Hôn Nhẹ Vào Nắng Mai

Chương 39: Chiều hư




Hôm nay lại là một ngày nắng đẹp, mây nhẹ trôi vươn vấn trên nền trời xanh thăm thẳm. Khung cửa sổ bằng gỗ màu trắng, nơi một chú chim nhỏ đang tựa đầu lắng nghe và hót hòa theo cái thanh âm kì diệu được phát ra từ chiếc máy phát nhạc hình con gấu. Gió nhẹ dàng lướt qua rèm cửa số, làm hương thơm ngọt dịu của hoa cam, hoa anh thảo phả vào trong căn phòng rực sắc nắng.

Cô gái nhỏ nằm cuộn tròn trên chiếc giường mềm mại, bên cạnh là chú mèo trắng đang say ngủ. Khung cảnh vừa đáng yêu vừa ngây thơ ấy bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn. Triết Vũ bước vào, ngồi xuống giường An Hy:

Sao gọi mãi vẫn chưa chịu xuống giường nữa hả? Tiểu quỷ!U....Um..Hong..Muốn dậy đâu!..Hôm nay...Em mệt quá đầu gà ơi...Sao lại mệt chứ?Đưa tay lên trán cô em gái, nhiệt độ truyền lên đôi bàn tay to lớn của cậu. Vội đi tìm nhiệt kế Triết Vũ bỏ vào miệng An Hy. Nhiệt kế hiển thị- 38°C.

Nhóc sốt rồi! Đến tận 38 độ.Hê hê hôm nay là chủ nhật! Không cần phải đến trường!!Chỉ được cái này là giỏi! Năm đó đi anh hai nấu cháo cho em.Khoan khoan! Anh là ai? Trả đầu gà vô dụng đây cho tui! Triết Gà không có tốt như thế!An Hy tay trái ôm lấy con gấu bông Lưu Viễn gắp tặng làm khiên chắn, tay phải cầm con dao cà rốt chỉ thẳng vào mặt anh hai cô. Tay ông anh nổi gân xanh, khóe miệng giật giật. Triết Vũ hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh, rồi đặt tay trước ngực như bồ tát. Cậu lẩm bẩm:

- Bình tĩnh! Bình tĩnh nào Lục Triết Vũ!! Mày Không được khẩu nghiệp! Miệng xinh không chửi bậy! Không chấp nhặt với mấy đứa não ngắn vô tri!!! A Di Đà Phật...

Anh hai có lẽ đang tu tập, Triết Vũ đi ra khỏi phòng đóng cửa cái rầm khiến Kẹo Sữa giật mình. Giận lắm, tức lắm nhưng chỉ có thể trút giận lên cánh cửa phòng tội nghiệp.

An Hy ngồi trên giường nhìn vào cuốn lịch để bàn, lòng bỗng chốc sợ hãi. Sắp đến hè rồi!! Sắp thi đại học rồi! Với kiến thức của kiếp trước chắc chắn sẽ đậu được đại học. Nhưng điểm môn hóa của cô đã lôi chân An Hy về với thực tại. Ôm kẹo sữa lên, An Hy bật chế độ tự kỉ:

- Hè này đi đâu ta? Em thích biển hay rừng nề? Hay chúng ta đi du lịch Paris đi ha! Trời ơi mong chờ quá đi mất!!!

Kẹo Sữa nhìn cô chủ nhỏ của mình rồi thở dài ngao ngán. Người ta thì lo thi đại học, cô chủ ngốc này lại đi suy nghĩ hè này phải đi đâu chơi. "Đúng là hết nói nổi!"

Năm dài trên giường, An Hy lại nghĩ đến Lưu Viễn. Cái cậu con trai đó không hiểu sao lại chiếm hết tâm trí cô,

hôm qua mới gặp bây giờ lại nhớ không chịu được. Vội mò tìm điện thoại, mở vào acc của cậu nhưng không biết phải mở lời như thế nào.

- Lưu Viễn....Nguyên tác sẽ thi vào đại học nào nhỉ? Cậu ấy...Liệu kiếp này có muốn học chung trường với mình không?..Ổi trời ơi!! Khó nghĩ quá!

