quân bộ binh Tào quân dưới tiếng trống trợ uy khó khăn lắm mới tiến tới trước bức tường chắn ba mặt.

"Tấn công!" Hãn tướng Thanh Hà, Tưởng Kỳ giơ cao song đao, hắn ngửa mặt lên trời gào lên.

Phía sau hắn năm trăm trọng giáp bộ binh gào lên rồi chúng vọt tới bức tường chắn gắn đầy hàng rào sừng hươu sắc bén.

Huyết quang bắn tung toé. Hàng thứ nhất của tring giáp bộ binh liều chết xung phong vẫn còn chưa kịp vung đao chém sạch những hàng rào sừng hươu trên tường chắn đã bị quân trọng giáp bộ binh phía sau liên tiếp xô đẩy tiến lên trên. Những sừng hươu sắc bén ngay lập tức đã xuyên thủng áo trọng giáp đâm qua thân thể chúng chỉ một chốc lát trên bức tường xuất hiện quân Lương Châu đông như kiến.

Trong tiếng kèn lệnh lanh lảnh vang lên, một loạt lao từ trên bức tường lao xuống dưới.

"Ai".

"Ai da".

"Trời ơi, đôi mắt của ta. Ta không nhìn thấy gì nữa".

"Cứu mạng, cứu, cứu ta. Mau cứu ta, ta vẫn chưa muốn chết".

Trong khoảnh khắc tiến la hét thảm thiết vang lên dậy đất, quân trọng giáp bộ binh Tào quân đang chen chúc nhau bên dưới kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống hàng loạt.

"Đáng hận" Tưởng Kỳ nắm chặt song đao, đôi mắt hắn như muốn bốc hoả, hắn vội vàng quay người nhìn đám thân binh phía sau quát to: "Thang người".

Đám thân binh phía sau Tưởng Kỳ ầm ầm đáp lại, chúng hoàn toàn không sợ chết, mạnh mẽ áp thân mình vào tường chắn gắn đầy sừng hươu sắc bén, lấy thân thể máu thịt của mình làm thang người. Tưởng Kỳ hét lên một tiếng, chân hắn nặng nề đạp lên thân thể cường tráng của một tên thân binh, thân thể tên thân binh oằn xuống nhao mạnh về phía trước, một cái sừng hươu sắc bén đã đâm thấu ngực trái của hắn, qua trái tim, một dòng máu đỏ thắm ngay lập tức trào ra từ miệng hắn.

Tưởng Kỳ đạp chân ba cái, thân hình của hắn rốt cuộc cũng vọt lên tới mặt bức tường chắn.

"Sưu sưu sưu" Tưởng Kỳ còn chưa đứng vững, ba mũi lang nha tiễn sắc bén đã bắn tới trước mặt hắn. Tưởng Kỳ hét lớn một tiếng, vội vàng vung song đao cản lại, vất vả đánh bay ba mũi tên sắc nhọn.

Tưởng Kỳ vẫn chưa kịp thở thì sát khí lạnh như băng lại tràn tới, Tưởng Kỳ kinh hãi ngẩng đầu nhìn, hai mũi lao bén nhọn, một tả, một hữu đang lao nhanh tới. Ánh mắt Tưởng Kỳ lập tức trở nên vô cùng đanh ác, hắn ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng, hai tay hắn giang ra, đợi khi hai mũi lao lướt tới bên sườn hắn thì hắn hung hăng hạ hay tay xuống kẹp lấy hai mũi lao. Tưởng Kỳ đột nhiên quay người lại, hai mũi lao dưới nách hắn quay ngược mũi lại phía sau, trong nháy mắt hai cây lao bay vút ra hướng về hai tên lính bộ binh Lương Châu đang lao tới. Hai tên lính không kịp né tránh, trong nháy mắt cả hai đã bị lao xuyên qua ngực.

"Hưu hưu hưu

Âm thanh xé gió liên tục vang lên, hơn mười mũi lao phóng chụm bắn về phía Tưởng Kỳ như gió táp mưa rào. Bạn đang đọc chuyện tại

"Đương đương đương".

