Hôn Nhân Tàn Khốc

Chương 29




(Hôm nay mình thấy các bạn tranh luận rất sôi nổi về câu chuyện nhỉ, tuy không có thời gian trả lời bình luận của mọi người nhưng mình đều đọc hết nhé. Cảm ơn các bạn đã đưa ý kiến góp ý)

***

Ai khi tuyệt vọng cũng đều muốn chết, nhưng cảm giác cận kề cái chết là một loại cảm giác mà không phải ai cũng chịu được.

La Thư Anh chới với trong dòng nước lạnh ngắt, vậy là cuộc sống tươi đẹp của một cô nữ sinh mới chỉ bước vào cấp ba sẽ kết thúc như này sao?

Người ấy, cô còn chưa kịp nói cô thích y...

Ngay khi bản thân kiệt sức không thể vùng vẫy, La Thư Anh được người nào đó bế bổng lên, vòng tay rất vững chắc.

Tần Ngạo vỗ lưng cho La Thư Anh, cô ho sặc sụa một hồi dài, đôi mắt đỏ ửng không biết vì sợ hãi hay kích động. Y cứu cô, Tần Ngạo vừa mới cứu cô.

"Ổn chưa?"

Tần Ngạo không thừa không thiếu nói với La Thư Anh, khiến cô trong lòng chợt có chút chua chát. Y chưa từng dịu dàng với cô như khi ở cạnh La Thư Nhu, chưa một lần nào.

"Em không sao."

La Thư Anh vô thức quay đầu nhìn ra phía sau, trên bãi cỏ rộng các bạn nam sinh nữ sinh đang chia thành từng tốp lớn nhỏ, mỗi người một việc để nhanh chóng hoàn thành buổi chào đón học sinh mới của trường.

La Thư Anh và La Thư Nhu bước vào 16 tuổi, Tần Ngạo đã ở ngoài vừa học đại học vừa tự làm kinh doanh. Nếu không phải vì lần này có La Thư Nhu, chắc y cũng sẽ không đồng ý đại diện cựu học sinh ưu tú của trường về tham gia hoạt động này.

"Không nên bất cẩn."

"Em biết."

La Thư Anh đôi mắt hơi đượm buồn, nhìn xuống mặt nước sóng sánh phản chiếu tán lá xanh biếc trên đỉnh đầu.

Cô đôi lúc không hiểu bản thân mình, như khi nãy vừa nảy sinh ý định muốn thử cảm giác cận kề cái chết. Liệu đó có phải cảm giác tồi tệ nhất trên đời này.

La Thư Anh trăm lần tự hỏi, tại sao người trong lòng Tần Ngạo lại không phải là cô. La Thư Anh gặp y trước, hay vốn dĩ La Thư Nhu gặp y trước, cô thậm chí chẳng còn nhớ rõ.

Năm ấy, y cứu cô.

Hiện tại, y giết cô.

Năm ấy, cô nghĩ rằng cảm giác cận kề cái chết là cảm giác tồi tệ nhất trên đời này.

Hiện tại, cô hiểu ra ở cạnh y mới chính là điều tồi tệ nhất.

La Thư Anh mở mắt, sợi dây xích ở cổ tay và chân khiến người cô nặng trịch không thể cử động, toàn thân đau đớn như đang nằm trên một chiếc giường nhiều gai. Lại một lần nữa, Tần Ngạo không để cô chết.

La Thư Anh ngồi dậy, cô dùng hết sức giãy dụa, tiếng leng keng va chạm từ những sợi dây xích vọng trong phòng, chiếc lắc bạc dưới chân đã không còn.

[Dự...]

Mấy máy cánh môi không thành tiếng, trong lòng cô hoảng loạn cực độ, đôi chân đau nhức run rẩy khiến cơ thể ngã xuống nền, La Thư Anh vừa bò vừa tìm kiếm khắp căn phòng.

"Tặng cho em cái này."

"Hoa anh thảo."

"Như thế này, mỗi bước chân của em đều sẽ nhớ có anh trai làm điểm tựa, đừng để vấp ngã. Nếu ngã, nhất định phải biết cách đứng lên. Nếu ai dám đẩy em ngã, nói với anh, anh nhất định liều mạng với người đó."