Vội gõ bàn phím được một dòng dài, nhưng nghĩ không ổn cô liền xóa sạch, rồi liền lặp lại chục lần như thế. Đầu rối bời An Hy ôm lấy điện thoại để trên ngực, tâm tình của thiếu nữ đúng là rất khó hiểu.

Chỉ cần nhắn một chữ "'Ê" với người mình thích thôi đối với họ cũng là một cuộc đấu tranh tâm lý, huống gì nhắn một dòng dài với người ta. (

Đang suy tư thì điện thoại nhận được thông báo. "Ting ting"

Là những lời tâm sự đến từ người ấy!

Tin nhắn:

- Cậu dậy chưa tiếu cô nương?

Nhìn thấy dòng tin nhắn đến từ acc "Viễn ngốc" khóe miệng An Hy không tự chủ mà cong lên, đôi má cô nhóc chợt ửng hồng. Lưu Viễn đã dậy từ sớm, vì quá nhớ cô nên cậu cầm điện thoại suốt từ lúc đó đến bây giờ. Không biết nhắn gì để mở lời, Lưu Viễn trằn trọc mãi. Nhìn thấy cô ấy đang soạn tin nhưng mãi vẫn chưa gửi, cậu chẳng thể nào chờ được nữa liền muốn nói chuyện với cô ngay.

Không ngờ một cậu trai cũng có những lúc như vậy. Cầm mãi chiếc điện thoại, vẫn là acc của người con gái ấy nhưng lại không nhắn gì, mặc dù trong lòng đã sôi sục cả lên. Không phải vì họ lạt lẽo cũng không phải vì họ kiệm lời, mà là vì các cậu trai ấy mắc bệnh "rụt rè" khi trò chuyện với người con gái mình tương tư! Cảm giác như ngàn con kiến nhỏ bò qua lồng ngực, thật khó chịu!

Dẫu trong đầu đã nghĩ ra cả đống câu để bắt chuyện với An Hy, nhưng bàn tay lại mềm nhũn ra, chả có tí dũng khí nào.

Khi nhắn với bạn bè cậu ta có thể nói không ngừng nghỉ, chuyện này rồi đến chuyện kia nhưng chỉ cần là cô gái cậu ta thích thì lại trở thành một đứa trẻ hướng nội.

Tin nhắn:

Tớ dậy rồi nè!Ăn sáng chưa nào?Hôm nay tớ ăn cháo!Sao lại ăn cháo?? Cậu ốm à?Hì hì...Bị cậu phát hiện rồi! (1)Cậu bị làm sao? Khó chịu ở đâu?Tớ bị sốt rồi :))

Ở yên đó tớ qua với cậu ngay.Tớ có chạy nổi đâu mà ở yên hay không ở yên chứ!!!Nghe thấy An Hy ốm Lưu Viễn phóng ra khỏi nhà. Ngay lập tức chạy hết tốc lực đến quầy thuốc tây. Biết cô ốm sẽ thích ăn vặt cậu liền chạy khắp nơi mua đúng các loại bánh An Hy thích. Cậu trai ấy yêu theo một cách thật giản đơn nhưng lại chiếm hết sự quan tâm của thiên hạ.

Lưu Viễn khi mua xong đồ cậu đứng trước nhà An Hy thở hồng hộc, một cậu trai hai tay xách hai túi đồ nặng trĩu, mặt đỏ ửng vì chạy quá nhanh. Sao phải làm khổ bản thân đến thế? Sao lại phải vội vã như vậy?



"Chỉ vì cậu ta đang trên con đường theo đuổi người cậu ta thích!"

Lần đầu tiên cậu ấy dám bước ra khỏi quá khứ, lần đầu tiên Lưu Viễn mạnh dạn đến vậy, lần này cậu ta không bị những kí ức đó chi phối nữa. Vì cậu biết cậu đã có cơ hội để có được An Hy. (

Bây giờ cậu ấy là Tống Lưu Viễn! Là người dám yêu! Dám theo đuổi người cậu yêu!

- Em chào anh!

Lướt như một cơn gió vụt nhanh qua sự ngơ ngác của Triết Vũ. Lưu Viễn chạy lên lầu trên với dáng vẻ hớt ha hớt hải trông vô cùng hài hước, có lẽ chàng trai này đã lo lắng cho "bé yêu" của cậu ta quá rồi!

