"Rầm!"
Sau khi Tào Chân suất lĩnh hơn trăm tàn binh quân Tào rút lui không lâu, cửa lớn đang đóng chặt của đại sảnh huyện nha liền bị người ta nện mạnh mà mở ra. Thân hình giống như tháp sắt của Điển Vi nặng nề bước vào trong đại sảnh. Tiếng bước chân trầm trọng đó cơ hồ khiến cả huyện nha đều rung lên khe khẽ, Quách Gia đã lui ra sau một bước, dựa người trên bàn xử án của huyện lệnh.Ngước mắt lên nhìn, Lương hầu Mã Dược dưới sự vây quanh của văn quan võ tướng Lương châu đang rảo bước tiến vào, bỗng nhiên, khóe miệng của Quách Gia phác ra một nụ cười mỉm quỷ di. Nụ cười đó, giống như là một con độc xà phát hiện ra một con ác lang hung tàn đang bước vào cái bẫy mà nó bố trí nhưng lại không hề hay biết."Quách Gia tiên sinh." Mã Dược bước lên trước hai bước, lạnh lùng nói: "Không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau nhanh như vậy."Quách Gia trả lời: "Đúng vậy, thế sự đúng là vô thường."Mã Dược nhìn lướt qua ngực phải của Quách Gia, có chút quan tâm hỏi: "Tiên sinh tựa hồ như bị thương không nhẹ nhỉ, có cần cô triệu lang trung tùy quân tới trị thương cho tiên sinh không?""Không cần đâu." Quách Gia hờ hững lắc đầu, nói: "Quách Gia đã là người sắp chết, không cần phải làm những việc vô ích như vậy."Mã Dược nói: "Tiên sinh đừng bi quan như thế, lang trung tùy quân của cô có y thuật cao siêu, chuyện trị tiễn thương...""Ha ha ha..." giọng nói của Mã Dược đột nhiên bị trận cười quỷ dị của Quách Gia cắt đứt, Quách Gia thở hổn hển hai tiếng, rồi cười gian, nói: "Lương hầu tốt nhất là nên khẩn trương nghĩ biện pháp làm thế nào mà sống sót ra khỏi Diệp thành thì hơn, không cần phải quan tâm tới người sắp chết như tại hạ làm gì.""Ặc."Mã Dược chột dạ, lờ mờ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng thoáng chốc vẫn không phản ứng kịp, hỏi: "Lời này của tiên sinh là có ý gì? Cô thực sự không hiểu."Vẻ ửng hồng trên mặt Quách Gia rất nhanh liền mất đi, hờ hững nói: "Lương hầu rất nhanh sẽ biết thôi.""Báo?" Quách Gia vừa dứt lời, đột nhiên một một tiểu giáo Lương Châu vẻ mặt hoảng hốt xông vào huyện nha, quỳ xuống vội vã nói: "Chúa công, trong thành bốc cháy rồi!""Hốt hoảng cái gì! Không phải chỉ là hỏa hoạn thôi sao?" Mã Dược nhíu mày nói: "Lấy nước dập lửa là được rồi!"Tiểu giáo vội vàng nói: "Chúa công, bốn cửa đồng thời phát hỏa, trong thành căn bản không tìm đâu ra nước cả!""Hả?" Mã Dược biến sắc, trầm giọng nói: "Bốn cửa đồng thời phát hỏa ư? Lửa này là do ai đốt?"Tiểu giáo nói: "Quân Tào ở trong ngoài thành có chôn vật dẫn lửa. Quân ta vừa vào thành không kịp kiểm tra kỹ, khi phát hiện ra thì lửa lớn đã cháy ngút trời rồi, không cứu kịp."Mã Dược đầu tiên là thất kinh, sau đó thì lại bình tĩnh nói: "Không sao cả, Diệp thành là một tòa thành đất, cho dù bốn cửa đều bốc cháy thì thế lửa cũng không lan được vào trong thành, sai các tướng sĩ cứ yên tâm đừng hốt hoảng, đợi lửa tắt rồi rời thành cũng không