Tưởng Kỳ ra sức vung đao chống đỡ hơn mười mũi lao đó nhưng rốt cuộc hắn không thể ngăn cản đợt lao kế tiếp phóng tới.

Âm thanh trong trảo của mũi lao sắc bén xé rách thân thể vang lên, thân thể cường tráng của Tưởng Kỳ lắc lư một lát sau đó hai mắt hắn lồi ra, hắn ngã lộn ngược từ trên tường cao xuống dưới đất. Lúc này thân thể Tưởng Kỳ bị không dưới mười mũi lao xuyên qua, chúng đã đâm xuyên qua người hắn trước khi hắn ngã xuống đất.

Tưởng Kỳ vừa chết, ngay lập tức quân trọng giáp bộ binh dưới trướng của hắn rối loạn. Dưới những cơn mưa lao phóng xuống dưới như mưa xa, gió giật của quân Lương Châu, chỉ trong chốc lát thi thể quân Tào đã chất cao như núi ở trước bức tường chắn chính diện.

Hậu trận quân Tào

Ánh mắt Tuân Úc lộ vẻ u buồn, hắn nhìn tên tiểu giáo quân Tào bên cạnh nói: "Truyền lệnh cho Lữ Kiền tướng quân để quân cung thủ tiến lên trước, dùng phương pháp bắn thẳng để bắn áp chế quân Lương Châu phòng thủ trên tường, yểm hộ trọng giáp bộ binh tấn công".

Tuân Úc vừa ra lệnh, quân cung thủ của Lữ Kiền nhanh chóng tiến lên trước, những mũi tên bay vút lên, quân Lương Châu phòng thủ ở trên bức tường chính diện đều bị trúng tên, ngã ngào xuống đất. Sĩ khí của quân trọng giáp bộ binh của Hàn Mãnh làm tiếp nhiệm vụ tấn công của Tưởng Kỳ nhất thời lên cao, chúng gào lên rồi thay nhau đạp lên thi thể đồng đội trèo lên bức tường.

Chỉ trong khoảng thời gian chưa tới nửa nén nhang, trên mặt bức tường chính diện đã có hơn một trăm tên bộ binh quân Tào, một chiều rộng khoảng gần mười trượng bức tường chính diện đã hoàn toàn bị quân Tào khống chế.

Ngay sau đó quân Tào không ngừng trèo lên trên bức tường, cán cân thế trận lập tức nghiêng về phía quân Tào.

Hậu trận quân Lương Châu, Lý Túc nhìn Cao Thuận nói: "Tướng quân, quân Tào đã đánh chiếm bức tường chính diện".

"Ừ" Cao Thuận nói: "Truyền lệnh, phóng giường nỏ".

"Tuân lệnh".

Tên thân binh phía sau Cao Thuận ầm ầm đáp lại rồi hắn nhanh chóng giơ cây lệnh kỳ tam giác màu đỏ chỉ về phía trước, phất mạnh mấy cái.

Trước trận hai bên.

Lập tức hoàng loạt tiếng a a vang lên. Trên mặt ngoài bức tường chính diện gần như đã bị gọt gần hết sừng hươu đột nhiên xuất hiện vô số lỗ thủng đen ngòm, những lỗ thủng đó to cỡ nắm tay người, hình như có một cơn gió lạnh từ bên trong thổi ra ngoài làm những người khác phải rét run. Quân Tào đang kinh nghi thì bất chợt từ những lỗ thủng đen ngòm đó những loạt lao phóng ra ngoài.

Trên thực tế đây không phải là những mũi lao mà là những cự nỏ bắn ra từ sàng nỏ.

Quân Tào đang chen chúc nhau đông như kiến trước bức tường lập tức bị thương vong vô cùng nặng nề, có mũi cự nỏ thậm chí còn xuyên qua liên tiếp thân thể mấy tên binh sĩ quân Tào, sau đó xâu những thi thể này thành một chuỗi như xâu châu chấu vậy.