Ê! Viễn!D...Dạ!?Cầm chén cháo này lên cho con bé hộ anh! (1À..Vâng!Triết Vũ rất ít khi đứng bếp, anh ấy khi ở cùng các bạn ở kí túc xá vẫn vậy. Hầu như luôn ăn ngoài và chưa từng nấu dù chỉ là một bữa cơm, nhưng bây giờ em gái của anh ốm Triết Vũ liền chả ngần ngại trở thành một anh "nội trợ đẹp trai" đúng nghĩa đen.

"Cốc.. cốc"

Gõ cửa phòng An Hy, tim Lưu Viễn đập thình thịch. Tay chân cậu bỗng chốc run rẩy, đứng trước phòng con gái lại còn là người cậu thầm thích cái cảm giác này có lẽ không ai là không hiểu.

Tiểu Hy...Tớ vào nhé!Tớ ở trong này nè! Cậu vào đi!Tay cậu ấy chậm rãi mở cách cửa, mặc dù đã rất muốn gặp cô, rất muốn nhào đến ôm lấy An Hy nhưng cái cảm giác rụt rè này lại dính chặt lấy cánh tay Lưu Viễn. "Biết khi nào cậu ta mới chữa được căn bệnh này đây?!"

Một đôi mắt tím trong trẻo, mái tóc vàng hạt dẻ mềm mại xõa xuống bờ vai nhỏ trắng hồng ấy trông cô gái trước mặt vô cùng trong sáng, vô cùng xinh đẹp.

"Như hương vị của năng mai, như sự tinh khiết của làn sương đọng lại trên lá vào lúc rạng đông. An Hy mang một vẻ đẹp ngây thơ nhưng lại xinh đẹp và năng động đến kì lạ"

- Này nhóc! Cậu làm gì mà lại để ốm vậy chứ??!!

"Không nhịn nổi nữa! Không chịu được nữa! Tớ nhớ cậu lắm rồi!! Lo cho cậu chết mất!"

Lưu Viễn chạy đến ôm chầm lấy An Hy, Bàn tay lớn của cậu ôm lấy đầu cô gái nhỏ, "nổi lo lắng ấy của cậu có phải quá mức rồi không?"

Lu..Lưu Viễn à..C..Cậu..Tại sao...Tại sao cậu ốm lại không nói cho tớ biết..? Sao cứ luôn giấu tớ.?Tớ chỉ sợ cậu...Lo lắng thôi...Có lúc nào mà tớ không lo cho cô gái ngốc nhà cậu đâu chứ?!Cậu trai ôm lấy đôi vai nhỏ ấy, như muốn che chở cho An Hy như muốn làm chỗ dựa vững chãi nhất cho người cậu yêu.

Cậu ốm...Thậm chí còn chả thèm nhõng nhẽo ...Ai bảo cậu phải cố gắng chịu đựng đâu chứ?!Tớ...Nhõng nhẽo...Tớ mít ướt... Ai sẽ trưởng thành giúp tớ đây...?Tớ! Tớ sẽ trưởng thành thay phần của cậu!...Cậu không chăm sóc tốt cho bản thân, không chiều chuộng bản thân....Tớ sẽ là người làm việc đó thay cậu!! Vậy nên...Cô gái nhỏỏ à....Làm ơn hãy mít ướt với tớ đi.....Hức...Hức...Lưu Viễn à...Hức...Tớ đói quá! Đau đầu nữa!! Muốn cậu đút cho tớ ăn!Câu nói ấm áp ấy dường như đã khiến An Hy gở xuống bộ mặt nạ mang hai chữ "tớ ổn". Cô như biết được nơi cô ấy thuộc về, mà mếu máo như một đứa trẻ. Tuy biết rằng ở kiếp này cô có cậu, nhưng lại cứ bị ám ảnh quá khứ của kiếp trước. Luôn nghĩ rằng có thể trở thành trẻ con nhưng nỗi đau ấy Khiến An Hy không thể nào thoát khỏi chiếc bóng mang tên Trúc Hạ- chiếc bóng ép bản thân cô phải cố gắng trưởng thành.