muộn.""Ha ha ha..." Mã Dược vừa dứt lời, Quách Gia đột nhiên cười nói: "Lương hầu khó tránh khỏi nghĩ quá đơn giản rồi, ai nói là thành đất thì không thể phóng lửa đốt thành chứ?"Giả Hủ tựa hồ như ý thức được gì đó, sắc mặt lập tức biến thành trắng bệch.Mã Dược cũng hít một hơi lạnh, nới với Quách Gia: "Quách quỷ tài, ngươi có ý gì?""Hắc hắc hắc!" Quách Gia cười âm trầm, nói: "Lương hầu có từng nhớ đến Mỹ Tắc chi chiến năm đó không, mưu sĩ tâm phúc của Lương hầu ý đồ hỏa thiêu cả Lương Châu, Ký Châu, Thanh Châu mười vạn đại quân. Tại hạ từ trong miệng của người ta mà biết được trận mẫu kinh điển này, trong lòng kính ngưỡng đối với Lương hầu còn cao hơn cả Thái Sơn, xa hơn cả Đông Hải! Dùng than đá xây công sự mà dẫn lửa đốt thành, quả thức là kỳ nhân kỳ sách, khiến người ta thán phục không thôi!""Không ổn!" Mã Dược hét lên một tiếng, cơ hồ là nhảy bật lên, quay đầu lại cao giọng quát: "Mau, truyền lệnh đại quân vòng ra mở cửa thành, từ trên tường thành thả dây xuống, lập tức xuất thành!"Dùng than đá đốt thành không phải là chuyện đùa, thứ đồ chơi này một khi bị đốt lên thì đáng sợ nhất không phải là lửa cháy và độ nóng, mà là sinh ra một lượng lớn ô-xít-các-bon (Mã Dược là người hiện đại, chút tri thức này đương nhiên là biết). Thứ đồ chơi này đủ để khiến hơn vạn tướng sĩ Tây Lương ở trong thành ngạt thở mà chết!"Đã không kịp nữa rồi!" Quách Gia cười lớn, nói: "Diệp thành cũng giống như Mỹ Tắc, chỗ lửa này đầu tiên là từ nền đất bốc lên, sau đó từ bên ngoài mà tràn vào trong, khi bốn cửa đều bốc cháy, hai ngàn tinh binh mà Tào Hồng tướng quân mai phục ở dưới lòng đất bên ngoài thành sớm đã dẫn lửa đốt thành, đường sống của hơn vạn đại quân và Lương hầu đã tuyệt rồi, tốt nhất là ngoan ngoãn cùng tại hạ xuống Hoàng Tuyền đi, ha ha ha...""Quách quỷ tài!" Mã Dược bỗng nhiên quay người lại, hung ác trừng mắt nhìn Quách Gia, nói: "Ngươi... ngươi đúng là ác độc!""Chiến thuật dùng than đá đốt thành này chính là Lương hầu một tay sáng tạo ra mà, ha ha ha..." Quách Gia vừa cười lớn vừa từ bên khóe miệng phun ra bọt máu, sau đó thở gấp kịch liệt nói: "Có thể chết dưới chiến thuật tự tay mình sáng tạo ra, Lương hầu cũng tính là chết có ý nghĩa, chẳng lẽ không phải ư!""Báo!" Quách Gia vừa dứt lời, lại có mấy tiểu giáo đồng thời xông vào đại sảnh, quỳ xuống cấp báo: "Chúa công, phục binh của quân Tào đang phóng hỏa ở ngoài thành, than lửa bốc cháy lan tỏa cả mấy chục trượng, mấy trăm huynh đệ thử cường hành đột vây, đã toàn bộ bị thiêu chết ngay tại đương trường rồi, căn bản không thể xông ra được."Văn võ quân Lương trong đại sảnh nghe vậy thì lập tức hoảng loạn, khi đang tranh nhau chạy ra ngoài đại sảnh thì bị Mã Dược quát một tiếng ngăn lại, Mã Dược cao giọng quát: "Hoảng hốt cái gì? Lửa còn chưa cháy tới đây, cô còn chưa chết mà!"Mọi người sững lại, không còn ai dám khinh cử vọng động nữa.Chết đến nơi rồi mà Mã Dược ngược lại vẫn còn