Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 472: Đường máu (3)




"Cái gì? Hạn cho quân ta trong vòng thời gian một nén hương phải rút khỏi chiến trường ư?" Tào Hồng nghe vậy thì giận tím mặt, quát: "Mã Đại là ai? Quả thực là quá cuồng vọng? Bản tướng quân không tránh đấy? Xem chúng làm gì được ta nào?"

"Thiếu tướng quân xin đừng tức giận!" Vu Cấm vội vàng đi lên trước khuyên: "Quân Ngô và quân Lương vì tranh đoạt thiên tử đã chém giết nhau đến đỏ cả mắt rồi, song phương đều không ngừng tăng binh về ải Thanh Ngưu, duy có chúa công là không chịu tăng binh tới ải Thanh Ngưu. Hiện tại binh lực của quân ta là ít ỏi nhất, vì kế lâu dài, bảo lưu thực lực là điều quan trọng nhất. Không bằng tạm thời rút quân ra khỏi chiến trường, để quân Lương và quân Ngô đánh tới lưỡng bãi câu thương, quân ta ngồi một chỗ ngư ông đắc lợi, có phải là tốt hơn không?"

Tào Chân cũng nói: "Hồng thúc, Vu Cấm tướng quân nói không phải là không có đạo lý."

"Bỏ đi!" Tào Hồng hậm hực nói: "Bản tướng quân tạm thời nuốt cục tức này, đợi quân Lương và quân Ngô giết tới lưỡng bại câu thương thì mới bước ra thu thập con ngựa hoang này. Hừ!"

Thấy Tào Hồng đã đồng ý, Vu Cấm giục ngựa lên trước, quát: "Truyền lệnh, toàn quân lập tức lui ra khỏi quan đạo, tránh vào trong cốc!"

Vu Cấm hạ lệnh, tiếng kèn lệnh thê lương trong khoảnh khắc đã vang lên, nghe thấy tiến kèn rút quân, quân Tào không ham chiến nữa, không chút do dự quay người ra sau rút lui, quân Ngô đang định truy kích thì lại bị cung tiễn thủ của quân Tào sớm đã có chuẩn bị bắn ra một trận loạn tiễn đẩy lui trở lại. Chỉ trong khoảng thời gian chốc lát, ngoài sơn khẩu đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa như trời long đất lở.

Có tiểu giáo của quân Ngô kinh hãi quay đầu lại, rồi gào lên: "Tây Lương thiết kỵ, Tây Lương thiết kỵ từ ngoài sơn khẩu giết tới!"

...

Đại doanh của Thái Sử Từ.

Ba trăm trọng giáp thiết kỵ hoàn toàn không thiết tới tử thương mãnh liệt trùng kích, trường thương trận dữ tợn do hơn ngàn trường thương binh tinh nhuệ dựng lên cuối cùng cũng bị nghiền đè cho thất linh bát lạc, đại trại của quân Ngô mất đi sự bảo vệ của trường thương trận, liền giống như một con rùa bị kéo ra khỏi cái vỏ cứng rắn, không kham nổi một kích, co vào trung quân, khinh bộ binh và cung tiễn thủ của quân Ngô ở hậu trận hoàn toàn lộ ra dưới trảm mã đao của Tây Lương thiết kỵ kế tiếp.

"Rầm!"

Trong tiếng vó sắt đinh tai nhức óc, hơn hai ngàn Tây Lương thiết kỵ còn lại do Trần Đáo xuất lĩnh xông vào đại trại của quân Ngô, sứ mệnh của ba trăm trọng giáp thiết kỵ đã được hoàn thành, bọn họ đã dùng sinh mệnh và nhiệt huyết của mình để phá hủy lớp phòng ngự của quân Ngô. Chuyện còn lại là do Tây Lương thiết kỵ do Trần Đáo suất lĩnh hoàn thành.