Cũng chính câu nói ấy, chính chàng trai có đôi đồng tử tựa ánh sao ấy đã gở hết nút thắt hỗn độn trong lòng An Hy. Cho cô cảm giác được quan tâm, được làm "em bé" vô lo vô nghĩ.

Có vẻ như ánh sáng của Lưu Viễn là Lục An Hy, nhưng ánh sáng của ánh sáng lại là Tống Lưu Viễn. Hai người họ vun đắp tổn thương cho nhau, lắp đầy khoảng trống trong tim nhau. Họ chính là sự tồn tại đặc biệt trong thế giới của đối phương. Là ánh sáng le lói chiếu rọi qua khung cửa sổ u tối! Một cách thật nhẹ nhàng nhưng lại gieo nhung nhớ đến sâu đậm!

Nào nào! Há miệng ra tớ đút cho cậu!AaaLưu Viễn đút cháo cho người cậu thích hành động vô cùng cưng chiều. Cứ có cảm giác như đang làm "bảo mẫu" của cô.

Viễn Viễn tớ muốn được uống sữa chua!Rồi rồi! Có ngay có ngay!Hồ ly ngốc! Tớ muốn được ăn bánh donut!! (Được thôi!!….

- Bạn học! Tớ muốn..

Lưu Viễn bỗng đè An Hy xuống giường, tay nắm lấy hai bàn tay An Hy đặt lên phía trên đầu. Cậu ta nhỏ giọng:

Cứ như vậy.... Cô nhóc nhà cậu...Sẽ bị tớ chiều hư mất thôi!Nếu tớ hư...Cậu sẽ làm gì tớ? Hơ hơ!Cậu ta cúi người áp sát mặt An Hy làm tim cô nhóc đập rộn lên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhẹ nhàng phả hơi nóng của cậu vào tai cô:

- Thì... Tớ bắt buộc phải... Dạy dỗ "tiểu tổ tông nhà tớ" đàng hoàng rồi~ •

........・

Sau khi cậu dỗ An Hy ngủ Lưu Viễn xuống dưới lầu. Hôm nay vất vả quá, chăm một công chúa quả thật không hề dễ. Triết Vũ thấy thế liền gọi cậu lại:



Sao rồi?Cậu ấy ngủ rồi ạ.Ngồi đây đợi anh một chút! Anh đi siêu thị mua ít đồ nấu bữa tối!Em đi với anh!!Cậu em rể tương lai chạy theo sau ông anh vợ để học hỏi cách làm người chồng tốt, không ngờ có lúc Triết Vũ lại đảm đang đến vậy. Hai kẻ với nhan sắc không tầm thường đi đến siêu thị gần nhà, hai cái miệng của hai ông tướng dường như sinh ra chỉ để khịa đối phương, Triết Vũ mở lời:

Cậu không có việc gì làm à? Lẽo đẽo theo tôi làm cái gì?Muốn làm một thằng em rể không bị ông anh vợ ghen tị ấy mà! Chậc chậc có vẻ khó quá!Bao nhiêu thằng muốn lấy em gái tôi? Cậu cũng biết rồi đó! Sao tôi phải gả nó cho cậu trong khi có nhiều sự lựa chọn tốt hơn? (Haiz..Đại ca anh nói thế không phải cũng đang tự vã hay sao? Ai lúc đó đã cầu xin em hốt cô ấy đây hả?!

Là thằng nào đã quỳ trước mặt anh mày để xin một vé vào cổng nhà anh đây nhỉ?! Thằng nào lúc 7 tuổi đã chê ỏng chê eo Lục An Hy là nấm lùn xấu xí rồi bây giờ lại dell dứt ra được đây ta??!Hở hớ! Cái đó xem như em tự vã bôm bốp vào mặt đi!! Nhưng người như anh chắc sẽ không có cô nào để ý đâu!Người như cậu chỉ được cái mác quảng cáo thôi! Cuối cùng cũng chỉ là bánh mì không nhân ^^Anh là đồ anh hùng mặc váy!!!!Hai cậu chàng vừa lựa thực phẩm vừa cà khịa đối phương, khịa từ ngoài vào cống siêu thị từ tầng 1 lên tầng 3.