rất trấn định.Thấy Mã Dược không lộ ra một chút hoảng loạn nào, Quách Gia không khỏi gật đầu tán thưởng, giơ ngón tay cái lên, nói: "Không hổ là bất thế kiêu hùng, chết đến nơi rồi mà vẫn trấn định tự nhiên, bội phục."Mã Dược lạnh lùng nói: "Quách Gia tiên sinh, có phải từ đầu ngươi đã không muốn thủ Hàm Cốc, Lạc Dương, đúng không?"Quách Gia nói: "Không sai, bất kể là từ phương diện nào, quân ta so với quân Lương đều ở vào thế yếu tuyệt đối. Hàm Cốc, Lạc Dương bất kể là như thể nào cũng không thể giữ được. Kết quả cuối cùng vẫn là thất thủ thì sao không thẳng tay vứt bỏ, vì sao còn muốn lãng phí binh lực quý già vì một nhiệm vụ không thể hoàn thành?"Mã Dược nói: "Tiên sinh tập kết đại công xuất chinh một giải Hàm Cốc, Lạc Dương, Dĩnh Xuyên, giơ cờ hiệu là lấy công thay thủ, muốn giành thời gian cho Tào A Man đánh bại Viên Thiệu. Nhưng trên thực tế, tiên sinh chưa từng cho rằng trận chiến Nam Dương này có thể kềm chế được hơn vạn đại quân của cô, đúng vậy không?"Quách Gia nói: "Đương nhiên, luận mưu trí, Quách Gia có lẽ không dưới Giả Hủ tiên sinh, nhưng luận về quyết đoán và uy vọng, Quách Gia còn xa mới có thể sánh bằng Lương hầu. Nam Dương chi chiến, cho dù là chúa công (Tào Tháo) tự mình tới thì quân ta cũng chưa chắc có thể thắng được quân Lương, huống chi là chỉ có mình Quách Gia?"Mã Dược nói: "Biết rõ không thể làm mà vẫn làm, tiên sinh đều chỉ vì kết quả ngày hôm nay, đúng không?"Quách Gia nói: "Đúng vậy?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.mMã Dược nói: "Tiên sinh sở dĩ điều tập nhiều quân đội (cơ hồ rút hết cả binh lực của Lạc Dương, Hàm Cốc, Dĩnh Xuyên, khiến cho Lạc Dương, Hàm Cốc quan binh lính trống rỗng), chỉ chẳng qua là để khiến cô lơ là, khiến sự tan vỡ của quý quân lộ ra vẻ chân thực hơn, bi tráng hơn, cũng khiến cô không chút cố kỵ mà truy kích. Đúng không?""Không hoàn toàn là như vậy." Quách Gia lắc đầu, nói: "Nếu tại hạ không phải là trước chuyện điều tập đủ quân đội, có lẽ sẽ không chạy tới được Diệp thành, đã bị quân đội của Lương hầu đuổi được mà bắt sống rồi. Nếu là như vậy, không những sự an bài của tại hạ tại Diệp thành trôi theo dòng nước, cho dù là sị hi sinh của gần hai vạn quân Tào cũng biến thành vô giá trị.""Tiên sinh ra tay rộng rãi thật!" Mã Dược lạnh lùng nói: "Để dồn cô vào tử địa, không tiếc vứt bỏ Hàm Cốc, Lạc Dương, cũng không tiếc trả một cái giá lớn là hai vạn quân Tào tinh nhuệ bị tiêu diệt. Được tiên sinh xem trọng như vậy, cô cảm thấy rất vinh hạnh, có thể chết dưới toán kế của tiên sinh, cũng không hề làm nhục thanh danh của cô!"Quách Gia hừ hững nói: "Để kích sát Lương hầu, cho dù hi sinh mười vạn quân tinh nhuệ thì cũng đáng thôi.""