Nhiệm vụ của hơi hai ngàn Tây Lương thiết kỵ này là đâm xuyên đại trại của quân Ngô, có cơ hội thì đánh tan quân Ngô của Thái Sử Từ, nếu như không có cơ hội thì nhanh chóng xuyên qua đại trại của quân Ngô, giết lên cửa ải rồi phối hợp với quân bản bộ của Mã Siêu. Quân lệnh của Hứa Chử cho Trần Đáo chỉ có một điều, chính là tiến lên, tiến lên và tiến lên, cho dù đánh tới chỉ còn một người cuối cùng thì cũng phải thề chết giết lên cửa ải phục mệnh với Mã Siêu.

Trong loạn quân, Hứa Chử đang kịch chiến rất căng thẳng với Thái Sử Từ.

Hứa Chử phải chịu thiệt vì không có ngựa, bên cạnh thỉnh thoảng lại có bộ tốt quân Ngô ám toán, đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Thái Sử Từ xuất thương như điện, gạt trên đâm dưới, Hứa Chử khó nhọc bảo vệ hai chỗ yếu hại là cổ họng và ngực. Thiết chùy vốn nặng nên khó có thể bảo vệ được phần vai, đùi, cho nên nhưng nơi đó đã bị Thái Sử Từ đâm ra mấyvết thương.

"Hứa Chử, ngươi chết chắc rồi!"

"Hươu chết về tay ai thì vẫn chưa biết được đâu!"

"Ha ha ha, nhận mệnh đi." Thái Sử Từ ngẩng mặt lên trời cười dài ba tiếng, ngân thương trong tay đâm thẳng vào yết hầu của Hứa Chử, quát lớn: "Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi đó!"

Khi Hứa Chử đang muốn lui ra sau né tránh thì đột nhiên cảm thấy dưới chân bị vướng víu, cúi đầu nhìn thì thấy bốn chiếc xích sắt đã quấn chặt lên hai chân của mình, đoạn đuôi của mỗi sợi xích sắt đều có mấy hãn tốt quân Ngô nắm chặt, Hứa Chử ra sức giãy dụa mà vẫn bất động, trong sát na điện quang hỏa thạch này, trường thương của Thái Sử Từ đã đâm tới.

"Gừ!"

Hứa Chử tru lên một tiếng như sói, vội vàng ném lang nha thiết chùy đi, hai tay thò ra nhanh như thiểm điện nắm lấy ngân thương của Thái Sử Từ. Thái Sử Từ đột nhiên cảm thấy thương thế bị chặn, khi nhìn lại thì không ngờ đã bị Hứa Chử vung tay đoạt được trường thương, không khỏi hét lớn một tiếng dồn sức kéo về, Hứa Chử không chút nhân nhượng, hai người liền một người ở trên lưng ngựa, một kẻ ở dưới đất gắng sức tranh đoạt.

Nhân lúc Hứa Chử cùng Thái Sử Từ đấu sức khó có thể động đậy, lại có tám sợi xích sắt lăng không bay đến, lập tức cuốn chặt lấy Hứa Chử, mấy chục hãn tốt quân Ngô dùng hết toàn lực kéo đầu kia của xích sắt, ý đồ muốn kéo Hứa Chử ngã xuống đất. Hứa Chử ra sức giãy dụa, từng sợi gân xanh nhô lên trên trán không ngờ lai nứt ra, tia máu đỏ trong khoảnh khắc đã thuận theo hai má mà rơi xuống, thấm ướt cả hai mắt của Hứa Chử.

"Keng!"

Trong tiếng lợi nhận phá không, hai thanh khảm đao sức bén đã chém ngang vào cổ của Hứa Chử. Hứa Chử đã bị mười hai sợi xích sắt trói chặt, cho dù là có sức dời núi thì lúc này cũng đành bất lực không thể làm được gì. Mắt thấy hai thanh khảm đao sắp chém tới cổ của Hứa Chử thì hai thanh lao lướt không bay tới.

"Keng keng!"

Hai tiếng keng vang lên, hai tên tiểu giáo quân Ngô ý đồ muốn đánh lén cảm thấy tay hẫng một cái, khảm đao trong tay đã rơi tuột xuống đất.

"Vù vù vù!"