Không biết từ khi nào trong mắt mọi người quan hệ anh vợ và em rể lại trở thành bộ phim boy love lãng mạn.

Cậu lựa cà chua kiểu gì thế hả?? Nát bét thế này sao mà ăn được??!! Lựa cho cún ăn hay gì??An Hy không thích cà chua!! Em lựa cho anh ăn chứ bộ!! (2)Trong mắt các hủ nữ, hủ nam:

Bé lựa cà chua sai cách rồi, hơi bị nát đó nhé ăn không được đâu nha!Ơ kìa bé lựa cho cún con nhà chúng ta mà chồng?! Sao chồng quát bé!Vì nhan sắc và phong thái quá đổi thu hút hai chàng trai lại bị nhầm tưởng là người yêu. Khi chợt nhận ra, xung quanh hai người họ là cả hàng trăm con mắt hóng hớt. Lưu Viễn thấy thế liền giở thói rồi ghé sát tai Triết Vũ, cậu ta lẩm bẩm:

- Úi sời! Cục cưng à...Hôn em một cái đi~ (

Chỉ chỉ vào môi, Lưu Viễn nháy mắt với Triết Vũ làm ông anh trai ế chổng mông chưa biết yêu là gì phải giật mình rợn người, lấy tay đẩy gương mặt đểu cáng ấy ra. Mặt ông anh tái xanh mang vẻ kì thị, ổng sắp nôn đến nơi rồi!

- Bớt!!!! Mày bớt bớt hộ anh!!!! Thấy mà ghê!!!!!!!

Sau khi mua hết mọi thứ, mặt trời dường như cũng đã buồn ngủ. Hai anh chàng vừa đi vừa trò chuyện, trên con đường vắng, tiếng lá cây đung đưa làm con đường càng trở nên thật yên tĩnh. Một tiếng hét thất thanh của cô gái nào đó khoảng chừng 20 tuổi đang phát ra ở một con hẻm tối.

Anh à! Mau qua xem thử!!Đừng lo chuyện bao đồng! Quản chuyện của người ta làm gì, rồi lại trút thêm phiền phức!!! Về thôi!- Có ai không?? Làm ơn cứu tôi với!

Cô gái nhỏ mặc trên mình một chiếc váy mỏng manh, mái tóc màu hồng ngọt ngào dễ cuốn hút lòng người. Trông cô yếu đuối như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. 4 tên côn đồ biến thái đang nhắm vào cô gái đó, một trong số bọn chúng đã dồn cô ấy vào tường. Mở mấy lời ngon ngọt dụ dỗ:

Nào cô em? Đi đâu đấy?? Ăn mặc thế không lạnh sao?Hay để bọn anh đưa em về nhé!!Thôi cởi bộ đồ mỏng manh ấy ra chơi với bọn anh một chút nào!Hức...Mấy anh... Làm ơn tha....Cho tôi đi..Tôi xin các anh đấy!!Nuột thế này....Tha làm sao được chứ?Khi hắn ta chuẩn bị động tay với cô gái, Triết Vũ không thể nhìn nổi nữa cậu ta lao đến đấm tên đó một phát khiến hắn choáng váng. An Hy và Triết Vũ hai người họ đúng là anh em, miệng lưỡi đanh đá nhưng lúc nào cũng lo chuyện thiên hạ.

Mẹ kiếp!!! Bọn mày làm phiền đến ông rồi đấy! Lưu Viễn anh giữ chân bọn nó chú đi gọi cảnh sát nhanh lên!!Là thằng nào??? Thằng nào dám đánh tao????Là một thằng điên!Triết Vũ dựt lấy chai bia trên tay một gã rồi đập vào góc tường làm thủy tinh rơi vãi xuống đất, cậu dùng nửa chai còn lại với vô số đầu nhọn làm vũ khí. Thẳng tay đánh thẳng vào mặt tên còn lại, làm đầu của hắn chảy máu lã chã. Hai tên khác cầm gậy gỗ định tấn công từ phía sau Triết Vũ thì bị cậu quay người đạp thẳng vào bụng

Gu bọn mày phèn thế?? Vào mấy quán bar hốt vài em chân dài không phải ngon hơn sao? Tìm gì một con chuột nhỏ thế này? Còn vừa lùn vừa lép!Mày quản nhiều chuyện quá đấy thằng ranh!Tên đầu sỏ không biết từ khi nào đã túm được cổ Triết Vũ, hắn kẹp cổ cậu để ba tên đàn em còn lại thẳng tay đánh vào gương mặt anh tú ấy. Làm máu mũi cậu chảy xuống. Càng khiến sự lạnh lùng của Triết Vũ tăng lên gấp bội.

