Hôn Nhân Sắp Đặt

Chương 14-2




Buổi tiệc trà khá căng thẳng. Heath nhận thức được những cái nhìn thoáng qua của đám anh họ nhà Lucien, cũng như vẻ hài hước từ bạn bè mình, Charlotte và Rourke. Tất cả những điều đó quả thật quá mờ nhạt so với cái nhìn đầy ngưỡng mộ mà Lucien trao cho anh từng giây từng phút từ ghế ngồi kế bên. Chúng khiến Heath cảm thấy anh là một người hùng. Một vị chúa.

Chúng khiến anh muốn yêu cầu tất cả mọi người rời khỏi phòng để anh có thể hưởng thụ Lucien trong từng tấc cuộc đời.

Điều khiến cho tiệc trà với gia đình của Lucien đầy căng thẳng đã đến.

“Ngài công tước, ngài sẽ tham dự vũ hội Cavendish tối nay chứ?” Lady Yorkshire lên tiếng, hỏi từ vị trí kế bên trong phòng.

Heath gật đầu. “Vâng ạ. Cháu định ra mắt luôn.”

“Thật tuyệt. Chúng ta cũng định tham dự, vì gia tộc Hawthorns có quan hệ lâu đời với gia tộc Cavendish. Có lẽ ngài cũng muốn dẫn theo Lucien?”

Heath để ý gương mặt Lucien hơi ửng hồng. Heath dấy lên niềm tự hào trong lòng.

“Đó là đặc quyền lớn nhất của cháu, thưa phu nhân, nếu phu nhân sẵn lòng cho phép cháu.”

“Tất nhiên rồi, thưa ngài công tước. Hai tháng nữa nó cũng đã là vợ ngài rồi.”

“Sao lại nhanh vậy?” Lord Nibley hỏi. “Cháu đang mang thai hả Lucien?”

Căn phòng im lặng đầy chết chóc khi câu hỏi của Nibley vang lên, Heath lại phải đeo lên cái mặt nạ bất đắc dĩ. “Tôi thấy câu hỏi của ngài không chỉ lạc đề, mà còn cực kỳ xúc phạm, và như vậy tôi có quyền thách đấu một cuộc đấu tay đôi với ngài vì đã công kích danh dự của tôi không chỉ với tư cách là một người đàn ông mà còn với địa vị hoàng gia.” Giọng Heath trầm xuống chết chóc.

Anh biết mình đang đặt niềm tin vào danh tiếng của mình với tư cách là một người đàn ông nguy hiểm, đặc biệt là khi gương mặt Nibley mất hết màu sắc, và Blaine, Quincy, và Orley đứng lên phía sau, lặng lẽ thể hiện sự ủng hộ. Mặc dù Nibley đã đoán đúng rằng Lucien đang mang thai, thì hỏi theo cách lẫn lộn như vậy vẫn rất tệ, và Heath có quyền lên tiếng vì vị hôn thê của mình.

“Tôi không phải có ý coi thường, thưa ngài,” Nibley lắp bắp. “Tôi chỉ hỏi điều mà có thể người khác cũng thắc mắc khi lễ cưới đã sớm như vậy.”

Heath gật đầu tựa vào ghế. Ông của Lucien nói đúng. Tin đồn và dự đoán sẽ tăng lên khi mọi người nghe tin sớm vậy. Heath và Lucien sẽ kết hôn, nhưng họ không thể làm gì hơn nữa. Thậm chí họ phải giả vờ rằng tình yêu của họ là nhân duyên trời định, và điều đó sẽ chỉ khiến cho tình huống tệ hơn. Không nhiều người trong xã hội của họ kết hôn vì tình yêu. Họ kết hôn vì uy tín, của cải, và tầng lớp rất hiếm khi họ kết hôn vì tình yêu. Tình yêu đôi khi cũng đến, sau một cuộc hôn nhân, nhưng rất hiếm khi, đó là lý do tại sao không hiếm để tìm ra ai đó bị bắt gặp ngoại tình, hay có mặt ở bữa tiệc cuối tuần ở biệt thự trong thành phố để rồi phát hiện ra cuộc truy hoan.

Heath sẽ không bao giờ ngây ngô bước vào một buổi tiệc trong thành phố một lần nào nữa.