Trong tiếng phá không thê lương, những cây lao sắc bén liên tục không ngừng được ném tới, hai tiểu giáo quân Ngô cùng với hãn tốt quân Ngô đang kéo dây xích nhao nhao trúng thương ngã xuống đất. Thái Sử Từ kinh ngạc quay đầu lại, thì mới phát hiện trường thương trận của quân Ngô đã bị Tây Lương trọng giáp hoàn toàn kích phá, Tây Lương thiết kỵ ở phía sau đã giống như hổ xông vào đàn dê tiến vào trong đại trại của quân Ngô mà chém giết tung trời.

Khinh bộ binh và cung tiễn thủ không còn sức ngăn cản đang chạy trối chết trong đại trại.

Lại có tiếng phá không bén nhón vang lên, Thái Sử Từ kinh hãi quay đầu lại, mấy cây lao đang nhắm vào mặt hắn mà bay tới, Thái Sử Từ thấy chuyện không ổn, vội vàng thả trường thương ra, giục ngựa chạy trốn, quân Ngô trong đại trại trong khoảnh khắc binh bại như núi lở, tranh nhau chạy vào trong sơn cốc ở hai bên quan đạo mà trốn.

"Thái Sử Từ chớ có chạy!"

Hứa Chử quát lớn một tiếng, khi khom lưng nhấc thanh trường mâu lên định ném về phía Thái Sử Từ thì đột nhiên cảm thấy trước mặt tối sầm suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Trần Đáo lúc này vừa hay giục ngựa phi tới, vội vàng đưa tay ra đỡ Hứa Chử, kinh ngạc hỏi: "Tướng quân, ngài bị sao vậy?"

Hứa Chử cố gắng lắc lắc đầu, sau đó gạt hai tay của Trần Đáo ra, trầm giọng nói: "Không có gì cả!"

Trần Đáo nhảy xuống ngựa, đỡ Hứa Chử lên chiến mã, lớn tiếng nói: "Tướng quân, quân ta đã thành công xuyên thủng đại trại của quân Ngô rồi!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

"Tốt!" Hứa Chử dùng sức nắm lấy yên ngựa, cố gắng để mình không ngã ngựa, nói với Trần Đáo: "Truyền lệnh toàn quân, không được ham chiến, lập tức giết tới cửa ải hội hợp với thiếu tướng quân."

"Mạt tướng tuân lệnh."

Trần Đáo ầm ầm trả lời, lĩnh mệnh mà đi.

Mắt nhìn theo Trần Đáo đi về xa xa, Hứa Chử đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, rồi từ trên lưng ngựa ngã chúi đầu xuống đất.

...

Sườn nam của ải Thanh Ngưu.

Hai trăm thiết kỵ do Mã Siêu suất lĩnh đang va chạm thẳng mặt với bộ binh của quân Ngô đang hùng dũng tràn lên. Trong khoảnh khắc tiếng ngựa hí bi ai và tiếng hô thảm của sĩ tốt quyện lại với nhau thành một mảng hỗn độn, hơn hai trăm sinh mạng tươi sống trong thoáng chốc đã tiêu tán. Đặc biệt là Mã Siêu, một thanh thiết thương trái quét phải đâm, giống như một con hắc long cuồn cuồn bay lượn trong trận của quân Ngô, ngươi ngựa phi đến đâu thì tướng sĩ quân Ngô giống như sóng tách ra đến đó, thi thể ngổn ngang.

"Đáng ghét!"

Hậu trận của quân Ngô, Chu Thái hừ một tiếng, tay phải thả thiết thai cung đã kéo cong như trăng tròn, phát ra một tiếng ong, một mũi lang nha tiễn thô như ngón cái đã rời cung mà bay đi, lạnh lùng bắn về phía yết hầu của Mã Siêu. Mã Siêu vừa gạt bay một nha tướng của quân Ngô, đang muốn bồi thêm một thương thì cảm thấy có sát cơ băng lãnh như thủy triều ập tới, vội vàng ngẩng đầu lên, một đạo hàn quang nhanh như điện xẹt đã lướt tới trước mặt.