"Hoa anh thảo - chìa khóa nhỏ của thiên đường"

Bồn tắm vẫn còn đầy nước, bọt sữa tắm che mất tầm nhìn, La Thư Anh đưa hai tay vào sờ soạng, sau đó cả người mất đà ngã vào trong, ướt át chật vật.

[Dự...không...]

Cô sợ hãi, mất nó rồi thì không còn điều gì chống đỡ cho lý trí của cô nữa. Để rồi cô sẽ ngã, vào hố đen của tuyệt vọng vĩnh cửu, không thể vãn hồi.

[Đừng mất...]

Không có một âm thanh nào phát ra, chỉ có đôi môi khô khốc nhợt nhạt và cổ họng dâng lên sự nghẹn đắng.

La Thư Anh khóc.

Từng giọt nước nóng bỏng tràn ra khóe mi, lăn dọc xuống gò má gầy gò, rơi vào nước. Đã từ rất lâu, lâu đến nỗi chính cô không nhớ nổi, cô mới lại khóc.

Một trận vỡ òa dữ dội như cơn mưa đầu hè, nước mắt tựa trân châu đứt đoạn nối nhau rơi khắp chốn.

[Dự..mất rồi...Dự...]

Tần Ngạo ngẩn người đứng ở cửa nhà tắm, trước mặt hắn La Thư Anh đang ngồi trong bồn đầy nước, thu gối khóc nức nở như đứa trẻ bị bỏ rơi, gương mặt xanh xao tèm nhèm nước, môi nhợt nhạt mấy máy mấy chữ chẳng tròn vành, vô cùng thổn thức nghẹn ngào.

Hóa ra cô vẫn còn biết khóc?

Gương mặt y lần lượt xuất hiện vô số biểu tình, kinh ngạc, khó hiểu, nghi hoặc, thậm chí là giận dữ.

Tần Ngạo lấy trong túi áo sơ mi chiếc lắc bạc, y giơ đến trước mặt La Thư Anh.

"Tìm nó?"

La Thư Anh ngước đôi mắt đỏ nhìn đồ trên tay y, sau đó nhanh như chớp muốn cướp lấy, tuy nhiên cô vẫn chậm hơn phản ứng của Tần Ngạo một bước.

"Hóa ra thứ này với cô quan trọng như vậy?"

La Thư Anh có thể chẳng còn nhớ gì cả, Tần Ngạo cũng không rõ chuyện gì xảy ra trong khi hai người giằng co ở bồn tắm ba ngày trước. Phải, cô đã hôn mê suốt 3 ngày.

Nhưng khi bác sĩ tư được gọi đến mang cô đang hấp hối trong nhà tắm lên cấp cứu, đây là vật La Thư Anh nắm chặt trong lòng bàn tay. Sống chết giữ lấy như thế, Tần Ngạo nghĩ có thể dùng nó để đổi lấy một vài điều y muốn biết từ La Thư Anh. Nhưng y chưa bao giờ ngờ đến tầm quan trọng của vật này lại lớn như vậy, có thể khiến một La Thư Anh luôn quật cường đáng ghét trước mặt y khóc lóc đến nhếch nhác thảm hại.

"Muốn lấy lại"

La Thư Anh lau sạch nước trên mặt, có điều toàn thân cô đều ướt, càng lau lại càng trở thành nhem nhuốc, cuối cùng cô cũng khôi phục lại sự an tĩnh trong đôi mắt dù cơ thể đang run lên vì đau và lạnh, bình thản gật đầu.

[Trả cho tôi]

Tần Ngạo đọc được khẩu hình của La Thư Anh, một trận cười lạnh lẽo vang vang

"Trả cho cô? Sao chúng ta không thử làm một cuộc trao đổi?"

[Anh muốn gì?]

"Nói cho tôi biết sự thật về vụ tai nạn của Tiểu Nhu, cô đã hãm hại cô ấy như thế nào, và có ai đứng đằng sau"

La Thư Anh yên lặng cúi đầu.

"Sao? Không muốn lấy lại"

Tần Ngạo đung đưa sợi dây bạc như trêu ngươi, những chiếc chuông nhỏ rung rinh tạo nên âm thanh khe khẽ bên tai La Thư Anh.

[Được]