“Tôi có thể hiểu nghi vấn của ngài, nhưng thật sự là vấn đề thời gian. Nếu đợi lâu hơn, kỳ nghỉ sẽ kết thúc và mọi người sẽ quay lại thành phố, nhiều gia đình của chúng ta và bạn bè khó mà tham dự được,” Lord Yorkshire nói. “Chúng ta còn phải đặt trước ở nhà thờ khi có chỗ trống không may là họ không coi trọng đám cưới này hơn những sự kiện khác diễn ra ở đó. Nếu chúng ta không lên lịch đám cưới trước hai tháng thì công tước xứ Pompinshire và Lady Lucien có khi phải đợi tới tận kỳ nghỉ sau.”

Heath gật đầu và cũng nói, “Còn nữa, đợi cho đến năm sau, chà, tôi sợ rằng tôi không thích như vậy lắm.”

“Sao lại không chứ?” Lady Nibley hỏi.

Heath cười khúc khích. “Thưa quý bà xinh đẹp,” anh nói và nghiêng đầu. “Chắc chắn ngài cũng để ý thấy vết sẹo trên mặt tôi. Trong khi rất nhiều người phụ nữ trẻ từ các gia tộc có tiếng thấy vết sẹo của tôi bảnh bao và hấp dẫn, cũng là nguyên nhân sai lệch cả. Họ nghĩ rằng tôi thú vị hơn là họ nghĩ, và khi họ phát hiện ra tôi thích ở trong nhà đọc sách hơn, chà, họ sẽ bỏ đi ngay tắp tự. Và mặc dù tính cách của tôi là lãng mạn đầy nguy hiểm và chiếm hữu, thì trên thực tế cũng chẳng nhiều người đánh giá cao chúng. Đó là một trong nhiều nguyên nhân tôi vẫn chưa kết hôn. Tôi đã chờ đợi một người phụ nữ, có thể tự tin xử lý những sai sót này để khiến cô ấy hay cậu ấy hấp dẫn hơn trước tôi.” Heath nhìn Lucien và mỉm cười rồi quay lại với ông bà Lucien.

“Lucien rất đẹp, thông minh, tốt bụng, tận tâm, hiểu biết, cảm thông, giàu lòng trắc ẩn, và có một tâm hồn rộng lượng. Họa chăng tôi phải là kẻ ngốc mới không muốn kết hôn với cậu ấy. Tôi sẽ còn ngốc nghếch hơn nữa nếu cho cậu ấy thời gian để đi tìm một người khác. Có thể bố mẹ chúng tôi là người đã quyết định cuộc hôn nhân này, nhưng chính tôi là người sẽ hoàn thiện nó, chính vì nguyên nhân ích kỷ đó mà tôi không muốn Lucien nhận ra rằng cậu ấy có thể làm tốt hơn nhiều.”

Căn phòng tràn ngập tiếng cười khe khẽ, Heath nâng tách trà lên môi nhấp một ngụm. Anh gần như muốn sặc khi cảm thấy đầu gối của Lucien hơi tì nhẹ vào mình. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng đủ để tim Heath loạn nhịp trong ***g ngực. Anh cần phải về nhà để chăm lo cho cự vật đang cương cứng trong quần trước khi anh làm gì đó thật xấu hổ, như dạng chân Lucien ra và vác lên, như con chó mastiff của anh, Chancellor.

Heath hắng giọng và đặt lại tách trà lên bàn. Anh rướn người và đặt nó lên xe đẩy rồi đứng lên. Anh cúi đầu chào Lucien và toàn thể gia đình.

“Cám ơn sự tiếp đón của mọi người. Tôi rất vui mừng, nhưng vừa nhớ ra một chuyện rất quan trọng cần làm trước buổi vũ hội tối nay, mà tôi còn rất ít thời gian để làm, vậy nên tôi xin cáo lỗi.”

“Ôi, ngài phải đi sao?” Charlotte hỏi, nhìn mấy anh họ ngụ ý. Heath gần như không thể kiềm chế tiếng cười. Anh chỉ đơn giản gật đầu.

“Thật sự cần.”

“Vì chúng tôi đến với con trai, nên cũng xin cáo từ,” Douglas nói khi nhích lưng khỏi ghế. Bạn bè Heath cũng đứng dậy để rời đi. Heath lắc đầu và bật cười khi bố anh thấy anh cầm tay Lucien và cúi chào.

“Tối nay nhé, em yêu,” anh dịu dàng nói, cố gắng dùng mắt truyền tải cho vị hôn thê anh cần cậu đến nhường nào. Từ vết hồng nhạt chớm nở trên má Lucien, anh biết mình đã làm tốt.

Heath hoàn toàn đứng thẳng dậy, gật đầu trịnh trọng chào mọi người rồi sải bước ra khỏi phòng. Tiếp nhận áo choàng từ quản gia, Heath bước ra khỏi cửa và xuống bậc thang ra xe ngựa đang chờ.