Mã Siêu thương thế không biến đổi, vẫn một thương đâm xuyên qua yết hầu của tên nha tướng ấy, sau đó ung dung nghiêng đầu tránh né, kết quả lại không hoàn toàn né được, chỉ nghe thấy keng một tiếng, lang nha tiễn xé không bắn tới hất bay cả mặt nạ quỷ của Mã Siêu, mũi tên sắc bén còn lưu lại một vết thương nổi bật trên mặt phải của Mã Siêu.

"Hả?"

Mã Siêu chậm rãi cúi đầu, trong loạn quân tìm thấy Chu Thái vừa kéo cung bắn tên. Chu Thái lại bắn thêm một mũi tên nữa, nhưng bị Mã Siêu giơ thương lên nhẹ nhàng gạt bay. Trong thoáng chốc, sát cơ mãnh liệt đã cháy rực như lửa rừng ở trong mắt của Mã Siêu. Mã Siêu lúc này giống như một con sư vương bị chọc giận, ngẩng mặt lên trời gầm gừ.

"Hây!"

Mã Siêu quát lớn một tiếng, xông thẳng vào trong loạn quân hòng giết Chu Thái. Sĩ tốt quân Ngô tuy ra sức ngăn cản, nhưng chẳng khác nào châu chấu đá xe, căn bản không thể ngăn cản Mã Siêu dù chỉ là trong một thoáng. Mã Siêu dưới sự vây quanh của mấy chục thân binh giống như một thanh đao lóc thịt sắc bén, không gì có thể ngăn cản đột tiến vào trung quân của Đông Ngô.

Trung quân Đông Ngô.

Chu Thái dùng sức nắm chặt liệt hỏa trường đao, trong mắt cũng có hai quầng lửa đang cháy rực. Tới đây, Mã Siêu, chỉ cần ngươi lao tới trung quân, bản tướng quân liền không bị coi là kháng quân lệnh. Tới đây, Mã Siêu, mau tới đây. Cửu Giang Chu Ấu Bình đã đợi ngươi lâu lắm rồi, vào ngay hôm nay chúng ta hãy quyết một trận sinh tử đi!"

"Hự!"

Trong tiếng gào thét thảm liệt, hai viên Ngô quân thiên tướng cuối cùng ngăn ở trước mặt Chu Thái đã bị Mã Siêu hất bay lên không trung. Chu Thái cuối cùng cũng đối mặt với Mã Siêu. Chu Thái quát lớn một tiếng, liệt hỏa trường đao súc thế đã lâu lập tức hóa thành một con rồng lửa bay vút lên cao, nhắm tới Mã Siêu mà hung ác chém tới.

"Đi chết đi!"

Mã Siêu quát lớn một tiếng, đại thiếtthương cồng kềnh không chút hoa xảo gõ lên liệt hỏa đao của Chu Thái. Chỉ Thái chỉ nghe tới bên tai vang lên một tiêng ong, có một cỗ lực lượng cuồng đã từ chuôi đao giống như thủy triều ùa ngược về. Chu Thái cảm thấy ngực của mình giống như bị một thanh chùy nặng nặng nề đập mạnh vào, hô hấp trở nên vô cùng khó khăn.

Mã Siêu một thương chặn lại liệt hỏa đao của Chu Thái, chuôi thương thuận thế vòng về quật vào lưng của Chu Thái. Chỉ nghe thấy bốp một tiếng, Chu Thái đã từ trên lưng ngựa ngã xuống. Mã Siêu đang muốn giục ngựa lao lên bồi thêm một thương giết chết Chu Thái thì trên cửa ải ở phía sau đột nhiên vang lên tiếng kèn lệnh thê lương, là kèn lệnh lui quân!

Quân kỷ của Lương Châu, ai nghe thấy kèn lệnh mà không rút - chém!

Mã Siêu ngây người trong một thoáng, hai thân binh đã liều mang xông lên cứu Chu Thái về. Mã Siêu hừ một tiếng, chỉ trường thương trong tay về phía sau, ngẩng mặt lên trời quát: "Lui!"