Chết này! Cho mày chết này! Đừng có giương cái con mắt đó mà nhìn ông!Chỉ vì một con nhỏ mà mày bị đánh đến chết có phải rất ngu xuẩn không?Hahaha làm anh hùng gì chứ? Một mình mày chấp 4 thằng bọn tao làm sao nổi!? Thằng ranh con!!Một mình tao....Quả thật không đánh lại đám chúng mày....Nhưng Một chiếc xe thì có thế!Triết Vũ bị đánh cho mặt mũi bầm tím, tay chân trầy xước thì Lưu Viễn mới gọi được cảnh sát đến. Tiếng còi của xe cảnh sát đã khiến bọn côn đồ đánh rơi vũ khí, sợ hãi mà co người lại y hệt những con chuột nhắt.

- Cảnh sát đây!! Đứng yên và giơ hai tay lên!!!

Nhóc là đang muốn gián tiếp giết chết anh hay gì? Gọi cảnh sát đúng lúc ghê!Làm việc tốt mà cũng bị vu oan!! Là ai mạnh miệng bảo không lo chuyện bao đồng? Rồi là ai tự ý chạy đến đấm người!? Anh y hệt cô em ngốc của anh!Bạn giỏi rồi! Giỏi rồi!! Nhất bạn rồi!!Anh gì ơi..... Cảm ơn anh vì đã cứu tôi..Sau khi cảnh sát đến xử lý ổn thỏa, Triết Vũ ngồi nghỉ ở một chiếc ghế đá gần đó. Hai người họ lại không thể nào hít chung một bầu không khí mà bắt đầu cãi nhau. Cô gái nhỏ tiến đến cúi đầu cảm ơn Triết Vũ,

"Dáng người nhỏ nhắn ấy làm siêu lòng biết bao người rồi nhỉ!?"

Thấy vết thương chẳng chịt trên gương mặt điển trai ấy, cô liền nhẹ nhàng gở miếng băng gạt ra dán lên trán cậu.

Miệng lưỡi Triết Vũ sinh ra dường như trái ngược hoàn toàn với nhan sắc của cậu ta.

Cảm ơn tôi làm gì!? Sau này đừng ra đường nữa là được!Anh!!Một cậu thanh niên với gương mặt anh tú, mái tóc nâu tựa màu gỗ trên cây sồi, đôi đồng tử màu xanh biển nhẹ tuyệt đẹp như nước mắt của người cá. Ánh mắt màu xanh được hắc lên bởi ánh sáng của đèn điện le lói trông hắn ta y hệt một con bướm đêm nguy hiểm. Triết Vũ "Xinh đẹp đến động lòng!"

Cô gái nhỏ không ngờ một người đẹp như vậy lại có thể thốt ra những lời dễ gây tổn thương người khác đến thế.

Lời nói của hắn ta tuy chả có gì ác ý nhưng lại khiến đối phương không thể nào nghe lọt tai. Hèn gì Triết Vũ đến bây giờ vẫn chưa có mối tình nào. Nghe thấy thế cô gái tức giận, dí mạnh miếng gạt làm Triết Vũ kêu lên:

Aa!! Đau quá! Chuột nhắt nhà cô đang làm cái quái gì thế!!?Cho anh chừa!!! Cái đố chồn hôi đáng ghét!Mới gặp nhau lần đầu đã gây thù chuốc oán chả có chút thiện cảm nào. Nhưng không ngờ cũng chính lần gặp gỡ này sợi dây tơ hồng không biết từ khi nào đã thắt chặt lên ngón út của cả hai người họ.

"Con bướm đêm cô độc cuối cùng cũng đã tìm thấy bông hoa mùa xuân của mình rồi!