Sau khi đưa bố mẹ về nhà, Heath và bạn bè đi đến Rundell và Bridge trên đồi Lundgate để tới chỗ bán đá quý.

Trong khi mua trang sức và thời trang được coi là thứ gì đó tệ hại, hay trước đây được coi là vậy, thì trong quân đội, Heath đã tạt qua Rundell và Bridge vài ngày trước khi đi dạo với Blaine để tìm chính xác chiếc nhẫn anh muốn tặng cho Lucien. Chỉ đường cho tài xế đợi trước cửa hàng cho đến khi họ xong việc, Heath bước vào cửa hàng, cùng với các bạn mình.

“Ôi, lạy chúa tôi, Công tước xứ Pompinshire!” Chủ cửa hàng, Marie-Etienne Nitot, một phụ nữ mang giới tính đàn ông cao ráo, xinh đẹp với mái tóc đen dài, quăn, đôi mắt xanh lấp lánh, đôi môi dày màu hồng, và dáng người gầy, gần như tinh tế, lên tiếng từ trong cửa hàng, mở rộng vòng tay chào đón. Miss Nitot nổi tiếng với sự cởi mở điên dại và cực kì lòe loẹt, nhưng, dù là mọi người đều biết anh làm trang sức cho Nafoleon, anh vẫn được phép mở cửa hàng ở Angland vì những thiết kế tuyệt đẹp của mình.

Heath cúi thấp. “Madam Nitot.” Anh chỉ vào bạn bè đằng sau và nhận thấy Blaine và Marie cứ liên tục nhìn nhau rồi lại quay đi. “Tôi giới thiệu bạn tôi nhé?” Anh giới thiệu Quincy và Orley, và giới thiệu lại Blaine, thấy mặt Marie hơi đỏ lên.

“Thật mừng là các ngài đã ghé thăm cửa tiệm giản đơn này của tôi. Tôi có thể giúp gì cho các ngài?” Anh hỏi.

Heath gật đầu và cởi găng ra, gập lại, đặt chúng vào túi áo choàng. Anh bước tới tủ kính trưng bày nhẫn và vòng cổ và bắt đầu ngắm chúng. Anh muốn nện nắm đấm lên mặt kính khi nhận thấy chiếc nhẫn anh muốn đã biến mất, nhưng anh phải kiềm chế lại và thay vào đó quay sang mỉm cười với Marie.

“Tôi đang tìm một chiếc nhẫn đính hôn cho vị hôn thê Lady Lucie Hawthorn của tôi. Tôi đã thấy chiếc nhẫn tôi muốn, nhưng nó không còn nữa. Có khi nào anh có cái nào đẹp hơn cho tôi xem không?”

“Ồ!” Marie vui vẻ vỗ tay. “Thật tuyệt. Tôi có nghe đồn ngài đã đính hôn, thưa ngài công tước! Chúc mừng ngài!” Anh chạy vội đến tủ kính, vỗ tay gọi đồng nghiệp tới trợ giúp. Heath kinh ngạc nhìn theo khi ba người phụ nữ khác trong tiệm nhanh chóng đi tới lấy nhẫn ra và bày lên tủ trưng bày.

“Màu mắt của cô ấy là màu gì?” Marie hỏi.

Heath thở dài khi nghĩ đến đôi mắt xanh tuyệt đẹp của Lucien, cự vật của anh đã cương lên khi nghĩ tới chúng với một đôi mắt đen tối đầy dục vọng và đam mê.

“Đó là màu xanh tuyệt đẹp nhất. Màu xanh nhẹ, tựa như bầu trời.”

Marie gật đầu. “Màu xanh Hawthorn.” Anh gõ cằm với móng tay dài, cắt tỉa đẹp đẽ. “Tôi tin rằng chúng tôi có một chiếc nhẫn hoàn hảo cho ngài.” Anh xoay người và đi qua rèm vào căn phòng phía sau. Khi trở lại, anh mang theo một chiếc hộp nhỏ màu đen, cùng với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Anh đi thẳng tới chỗ Heath và đưa nó cho Heath. Heath mở hộp và nhìn vào trong. Anh nghe thấy bạn bè giật mình phía sau, anh hiểu phản ứng của họ cũng như cảm giác bàn tay ướt đẫm và tim bắt đầu dập loạn của mình vì đó là chiếc nhẫn dành cho Lucien.

“Tôi sẽ lấy cái này.”