Được!" Mã Dược gật đầu, hỏi: "Vấn đề cuối cùng, ngươi điều tập bao nhiêu quân đội tới xây dựng Diệp thành!"Quách Gia nói: "hai ngàn người!""Không thể nào, không thể nào!" Mã Dược nói: "Diệp thành tuy nhỏ, tường thành tuy thấp, nhưng muốn xây dựng một tòa thổ thành có quy mô như thế này, ít nhất cần mấy vạn người không kể ngày đêm mà làm trong nửa tháng. Chỉ hai ngàn người, cho dù là khổ cực cả nửa năMã Dược cũng chưa chắc có thể xây nên được tòa thổ thành này!""Rất đơn giản." Quách Gia nói: "Tào Hồng tướng quân dồn hết lưu dân phụ cận và bách tính cùng nhau xây thành, sau khi thổ thành được xây xong, để tránh tin tức bị tiết lộ, tất cả lưu dân và bách tính đã bị giết toàn bộ, chôn dưới chân tường thành. Lương hầu, để đại táng của ngài được phong quang, tại hạ có thể nói là phí hết tâm cơ. Chỉ cần vào ba ngàn tướng sĩ và mấy vạn bách tính vô tội bồi táng, ngài cũng nên hài lòng rồi.""Hừ hừ." Mã Dược lạnh lùng nói: "Nói như vậy, cô cũng còn phải cảm tạ ngươi ư!""Vậy cũng không cần." Quách Gia nói: "Tại hạ và Lương hầu sống không thể ở cùng một phe, nhưng sau khi chết xuống dưới cửu tuyền lại coi như là có thể làm một đôi bằng hữu, há chẳng phải là vui lắm sao!"Mã Dược nhíu mày nói: "Bắt lại!"Sớm đã có hai hãn tốt Lương Châu như lang như hổ lao tới, động tác nhanh nhẹ trói Quách Gia lại. Quách Gia để mặc cho hai hãn tốt hành động, không hề phản kháng giãy dụa một chút nào, trên thực thế hắn cũng không còn sức để giãy dụa nữa rồi, mất một lượng máu lớn vì vết thương ở ngực phải đã khiến hắn cơ hồ là mất hết toàn bộ sinh mệnh lực.Hiện tại, cũng chỉ là sự kích thích cường liệt vì sắp thiêu chết được Mã đồ tể mới duy trì được sinh mệnh của Quách Gia, khiến hắn tạm thời vẫn chưa tắt thở.Mã Dược vung áo choàng, trầm giọng nói: "Đi!""Đợi đã, chúa công."Mã Dược vừa dứt lời thì bị Giả Hủ gọi lại, Mã Dược quay đầu lại nghi hoặc nhìn Giả Hủ, hỏi: "Văn Hòa có chuyện gì vậy?"Giả Hủ nói: "Chúa công, trong huyện nha này khẳng định có địa đạo thông ra ngoài thành. Nếu không Tào Chân làm thế nào mà đi được?""Hả?" Mã Dược biến sắc, nói: "Cô suýt nữa thì làm hỏng đại sự rồi!""Quá tốt rồi." Lý Túc hưng phấn nói: "Điển Vi tướng quân, mau mau phái người tìm cho ra địa đạo này, nhân lúc lửa lớn còn chưa cháy vào trong thành thì nhanh chóng đưa chúa công ra ngoài thành.""Không kịp nữa đâu." Quách Gia đã chỉ còn thở thoi thóp đột nhiên ngẩng đầu lên một lần nữa, nói: "Các ngươi hiện tại mới nhớ tới địa đạo này thì đã muộn mât rồi. Công tử Chân lúc này sớm đã hội họp với Tào Hồng tướng quân ở ngoài thành. Các ngươi lúc này mà chui vào địa đạo thì chỉ có thể chết nhanh hơn thôi.""Đáng ghét!" Mã Dược nắm chặt song quyền, cao giọng nói: "Đi, tới Tây Môn xem thế nào!"Mã Dược dắt bọn văn võ Giả Hủ, Lý Túc, Cú Đột xuyên qua đại nhai, hối hả đi tới tây môn Diệp thành. So với lúc mới vào thành, cả Diệp thành rõ ràng đã nóng hơn rất nhiều. Tuy hiện tại là tháng giêng đông lạnh, nhưng trong thành lại nóng rực như tháng sáu, khô nóng không chịu nổi, rất rõ ràng, than đá chôn dưới đất cũng đã bắt đầu bốc cháy rồi.Quân quy nghiêm khắc của quân Lương Châu vào lúc này đã phát huy tác dụng.